Người vợ nô lệ

Chương 109: Thương Thương Gọi Mẹ Cùng Về Luôn Có Được Hay Không?


#BooMew

Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm cái tên cô cố quên trong bốn năm qua nhưng không một ngày nào Tư Noãn Noãn có thể quên đi.

Đêm nào ngủ... cô cứ nghĩ sẽ được một giấc ngủ thật yên bình nhưng không...

Từng câu nói từng giọng nức nở của Lê Bá Sâm cứ quanh quẩn bên tai cô...

" Con không muốn... không muốn ly hôn... nếu như hạ bút xuống thì... thì vĩnh viễn cả đời này con sẽ mất cô ấy... con không muốn... mẹ xin mẹ... xin mẹ đừng như vậy... mẹ khuyên cô ấy ở lại với con đi... xin mẹ xin mẹ... con xin mẹ... "

" Không... không... con không thể sống thiếu cô ấy... con sẽ bù đắp cho cô ấy... dùng mạng sống của con để bù đắp cho cô ấy... mẹ... con quỳ lại xin mẹ... "

" Xin mẹ đừng chấp nhận cô ấy rời xa con... con sai... con biết con sai rồi xin mẹ... giúp con nói với cô ấy... đừng rời bỏ con... con không cần gì hết... chỉ cần cô ấy... con có thể làm trâu làm ngựa... xin mẹ mẹ ơi... "

" Mẹ... đừng mà... đừng mà... a... a... a. không... "

Rồi... cô lại còn nghe thấy giọng nói của Lê Bá Sâm trước lúc ký vào đơn ly hôn đó...

" Noãn Noãn... "

" Em thật sự muốn ly hôn sao? "

" Em không thể suy nghĩ gì thêm một chút sao? "

" Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm quỳ xuống.

" Đừng ly hôn có được không? Đừng rời xa anh có được không? "

" Anh xin em... vợ ơi... vợ... anh biết sai rồi... xin em... "

Ngày đó... đơn ly hôn thấm đẫm nước mắt... Tư Noãn Noãn cũng khóc mà Lê Bá Sâm cũng khóc...

Một người hối hận... một người không tha thứ mà rời xa...

Tư Noãn Noãn đấm mạnh vào ngực... bốn năm... đã bốn năm trôi qua nhưng... trái tim cô vẫn rất nhói đau... đau đến nỗi cô thở không được...

Đêm nào cũng vậy... cô giật mình rồi nức nở thành tiếng...

Tư Noãn Noãn nhìn theo bóng lưng của Minh Lâm ôm Tư Noãn Thiên dần xa dần, cô khẽ mấp máy môi nói.

" Xin lỗi... mẹ xin lỗi... "

Nếu hỏi cô hối hận nhất là gì... đó chính là đã dành quá nhiều tình cảm cho Lê Bá Sâm... nếu không thì làm gì như bây giờ muốn quên cũng không thể...

Vì quá yêu nên quá hận mà không thể quên... cho dù đã trôi qua thật nhiều năm.

- -------------

Hoa Thị nước Rose.

Hoa Tử Khiêm một tay thì cầm cây viết ký ký một tay thì ôm một cục thịt đang say giấc.

Trợ lý bước vào.

" Bos... " còn chưa kịp gọi thì đã bị ánh mắt rét lạnh của Hoa Tử Khiêm dọa im bặt.

Lúc này anh mới để ý... trong lòng của Hoa Tử Khiêm có một con ong a.

" Boss... " trợ lý nhỏ giọng gọi.

Hoa Tử Khiêm chỉ nhìn mà không nói, Trợ Lý lại nói.

" Boss... chủ tịch gọi điện nói là ngài nên về... "

" Không về... " Hoa Tử Khiêm nói xong, cúi đầu nhìn cục thịt thấy bé con vẫn còn ngủ cũng không quấy rầy.

Trợ Lý nhíu mày nói.

" Boss... chủ tịch nói ngài ấy bệnh. "

" Lại nói dối! "

" Không phải... thật sự thì chủ tịch đang nằm trong bệnh viện. "

Hoa Tử Khiêm nhíu chặt mày im lặng một lúc lâu mới nói.

" Ông ấy bị gì? "

" Không rõ... bên đấy chỉ báo là tình trạng của chủ tịch không ổn lắm. "

Hoa Tử Khiêm gật đầu một cái vốn đang định nói gì đó thì cục thịt đang ngủ say trong lòng anh khẽ lên tiếng.

" Ba Khiêm sẽ đi sao? "

Bé con dụi dụi mắt hỏi.

Hoa Tử Khiêm cười một cái nói.

" Ừ, ba phải về Thương Thương có nhớ ba không? "

Bé con nhíu mày nho nhỏ của mình suy nghĩ một lúc nói.

" Con...sẽ nhớ... chính là ba bận thì ba đi đi, con sẽ đợi ba về a. "

Hoa Tử Khiêm xoa cái đầu nhỏ của Tư Noãn Thương nói.

" Thế Thương Thương có muốn về với ba không? "

Tư Noãn Thương phồng miệng một cái mới nói.

" Mẹ sẽ cho sao ạ? "

Hoa Tử Khiêm nói.

" Thương Thương gọi mẹ cùng về luôn có được hay không? "

- --------------------------

Bão 5/7 chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 45 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status