Nhà bây giờ cũng xuyên không?

Chương 43: Thua trận


“Nam Phong! Anh có sao không?” Kiều Vy kêu lên một tiếng và định tiến lại gần chỗ hắn, nhưng lại bị những tên thuộc hạ của Minh Hùng ngăn cản lại. Nàng bây giờ đang rất là sốt ruột nhưng lại không thể làm gì được, mà chỉ biết đứng đó nhìn và nắm chặt tay khẩn cầu.

Nam Phong từ trong đất bụi nhanh chóng đứng dậy, trên khoé miệng của hắn vẫn còn đọng lại một tia máu.

Tên thanh niên lạnh lùng này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn “Ồ” lên một tiếng và nói: “Thật không ngờ! Ở một cái nơi như thế này, lại có thể gặp được một tên thể tu! Nhưng cũng chỉ nên dừng lại ở đây mà thôi! Ngươi không thể thắng ta được đâu!”

“Chưa chắc đâu! Xem đây!” Nam Phong lại một lần nữa xông lên trước, hắn liên tiếp tung ra những cú đấm đầy uy lực vào người thanh niên này. Người này chỉ đơn giản là hời hợt né tránh, lâu lâu lại giơ tay của mình lên, để đỡ lấy đòn tấn công của Nam Phong.

“Có sơ hở!” Người này nhìn thấy sơ hở bên trong đòn đánh của Nam Phong và nhanh chóng dùng chân của mình để ngáng hắn, khiến cho Nam Phong một lần nữa ngã nhào ra đất. Không dừng lại ở đó, tên này tung một cú sút ngang bụng của Nam Phong khiến cho hắn văng người ra một khoảng cách xa, kéo lê theo một đường đất bụi mù mịt.

Lần này thì Nam Phong không thể chịu nổi được nữa mà ho ra một ngụm máu. Hắn từ từ đứng dậy nhưng nhanh chóng lại ngã khịu xuống, một tay hắn chống ở dưới đất để giữ thăng bằng cho cơ thể.

Người thanh niên lạnh lùng từ từ tiến lại gần chỗ của Nam Phong và đặt một bàn tay của mình lên vai hắn rồi nói: “Ngươi rất mạnh, nếu so với tên em họ bất thành văn của ta, thì ngươi mạnh hơn vô số lần, nhưng so với ta thì vẫn vô cùng nhỏ yếu. Lần này ta chỉ dạy cho ngươi một bài học rằng “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”*, để đừng có mà đi rêu rao suốt ngày và nhận phải quả đắng.

(Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: là người giỏi còn có người giỏi hơn nữa, không nên vì mình giỏi mà coi thường thiên hạ.)

Sau đó, người thanh niên này cười nhẹ một tiếng và dẫn theo tên em họ cùng đám đàn em của hắn ra khỏi dãy nhà thể dục.

Lúc này, đại sảnh bỗng dưng vỡ oà lên, bọn họ xôn xao bàn tán màn giao đấu lúc nãy của Nam Phong và người thanh niên âm trầm kia.

“Mọi người có nhìn thấy cái gì không? Thật là vô cùng đặc sắc! Cứ như là đang xem một bộ phim võ thuật hành động vậy!” Một người A hào hứng lên tiếng.

“Ừ! Tên Nam Phong này cũng rất mạnh, nhưng gặp phải người thanh niên kia thì thật là số nhọ. Thua cũng rất đáng!” Một người B đồng tình nói.

“Kinh khủng thật! Cả hai đều rất kinh khủng, vẫn là nên ít trêu chọc bọn họ thì hơn!”

...

“Chết tiệt!” Nam Phong đấm một phát cực mạnh xuống đất, hắn cứ tưởng rằng sau bao nỗ lực luyện tập của mình, mặc dù không phải mạnh một cách kinh thiên động địa, nhưng ít ra cũng phải ngạo nghễ ở nơi này. Thật không ngờ, lần xuất sơn đầu tiên mà đã phải nhận một trái đắng rồi, lại còn trước mặt biết bao nhiêu người nữa chứ.

“Anh có làm sao không?” Kiều Vy lo lắng đỡ Nam Phong ngồi dậy, nhìn thấy thảm trạng của hắn làm cho nàng rất là đau lòng.

Nam Phong cứ như một người mất hồn vậy, mặc kệ cho Kiều Vy kéo hắn đứng lên. Hắn nắm chặt tay của mình lại và thề rằng, sẽ luyện tập thật nhiều hơn nữa để có thể một lần nữa trả lại mối hận này.

