Nguyện giả thượng câu

Chương 87: Tiên cô hoàn tục

“Hiện tại có thể gỡ băng được rồi.” Lý Hâm bước vào phòng bệnh của Tả Khinh Hoan, đi theo phía sau là một bác sỹ thực tập khá xinh đẹp, người sáng suốt lập tức có thể nhìn ra tiểu cô nương này đối với Lý bác sỹ không đơn giản…

“Ngươi bận rộn nhiều việc, những chuyện nhỏ nhặt như vậy không dám làm phiền Lý bác sỹ, có thể để tiểu bác sỹ bên cạnh giúp đỡ là được rồi.” Tả Khinh Hoan giả vờ khách sáo nói vài câu, giỡn chơi, Lý Hâm đến xem náo nhiệt, nàng như thế nào có thể vô ích làm cho Lý hồ ly toại nguyện ý đồ xấu xa chứ.

“Tiền bối, ta có thể làm.” Tiểu bác sỹ xung phong nhận việc.

“Ngươi làm gì cứ đi chung với ta thế?” Lý Hâm nhíu mày hỏi, y như cái đuôi bám cứng ngắc, phiền chết người a, đều do lão ba, để làm chi buộc mình chiếu cố nha đầu kia.

“Ta nghĩ theo tiền bối học hỏi, trở thành đại bác sỹ giống tiền bối, trở thành thiên tài trong giới y học.” Tiểu bác sỹ tên là Lục Lăng, là học muội của Lý Hâm, gia thế không tệ, không biết phải dựa vào bao nhiêu quan tầng quan hệ, mới giúp nàng chen chân vào bệnh viện này, như ước nguyện đi theo Lý Hâm thực tập.

Dựa theo năng lực mà nói, Lý Hâm phải thừa nhận nha đầu này rất có vài phần thiên phú, thế nhưng nàng hay quấy rầy tạo nhiều phiền phức trong sinh hoạt của mình, Nhược Vấn gần đây thấy nha đầu kia quấn quít lấy mình rõ ràng không được hài lòng, tuy rằng có thể làm cho Nhược Vấn ghen tị là một chuyện tốt, nhưng kích thích quá độ cũng không nên.

“Lục Lăng, ngươi đến phòng số 3 cầm báo cáo của bệnh nhân cho ta, thuận tiện ghé phòng số 6 rút máu cho người bệnh ở đó luôn.” Lý Hâm tìm một ít việc đuổi khéo Lục Lăng, nha đầu này đối với y học thật có tinh thần cuồng nhiệt của một kẻ quái nhân.

“Được, ta lập tức đi ngay.” Lục Lăng liếc mắt minh diễm động nhân Lý bác sỹ, vạn phần không muốn ly khai phòng bệnh.

“Rõ ràng là sùng bái, hâm mộ, yêu thích a!” Tả Khinh Hoan trêu chọc.

“Tỷ thường xuyên được người ta sùng bái, hâm mộ, yêu thích, chuyện này cũng không có gì phải ngạc nhiên.” Lý Hâm không cho là đúng nói lại, bản thân mình không trêu chọc người ta, là do người ta chủ động bám dính, nhưng mà sự si mê đối với Vấn Vấn quả thật là thiên địa chứng giám.

“Nghiêm Nhược Vấn nên trói ngươi ở trong nhà, miễn cho ngươi đi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tả Khinh Hoan vừa cười vừa nói, Lý Hâm bẩm sinh có năng lực chiêu phong dẫn điệp, tuy rằng giới tính của Lý Hâm không phải là bí mật gì, nhưng nam nhân theo đuổi ùn ùn không dứt muốn tới đụng núi băng, bởi vì giới tính được công khai, nữ nhân chạy theo Lý Hâm cũng nhiều không kém, đương nhiên đây là nguồn gốc cho việc đào hoa quá mức.

