Nhà có chính thê

Chương 105: Tĩnh Tĩnh nổi giận


" Anh, anh..." Trương Kỳ thật không dám tin tưởng, trái hồng mềm Quách Tĩnh Tĩnh vậy mà lại sẽ nói ra như vậy.

Dương Tuyền cũng cảm thấy mình tối nay lại có thêm nhận thức mới về Quách Tĩnh Tĩnh rồi.

Người đàn ông bị chửi cười một tiếng, nhìn Trương Kỳ trong mắt đều là độc quang, cúi người xuống nắm lấy cằm Trương Kỳ nói: "Thấy không, anh mày cũng không để ý tới mày, tối nay nhìn tao làm sao thu thập mày, tiểu tiện nhân!" (khi xưng với Tĩnh Tĩnh mình để là tôi-cậu vì hai người này chẳng có gì cả, còn với Kỳ Kỳ là mày - tao vì mình thấy KK phản kháng khiến người đàn ông thêm tức giận.)

Người nọ ở ngay trước Trương Kỳ bắt đầu cởi quần, gã cũng không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người vây xem, càng nhiều người ngược lại càng tốt, gã chính là muốn giáo huấn Trương Kỳ.

Con ngươi Trương Kỳ cũng sắp trừng ra ngoài, gương mặt bị sợ tới phờ phạc.

"Không muốn... Tôi không muốn! Anh, anh không thể đối xử với em như vậy! Ông đừng tới đây, ông dám đụng tôi tôi sẽ chết cho ông xem! Anh, nếu em chết, ông bà nội sẽ không bỏ qua cho anh!"

Người đàn ông cũng mặc kệ, chỉ nghe ken két một tiếng, dây nịt da đã bị cởi ra.

"Dừng lại!"

Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên mở miệng ngăn cản, Dương Tuyền lần này cũng không ngoài suy đoán, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh thật sự là cái loại đó, nhìn em trai bị người đàn ông khác thượng thì Hạ Phạm Hành cũng sẽ không tốn thời gian lâu như vậy còn không giải quyết xong cậu ta/

Người đàn ông kéo quần lên ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu sẽ không đổi ý chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh trầm mặt nói: "Cậu ta thiếu ông tiền, ông muốn đánh muốn mắng tôi sẽ không ngăn cản, ngoài ra thì không được!"

"Cậu có ý gì!"

Quần cũng sắp bị cởi ra, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên nói một câu như vậy, người đàn ông tự nhiên rất khó chịu.

Quách Tĩnh Tĩnh vểnh môi, ánh mắt nhất thuận bất thuận nhìn gã, kiên định, không nhượng bộ chút nào.

"Thôi đi, " Người đàn ông một mực hỗ trợ áp chế hai cánh tay Trương Kỳ bỗng nhiên mở miệng, gã nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại nhìn Dương Tuyền ở sau lưng cậu đang nghiêng người dựa vào cửa/ Dương Tuyền giống như một người ngoài cuộc đứng ở đó, nhưng ánh mắt cảnh giác của y một mực rơi ở trên người cậu, không rời đi.

"Đông Thần, cậu có ý gì? Miếng thịt béo đến miệng nói không cần là không cần?"

Người đàn ông gọi là Đông Thần buông lỏng hai tay mình, đứng lên, sửa lại quần áo trên người mình bị áp nhíu, nhìn đồng bọn nói: "Chỉ là hai chục ngàn khối mà thôi, huống chi tiểu tử này trừ bỏ cái xác trông khá hơn chút thì những thứ khác khiến người ta chẳng thể dậy nổi thú tính. Cậu đơn giản chỉ là không phục cậu ta lừa cậu, nếu như vậy, ghê lắm thì đánh cậu ta mấy quyền là được."

"Không muốn! Tôi không muốn bị đánh!"

Người đàn ông còn đang suy nghĩ có nên tiếp nhận đề nghị của đồng bọn hay không thì Trương Kỳ đã không nhịn được, kêu thét một tiếng xoay người liền muốn chạy trốn.

Cử động này hoàn toàn chọc giận người đàn ông, gã tiến lên mấy bước, từ phía sau bóp cổ Trương Kỳ kéo trở lại.

"Mày tới đây cho tao!"

" "A!"

Trương Kỳ bị kéo hét to một tiếng, thân thể bị kéo trực tiếp té ngã trên đất, còn không chờ cậu ta bò dậy, quyền cước của người đàn ông đã toàn bộ rơi hết lên người cậu ta.

