Nhà có chính thê

Chương 107: Trò chuyện sinh con


Đoạn thời gian trước, Quách Tĩnh Tĩnh gọi điện cho Chu Hải Ba, nói đường dây điện ở nhà không tốt lắm, bất quá khi đó Chu Hải Ba hơi bận bịu, hôm nay có một hôm rảnh rỗi liền gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đang đi dạy học, để cho y đi trước, dù sao ba cậu cũng đang ở nhà.

Qua buổi chiều, đường dây điện ở nhà cũng thay xong hết rồi, Trương Thanh đưa cho Chu Hải Ba tiền công, Chu Hải Ba làm sao cũng không muốn nhận, Trương Thanh liền giữ y lại ăn cơm tối.

Lúc nhận được điện thoại của Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh đã đến cửa thôn, Trương Thanh nấu nướng không được, để cho Quách Tĩnh Tĩnh đi ngang qua hàng bán vịt muối, mua chút thịt bò, thịt vịt muối trở lại.

"Thế nào rồi?" Quách Tĩnh Tĩnh lên tiếng đáp lại, Hạ Phạm Hành lái xe hỏi cậu chuyện gì.

"Ba em buổi tối giữ Hải Ba ở lại ăn cơm, bảo em mua ít thức ăn về."

"Chính là người bạn học kia của em à?"

" Đúng." Không nghĩ tới Hạ Phạm Hành còn nhớ người này. Quách Tĩnh Tĩnh nhớ tới lần trước mình ra sức giải thích, lúc ấy không cảm thấy có cái gì, chỉ coi là thẳng thắn với nhau, bây giờ lại nghĩ tới, bỗng dưng cảm thấy hơi nóng tai.

Hạ Phạm Hành thấy người bên người bỗng nhiên im lặng, quay đầu nhìn,nửa phần tai lộ ra ngoài tóc cũng sắp đỏ chín như tôm luộc rồi. Hạ Phạm Hành đè xuống tâm viên ý mã, lập tức thu tầm mắt, xoay người làm như không nhìn thấy, nói: "Nếu như vậy thì không bằng tìm quán cơm đi, em giờ về làm cơm cũng cần thời gian, huống chi bây giờ cũng đã hơn năm giờ ròi."

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Hạ Phạm Hành nói cũng đúng, trở về làm thời gian thượng quả thật có chút mà đuổi, cũng không thể mời người ăn cơm quang xào mấy cá thức ăn đem? Suy nghĩ một chút, lại đem điện thoại di động lấy ra.

"Vậy em nói với ba một tiếng, bảo ba đừng nấu cơm tối."

" Được."

Quách Tĩnh Tĩnh gọi cho Trương Thanh, Trương Thanh cũng cảm thấy đi quán cơm ăn tốt vô cùng, chỉ là Chu Hải Ba không đồng ý, nói lãng phí tiền gì đó.

Bất kể như thế nào, xe trước tiên vẫn lái về để đón người, chuyện này cứ quyết định như vậy.

Chu Hải Ba giúp xong, Trương Thanh rót cho y ly nước, hai người ngồi ở phòng khách vừa trò chuyện vừa chờ Quách Tĩnh Tĩnh trở lại. Chu Hải Ba là lần đầu tiên nhìn thấy đầy gà ở phía sau núi. Có con gà trống kia nhìn thấy y, ngẩng đầu ưỡn ngực thật hung hăng, lông trên cổ cũng xù lên, nhìn chằm chằm đôi mắt ti hí của Chu Hải Ba! Trông đúng thật là một con gà trống ngang tàn!

Chu Hải Ba khi còn bé còn bị gà mổ cho nên ấn tượng đặc biệt sâu đậm. Mẹ y nói, chỉ có gà nhà y thấy người sống mới mổ, đổi lại là con gà khác, ngươi tới gần một chút thì sẽ ngồi im chờ ngươi tới giết thịt. Chu Hải Ba biết đây đều là gà tốt, lập tức liền nghĩ đến, vào lúc này nhìn Trương Thanh trên mặt đều là nịnh hót.

"Vậy được, Trương thúc, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau này nhà cháu dùng trứng gà đều sẽ mua của nhà chú. Chú không biết đó chứ, hai đứa con gái nhà cháu đặc biệt thích ăn trứng gà, nhưng bây giờ con người vì kiếm tiền chuyện gì cũng làm được. Trước đó cháu còn ở trên mạng nhìn thấy, quả trứng gà vàng kia còn có thể dùng như quả bóng bàn cơ, chú nói nếu như ăn vào trong bụng thì không bị bệnh mới là lạ!"

Trương Thanh cười híp mắt gật đầu nói: " Được, được, cháu muốn thì gọi điện trước cho chú, chú giữ lại trứng cho."

"Ai, tốt, nhà cháu bây giờ không thể nuôi gà được, mua nhà ở trấn trên đó, mỗi ngày leo tầng cũng leo mệt muốn chết. Ban đầu nói không mua nhà bốn tầng, vợ cháu lại không đồng ý, nói nhà thấp quá thì bụi nhiều. Cháu muốn nói là mua nhà một tầng cũng tốt mà, có thể có một cái sân nhiều tiện lợi đúng không? Ba mẹ cháu tuổi cũng lớn rồi, cũng không cần cả ngày phải leo lên leo xuống."

"Suy nghĩ của người trẻ tuổi không giống bọn chú, vợ cháu nói cũng không sai đâu. Hải Ba, ba mẹ cháu ở cùng bọn cháu, vợ cháu nguyện ý à?"