“Ta ước gì nàng làm như vậy, hận không thể trói ta ở trên giường 24 tiếng đồng hồ.” Đáng tiếc nàng chưa từng được đối xử như vậy, ngay cả thỉnh thoảng tùy hứng nghĩ không muốn đi làm, đều bị Nghiêm Nhược Vấn thẳng chân đạp xuống giường, sau đó dùng giọng điệu nghiêm trang giáo huấn một trận, nếu làm bác sỹ phải nghiêm túc làm một vị bác sỹ phụ trách, không được đùa giỡn với sinh mạng của bệnh nhân. Để biểu hiện bản thân xác thực là một thanh niên tốt, có thái độ công tác nghiêm cẩn, Lý Hâm không còn cách khác hơn là ly khai chiếc giường yêu quý bản thân vạn phần không muốn rời bỏ, trở lại bệnh viện làm một đại bác sỹ đạo mạo đáng kính. Kỳ thực Lý Hâm không hẳn hài lòng với cuộc sống hiện tại, sinh hoạt công tác của bác sỹ có đôi khi điên đảo trắng đen, mà Nghiêm Nhược Vấn lại nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên rất nhiều thời gian đều bị thay đổi. Kỳ thực nàng là một người không có chí lớn, rất thích dán chặt lấy người yêu, thế nhưng Nghiêm Nhược Vấn là nữ nhân không thích bị bám dính, Nghiêm Nhược Vấn nghiêm túc cho rằng, giá trị nhân sinh phải được biểu hiện trên mặt công tác, cho nên luôn thúc giục Lý Hâm lấy công tác làm trọng, để có thể đạt được tiến bộ. Vì vậy, Nghiêm Nhược Vấn rất được Lý Viễn Đông yêu thích, yêu thương y như nữ nhi thứ ba, Lý Viễn Đồng đối với Lý Hâm vẫn luôn mang tâm lý hận thiết bất thành cương (tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép), từ nhỏ vì đốc xúc Lý Hâm tốn không ít tâm tư, thế nhưng hiện tại phát hiện sự thúc giục của Nghiêm Nhược Vấn so với bất kỳ kẻ nào đều hữu dụng hơn rất nhiều.

“Xem ra, là ngươi dục cầu bất mãn.” Tả Khinh Hoan nhìn thấy bộ dáng ai oán của Lý Hâm, rút ra kết luận.

“Ta như thế nào dục cầu bất mãn đi nữa, đều so với ngươi tốt hơn, chí ít mỗi đêm còn có thể hưởng một chút đồ mặn, tuy rằng không đủ đô, nhưng rốt cuộc vẫn là có thịt để ăn, không như ngươi, muốn ăn thịt cũng lực bất tòng tâm a.” Lý Hâm trêu chọc, Tả Khinh Hoan nằm bệnh viện lâu như vậy, bị ép ăn chay, như thế nào đều so với mình dục cầu bất mãn hơn nhiều.

“Chờ ta khỏe lại rồi, có thể thỏa thích ăn thịt.” Tả Khinh Hoan nghĩ còn hơn nữ nhân nề nếp như Nghiêm Nhược Vấn, Tần Vãn Thư dễ thương lượng hơn rất nhiều. Dựa vào trình độ cưng chiều của Tần Vãn Thư, hơn phân nửa sẽ chiều theo ý mình, thấy như thế nào thì thời gian tới tiền đồ của mình so với Lý Hâm phải sáng sủa hơn.

“Tần đại tiểu thư, nữ nhân của nhà ngươi muốn phát tình, ngươi có bị khó tiêu hay không đây?” Lý Hâm hỏi Tần Vãn Thư đang ngồi bên cạnh, thấy như thế nào đều nghĩ Tả Khinh Hoan đích thị là một con sói đội lốt tiên nữ.

Tần Vãn Thư rất muốn tiếp tục làm một người vô hình, nàng một điểm cũng không nghĩ xen vào đối thoại chay – mặn không kiêng dè của hai người, thế nhưng Lý Hâm rất rõ ràng đang nhìn mình chờ đợi đáp án.

“Hoàn hảo…” Tần Vãn Thư xấu hổ hồi đáp.

“Kỳ thực nữ nhân qua tuổi 30, nhu cầu sẽ khá cao, có thể là nhu cầu của Tần đại tiểu thư quá nhiều, nên nói không chừng Tả Khinh Hoan mới là người ăn không tiêu.” Lý Hâm càng nói càng nghĩ bản thân nói đúng rồi, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự hiện diện của Tần Vãn Thư, lập tức làm cho khuôn mặt của Tần Vãn Thư ửng đỏ, Lý Hâm người này và Thi Vân Dạng thật giống nhau không có chút đứng đắn, Tần Vãn Thư nghĩ lần sau thấy Lý Hâm tốt nhất nên tránh xa.

Tả Khinh Hoan vẻ mặt đồng tình nhìn Tần Vãn Thư, đây rõ ràng là Lý Hâm dùng nhu cầu của mình làm thước đo cho người khác, phải biết rằng Lý Hâm cũng khoảng 30, còn Nghiêm Nhược Vấn thì khoảng 33, đều là ở tuổi như lang như hổ, tuy Tần Vãn Thư cũng 30 tuổi, thế nhưng khẩu vị rõ ràng so với Lý Hâm nhỏ bé hơn rất nhiều, đúng vậy, phải để bản thân tận lực khai phá mới được.