"Tao cho mày trốn! Mày xem lão tử là khỉ mà đùa bỡn đúng không! A!"

Trương Kỳ bắt đầu còn mắng chửi, sau đó bị đánh mấy cái đau quá oa oa kêu to, liền bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi... Ô ô... Quách Tĩnh Tĩnh, tôi hận anh chết đi được, tôi ghét anh..."

Quách Tĩnh Tĩnh siết quả đấm đứng một bên không động, Dương Tuyền thấy cậu sắc mặt không được tốt, cũng không nói gì, lúc này ngoài cửa có người bịch bịch gõ cửa. Dương Tuyền đi ra bên ngoài nhìn, là một thiếu niên dáng dấp rất tinh xảo, nhìn cái cách trang điểm, hóa trang kia chắc là quen biết Trương Kỳ.

Dương Tuyền suy nghĩ một chút, sang bên cạnh nhường đường. Thiếu niên ngoài cửa vọt vào, vừa thấy Trương Kỳ bị đánh cả người co lại thành tôm thước, cũng bị sợ lui về sau một bước.

"Kỳ Kỳ..."

Trương Kỳ bây giờ vồ được ai cũng là rơm rạ cứu mạng, thanh âm thiếu niên không lớn, bất quá cậu ta vẫn nghe thấy.

Đôi mắt bị bầm đen thấy thiếu niên, giọng khàn khàn nói: "A Kim, cứu tôi..."

A Kim kia nào dám động thủ cứu cậu ta, đứng ở đằng kia nuốt nước miếng, ưỡn ngực nói: "Ông... Ông mau dừng tay, nếu không Đường tổng sẽ không bỏ qua cho ông!"

"Ai?" Người đàn ông cười nhạo một tiếng.

"Đường tổng, " A Kim lá gan lớn, " Đường tổng của Huyền Tể Đường, ông ấy là cha nuôi của tôi. Ông nếu như còn không thả Kỳ Kỳ ra thì cha nuôi tôi sẽ không bỏ qua cho ông!"

"Nga, nguyên lai Đường Đại Nghiệp là cha nuôi của cậu..." Nụ cười trên mặt gã hết sức thô bỉ, còn cố ý đem từ "Cha nuôi" nhấn mạnh.

"Ông..." A Kim cảm thấy mình đã bị làm nhục, khuôn mặt xinh đẹp tức giận tới đỏ ửng.

"Hắc, cậu bình thường đều dùng dáng vẻ này phục vụ cha nuôi cậu à? Thật đúng là..."

Người đàn ông lời còn chưa dứt, đồng bọn tên Đông Thần đã đưa tay kéo gã.

"Được rồi, được rồi, đi thôi."

Người đàn ông nhìn Đông Thần một cái, ánh mắt Đông Thần thâm trầm, người đàn ông cũng không kiên trì nữa.

"Đi đi đi, mẹ nó!"

Người đàn ông hùng hùng hổ hổ ra cửa, thời điểm đi ngang qua A Kim còn trên dưới nhìn cậu ta một cái, còn cố ý đụng một chút, một cái tay nhân cơ hội sờ mông cậu ta.

"A! Ông!"

Người đàn ông mặt đầy "Tôi cái gì cũng không làm", không thèm đếm xỉa tới A Kim thở hổn hển, nghênh ngang ra cửa. Lúc người đàn ông kêu Đông Thần đi ngang qua Dương Tuyền, ngược lại lễ phép gật đầu mới rời đi. Một phòng, thật ra thì chỉ có người nam nhân tưởng như không tồn tại lại là người không thể đắc tội nhất.

Dương Tuyền chẳng qua là khẽ rũ mi xuống, coi như là đáp lại đối phương.

Hai người này vừa đi, người phục vụ ở một bên cũng nhân cơ hội trộm chạy ra ngoài, Dương Tuyền đứng ở sau lưng phục vụ lành lạnh nói một câu: "Đừng nói bậy bạ, nếu không tôi sẽ để cho Đường tổng tới, tự mình cùng cậu nói chuyện này một chút."

Sống lưng người phục vụ kia rõ ràng hơi cứng lên, Dương Tuyền hừ cười một tiếng. Sau đó cũng không có xuất hiện bảo vệ tới đuổi người, Dương Tuyền thầm nghĩ, xem ra "Đường tổng" quả thật còn có tác dụng.