“Tên mặt trắng chết tiệt! Ngươi hãy đợi đấy, ta sẽ quay lại báo thù!” Nam Phong thề trong lòng.

Cách đó không xa là nhóm người của tên thanh niên âm trầm. Tên Minh Hùng đi theo phía sau không dám ho hé nửa câu, nhưng sau đó hắn vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sao anh lại không hạ nhục thằng nhóc không biết trời đất này thêm nữa vậy?”

“Hừ! Ngươi thì biết cái gì chứ? Tên này mặc dù thua kém ta rất nhiều, nhưng lại mạnh hơn ngươi không chỉ một điểm. Ta chắc chắn rằng, hắn không phải là người ở thế tục, mà giống như ta thuộc người trong thế giới đó và phụ thuộc vào một gia tộc lớn nào đó. Với lại ngươi đã là cái thá gì mà dám chất vấn ta cơ chứ!” Người thanh niên dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn lướt qua Minh Hùng, khiến cho hắn run sợ mà ngã ngồi xuống đất.

Người thanh niên này “Hừ” nhẹ một tiếng và nói tiếp: “Hừ! Ta không muốn có lần sau nữa! Ngươi cũng ít trêu chọc vào hắn thì hơn, ta không sợ hắn nhưng cũng không muốn rước hận thù của một gia tộc nào đó vào người.” Nói xong, người thanh niên này phẩy tay một cái và quay người bước đi, để mặc cho tên Minh Hùng này ngã ngồi dưới đất nhìn theo.

Nhìn bóng lưng của người thanh niên âm trầm này mà tên Minh Hùng nắm chặt bàn tay của mình lại, hắn nghiến răng nói thầm: “Nam Phong! Đạo Nam! Hai người các ngươi thật sự rất giống nhau, đều là những tên vô cùng đáng chết. Nếu mà ta có được thứ sức mạnh đó, thì sẽ đè bẹp các ngươi ở dưới chân.”

Tên này dùng ánh mắt tràn đầy thù hận để nhìn người thanh niên trước mắt mình. Từ lần đầu tiên khi nhìn thấy tên thanh niên này, thì hắn đã thèm muốn thứ sức mạnh này rồi. Nhưng chỉ là hắn thuộc dòng phụ của gia tộc, thế nên không được tiếp súc với những thứ huyền bí đó.

Điều này làm cho hắn vô cùng thống hận, hắn hận ông trời vì đã sinh ra hắn chỉ là dòng ngoài mà không phải dòng chính. Nếu mà hắn thuộc dòng chính, thì người đang đứng ở kia phải là hắn, còn người đang ngồi ở dưới đất phải là tên Đạo Nam này rồi.

***

Ở một khoảng không xa xăm nào đó.

Một người thanh niên, người khoác trường bào màu trắng, đứng phất phơ trong gió. Tay phải người này là một thanh kiếm với những hoạ tiết rồng bay vô cùng sinh động.

Ánh mắt của người này nhìn vào khoảng không xa xăm, vô định như là đang đợi chờ một điều gì đó. Sau lưng hắn là vô số những người mặc áo giáp vàng sáng loáng. Kỳ lạ hơn là sau lưng của họ mọc ra một đôi cánh trắng muốt, tinh khiết.

“Lôi minh tán tiên! Ngươi đã bị bao vây rồi, ngoan ngoãn giơ tay chịu chói đi!” Một người trong số đó không nhịn được mà lên tiếng.

Người thanh niên này cười lớn một tiếng và nói: “Bọn điểu nhân các ngươi mà dám chặn đường của bổn toạ hay sao? Hãy xem một kiếm của ta đây!”

Người này hét lên một tiếng và chém một đường kiếm kinh thiên động địa quét sạch hết tất cả mọi thứ. Kiếm khí của người này có xu hướng huỷ diệt tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Một nhát kiếm trảm vạn vật.

Người này thu kiếm vào trong vỏ và một lần nữa nhìn lên bầu trời nơi xa xăm và nói: “Chúa tể nơi tận thế ư? Mong rằng đến lúc đó thì ngươi đừng có để cho ta phải thất vọng, vì dù sao ta cũng là “Chúa tể thời gian” mà!”

Giọng nói của người này vang vọng vào thiên không, rồi sau đó chìm dần vào trong bóng đêm như là một lời nhắn nhủ đầy thách thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status