“Đừng để ý nàng, tên này luôn bần miệng như thế.” Tuy khuôn mặt đỏ ửng của Tần Vãn Thư rất là đáng yêu, nhưng tuyệt đối không phải để cho Lý Hâm khi dễ nàng được.

“Cũng không thấy ngươi tốt hơn chỗ nào.” Tần Vãn Thư giận chó đánh mèo, nếu không phải Tả Khinh Hoan theo Lý Hâm nói đến những chuyện chay – mặn lung tung, Lý Hâm làm sao có thể đá qua bên mình đây.

“Đúng lắm.” Lý Hâm phụ họa theo.

Tả Khinh Hoan vô tội nhìn Tần Vãn Thư, biểu tình cực kỳ ngây thơ, Lý Hâm nhìn chỉ thấy buồn nôn, Tả Khinh Hoan quả nhiên biết cách giả vờ, cũng mệt Tần Vãn Thư chịu đựng nữ nhân giả dối này.

“Tiên cô, đừng kéo dài thời gian nữa, để ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi mới được.” Lý Hâm hướng Tả Khinh Hoan đi tới, vừa cười rất gian tà vừa nói.

“Tháo thì tháo, ai sợ ai!” Tả Khinh Hoan tỏ ra cứng cỏi, sớm muộn đều phải đối diện với sự thật.

Trong đó cao hứng nhất phải nói đến Tần Vãn Thư, nàng chỉ hận không có khả năng làm cho Tả Khinh Hoan lập tức khỏe lại.

Lý Hâm rất nhanh đã tháo sạch đống bông băng trên người Tả Khinh Hoan, cũng không giống như lúc trước đã nói, chỉ có cái đầu bóng lưỡng, đỉnh đầu đã có một ít tóc dài ra, còn có thể cột thành một chỏm nho nhỏ, nhưng mà thoạt nhìn vẫn có chút nhẵn nhụi.

“Xem ra tiên cô hoàn tục đã lâu.” Đáng tiếc, không thể nhìn thấy bộ dáng trơn tru nhẵn nhụi của Tả Khinh Hoan, nhưng mà cũng đủ để Tả Khinh Hoan buồn bực, nghĩ lại trong lòng Lý Hâm cảm thấy thật vui vẻ.

“Gương.” Tả Khinh Hoan trừng mắt liếc Lý Hâm một cái, liền hướng phía Tần Vãn Thư muốn mượn gương.

Tần Vãn Thư chần chờ một chút mới đưa cái gương nhỏ cho Tả Khinh Hoan.

Tả Khinh Hoan nhìn đầu của mình, tuy rằng không đến mức sạch bóng, nhưng là tóc ngắn đến mức không thể ngắn hơn, ô ô, nàng vẫn không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, bổ nhào vào lòng Tần Vãn Thư: “Xấu muốn chết, người ta không muốn gặp người…”

“Tóc rất nhanh sẽ mọc dài ra.” Tần Vãn Thư nhẹ nhàng sờ cái đầu bóng lưỡng của Tả Khinh Hoan, ôn nhu an ủi nói. Bàn tay có cảm giác rát rát, quả nhiên không bằng độ bóng mượt trước đây, nhưng mà ngũ quan của Tả Khinh Hoan rất hài hòa cho nên thoạt nhìn lại có một phen phong tình khác. Tiên cô hoàn tục, mệt cho Lý Hâm nghĩ ra được từ này.

Âm thanh làm nũng của Tả Khinh Hoan làm cho Lý Hâm muốn nổi da gà, nàng quả nhiên không dám sánh ngang với loại nữ nhân giỏi làm bộ làm tịch như Tả Khinh Hoan, nàng thấy vẻ mặt ôn nhu của Tần Vãn Thư, quả nhiên là mỗi người có một sở thích riêng. Bản thân thích nhất vẫn là Vấn Vấn nhà mình. Loại nữ nhân không bao giờ làm nũng như Nghiêm Nhược Vấn, có lẽ vĩnh viễn cũng không hướng mình làm nũng, thế nhưng nếu là mình hướng nàng làm nũng, nàng sẽ như thế nào? Đại khái sẽ giống như bị sét đánh đi, nghĩ đến biểu tình có khả năng thể hiện trên mặt Nghiêm Nhược Vấn, Lý Hâm liền có cảm giác nóng lòng muốn thử.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status