Người nên đi đều đi rồi, A Kim nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, vội vàng chạy tới chỗ Trương Kỳ.

"Kỳ Kỳ, cậu không có sao chứ? Sao rồi?"

A Kim trên mặt đều là quan tâm, nhưng khi cậu ta đỡ Trương Kỳ dậy, máu mũi Trương Kỳ vô tình dính vào quần áo trên người cậu ta, A Kim không kìm chế được cau mày.

Trương Kỳ đứng lên, lau mũi, nhìn trên tay dính máu, ánh mắt trừng Quách Tĩnh Tĩnh cũng đỏ lên, cổ họng đã như vậy rồi còn cuồng loạn gào thét với người khác.

"Anh không phải là anh của tôi! Tôi biết, anh đã sớm nhìn tôi không vừa mắt đúng không? Anh chính là ghét tôi nên mới không để cho Hạ Phạm Hành đến gần tôi, anh ấy đối với tôi lạnh lùng như vậy khẳng định cũng là bởi vì anh! Giả bộ giống như người tốt, uổng công tôi còn tin tưởng anh như vậy, không nghĩ tới ở sau lưng tôi, anh ở trước mặt bà nội nói xấu tôi, khích bác quan hệ giữa tôi và bà nội! Cõi đời này tại sao có thể có loại người vong ân phụ nghĩa như anh với ba anh chứ! Anh đừng tưởng rằng bà nội bây giờ nghe anh thì tôi phải theo anh! Tôi nói cho anh biết, tôi mới là cháu trai ruột của ông bà nội, chờ ba tôi trở lại, ba tôi sẽ đuổi hết các người ra khỏi nhà tôi!"

A Kim nghe được cái tên Hạ Phạm Hành rất rõ ràng, quay sang nhìn mặt Quách Tĩnh Tĩnh, bất quá tình hình này lúc này cũng không ai chú ý tới cậu ta.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cố gắng áp chế lửa giận, lãnh ngôn lãnh ngữ hỏi: "Trương Kỳ, tôi chỉ hỏi cậu một câu, đầu ông nội làm sao bị thương?"

Trương Kỳ vốn còn cảm thấy mình là người bị hại bỗng nhiên mặt liền biến sắc, trợn mắt, há mồm mặt đầy hốt hoảng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.

"Ông nội rốt cuộc làm sao bị thương!" Quách Tĩnh Tĩnh cũng nổi giận, ngược lại không kêu to như Trương Kỳ, từng chữ từng chữ, âm cắn rất nặng.

"Tôi làm sao biết được!!" Trương Kỳ không biết, lúc cậu ta nói ra lời này trong mắt đều là chột dạ, "Còn không phải là bởi vì anh mà tôi cùng bà nội rùm beng một trận, bà nội đuổi tôi đi, ông nội là bởi vì đuổi theo tôi mới vô tình ngã xuống vỡ đầu. Tôi như bây giờ cũng là bởi vì anh, Quách Tĩnh Tĩnh anh chính là đồ sao chổi!!"

Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Kỳ cũng có thể ăn thịt người rồi.Trương Kỳ sau khi nói xong liền muốn mau chóng rời đi, đỡ A Kim liền nói: "Chúng ta đi, tôi không muốn nhìn thấy người này."

A Kim do dự một chút không động đậy, nhìn Trương Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, nếu không cậu vẫn là cùng anh cậu trở về đi thôi?"

Trương Kỳ không dám tin tưởng nhìn A Kim một cái, mặt phồng đến đỏ bừng.

"A Kim, cậu... cậu nói gì?"

"Kỳ Kỳ, cậu không phải nói cậu trên người không có tiền sao? Cậu mới vừa đắc tội người khác, ông chủ khẳng định cũng sẽ không để cho cậu tiếp tục làm việc ở đây, cho nên... Hơn nữa, vạn nhất những người đó trở lại tìm cậu thì làm thế nào a?"

Trương Kỳ không đợi A Kim nói xong, dùng sức hất tay của cậu ta ra, căm tức nhìn cậu ta: "Nói cho cùng cậu chính là sợ tôi liên lụy tới cậu có đúng hay không!" A Kim nóng nảy nói: "Cậu làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Bất quá cậu cũng biết đấy, tôi cũng chỉ là một học sinh mà thôi, chính tôi cũng là ở đây vừa học vừa làm, trên người cũng không có tiền..."

"Không có tiền? Đường Đại Nghiệp không có sao? Gã cho cậu còn thiếu sao? Nhà lớn như vậy cũng chỉ có cậu cùng chị cậu hai người ở, cậu bây giờ lại nói với tôi cậu không có tiền? Tôi không phải nói tôi sẽ đóng tiền mướn phòng sao? Công việc này vẫn là cậu giới thiệu cho tôi..." Trương Kỳ vừa nói, lúc này mới mau chóng tỉnh ngộ, "Nguyên lai, cậu là thấy tôi mất việc, cho rằng tôi không đóng nổi tiền mướn phòng, cho nên muốn đuổi tôi đi?"

A Kim khoát tay lia lịa: "Không phải như vậy, Kỳ Kỳ... A!"

Cậu ta còn chưa nói hết, Trương Kỳ dùng sức đẩy cậu ta ra. A Kim đụng vào bàn uống trà nhỏ sau lưng, bình rượu không bể đầy đất, cũng không biết là không phải chỗ nào mà A Kim đau tới nỗi nửa ngày không có thể bò dậy.

Trương Kỳ chỉ cậu ta mắng to: "Bạn bè gì, căn bản là tên lừa gạt mà thôi! Cậu căn bản không thật sự coi tôi như bạn bè, uổng công tôi một lần lại một lần tin tưởng cậu. Lần trước cậu lừa gạt tôi, đem tôi bán cho Đường Đại Nghiệp, lần này cậu còn nói giới thiệu công việc cho tôi, kiếm tiền nhiều lại không có tổn thất gì, nhưng tôi mới vừa rồi thiếu chút nữa bị người khác cường bạo! A Kim, cậu sao lại đáng sợ tới như vậy chứ!"

A Kim chảy nước mắt, nghẹn ngào lắc đầu: "Tôi không có, tôi thật sự không có..."

Trương Kỳ không muốn nghe cậu ta nói chuyện, xoay người lảo đảo lắc lư muốn rời khỏi. Quách Tĩnh Tĩnh bắt cánh tay cậu ta lại.

"Cậu còn muốn đi đâu!"

"Không cần anh quản, các người mỗi một người đều là tên lừa gạt!"

Quách Tĩnh Tĩnh mặt không thay đổi nhìn cậu ta, Trương Kỳ bị nhìn thẳng bỗng dưng run sợ, nắm cánh tay mình càng ngày càng gấp. Quách Tĩnh Tĩnh thấy cậu ta như vậy, sợ tới nỗi chân như nhũn ra, cậu ta sợ Quách Tĩnh Tĩnh đánh mình, dáng vẻ của Quách Tĩnh Tĩnh rất kinh khủng.

"Trương Kỳ, cậu khác cậu ta cái gì đâu?" Quách Tĩnh Tĩnh cũng không động thủ, mặc dù cậu thật sự rất muốn làm như vậy, "Cậu ta lợi dụng cậu là bởi vì cậu ngu xuẩn, cậu lợi dụng ông nội bà nội là bởi vì cậu biết bọn họ đều thật lòng đối với cậu tốt, thật lòng để ý cậu. Người như mấy người ấy, bản thân còn chẳng có lòng nữa là, dựa vào cái gì còn cần sự thật lòng của người khác?"

Trương Kỳ bị nói mặt đen như đít nồi không vui, A Kim nhìn Quách Tĩnh Tĩnh khóc lóc, ủy khuất nói: "Anh Kỳ Kỳ, anh tại sao có thể nói tôi như vậy chứ? Tôi căn bản không phải người như vậy mà."

Quách Tĩnh Tĩnh từ từ quay đầu qua chỗ khác nhìn A Kim, Trương Kỳ có thể có ngày hôm nay công của người này chắc cũng không ít. Cậu cùng A Kim cuối cùng cũng không có quan hệ gì cả, cũng không có nghĩa vụ dạy dỗ cậu ta cái gì, chỉ nói một câu: "Trương Kỳ là em trai tôi, tôi hy vọng cậu sau này có thể cách cậu ta xa một chút, tôi không hy vọng cậu ta cuối cùng cũng thay đổi thành người giống như cậu."

Nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh kéo Trương Kỳ đi ra cửa. Dương Tuyền nhìn A Kim quỳ ngồi ở dưới đất, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, yên lặng giơ ngón tay cái lên với Quách Tĩnh Tĩnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status