"Nguyện ý chứ chú, cô ấy còn muốn cái gì nữa đây? Không cần trông con, làm việc nhà cũng chẳng phải làm, mỗi ngày quần áo đưa tới tay, cơm đưa tận miệng. Thật ra thì chỉ chút này cháu cảm thấy vợ cháu không tệ, mặc dù cãi nhau cũng có, bất quá nói tóm lại, cô ấy đối với ba mẹ cháu vẫn có lòng, ngày lễ ngày tết, cháu có lúc bận tới quên mất, cô ấy còn nhớ, còn giúp cháu mua này mua nọ cho ba mẹ."

"Có thể như vậy cũng không tệ, cháu cũng là một đứa con hiếu thảo."

"Hắc hắc, chú, chú đừng khen cháu, chú khen một câu là cháu lại bay lên tận trời đó. Chú, thật ra thì A Tĩnh cũng tốt lắm, từ nhỏ đến lớn, bạn học trong lớp cháu cảm thấy cậu ấy hiếu thuận nhất, rửa chén quét sân, làm ruộng, cậu ấy cái gì cũng giúp chú, cháu trước kia còn rất lười, bây giờ cũng không thể giúp mẹ làm việc đâu. A Tĩnh đó mới là hiếu thuận."

Trương Thanh nghe Chu Hải Ba tán dương Quách Tĩnh Tĩnh, trong lòng vui muốn chết, không giống như người khác, cha mẹ người khác y còn có thể từ chối, lần này y liền trực tiếp gật đầu, nói: "Đúng vậy, A Tĩnh nhà chú đối với chú tốt nhất."

Đang nhớ nhung tới con trai thì thấy xe Hạ Phạm Hành lái tới cửa, Trương Thanh đứng lên nói: "A Tĩnh về rồi"

"Đó là... A tĩnh?"

Chu Hải Ba buông ly xuống, đuổi sát theo Trương Thanh đi ra cửa, nhìn xe kia, oa, là BMW đó!

Chẳng lẽ Quách Tĩnh Tĩnh giàu rồi? Không thể nào, đoạn thời gian trước không phải nghe nói là cậu ấy làm thầy giáo sao? Chu Hải Ba cứ trợn mắt nhìn, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh từ trên xe kia đi xuống.

"Hải Ba, ba, tiệm cơm đã đặt xong rồi, chúng ta bây giờ liền có thể đi qua. Hải Ba, hôm nay khổ cực cậu rồi."

"Không... Sẽ không, quan hệ hai ta thế nào mà còn nói thế này chứ, " Chu Hải Ba vỗ bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, bất quá ánh mắt kia còn chưa rời khỏi cái xe, "A Tĩnh, xe kia..."

"Là của....bạn tôi." Bạn trai, thiếu một chữ rồi, chắc không tính là gạt người đâu ha. Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ đâu ra đấy.

"Nga, tôi đã nói rồi, " Chu Hải Ba ha ha cười, ôm ôm vai Quách Tĩnh Tĩnh."Bạn nào thế? Thôn nào? Tôi có biết không đó? Theo lý mà nói thì trong thôn nhà giàu mới nổi tôi mặc dù không biết hết nhưng ít ra nghe nói qua tên rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh nói thật nghiêm túc: "Anh ấy không phải nhà giàu mới nổi."

Chu Hải Ba cho là cậu không thích từ này, ha ha cười nói: "Tôi không có ý gì đâu, đây chính là một từ để hình dung mà thôi, ai nha, tôi cũng không biết nên dùng từ gì khác nữa, dù sao thì là... Thổ hào, đúng rồi, thổ hào, lần này đúng rồi chứ?"

"Cũng không phải thổ hào." Mặc dù Quách Tĩnh Tĩnh cũng không rõ lắm Sở Thổ hào là dạng gì, nhưng trực giác nói cái từ này không gắn được với Hạ Phạm Hành.

Trương Thanh khóa kỹ cửa đi tới, thấy hai người bọn họ còn đứng trò chuyện, liền nói: "Đừng đứng đó, Phạm Hành còn chờ đấy, mau lên xe a. Hải Ba, xe máy của cháu trước hết đậu trong hậu viện của chú đi, chờ cơm nước xong rồi trở lại lấy."

"Được, " Hải Ba gật đầu, "Cháu còn chưa bao giờ được ngồi xe tốt như vầy đâu, lần này liền chiếm chút tiện nghi của A Tĩnh, ha ha."

Vừa nói vừa thuận tay kéo cửa xe cạnh chỗ tài xế ra, ngồi xuống. Ý của y chính là muốn cho hai cha con Quách Tĩnh Tĩnh ngồi chung, nguyên là ý tốt, nhưng khi y cười cười nhìn về phía người bạn "thổ hào, người giàu mới nổi" kia, da mặt trong nháy mắt như đông cứng lại.

"Xin chào, tôi là Hạ Phạm Hành." Hạ Phạm Hành lịch sự đưa tay ra với y.

Chu Hải Ba há miệng nửa ngày không phản ứng kịp, lúc lấy lại tinh thần, lời nói thốt ra khỏi miệng bị cà lăm.

"Xin, xin xin xin chào chào chào chào... Tôi tôi tôi kêu Chu Chu Chu..."

"Chu Hải Ba." Hạ Phạm Hành hảo tâm giúp y nói xong, "Nghe A Tĩnh nói qua, hai người là bạn học cũ, phải không?"

"A, đúng đúng đúng rồi..." Chu Hải Ba thấy tay hắn còn đang ở trong không trung, vội vội vàng vàng nâng hai tay lên, trùng trùng lắc mấy cái, thu lại, có chút câu nệ kéo kéo quần áo trên người.

Quần áo trên người cũng chỉ so với thợ thủ công, thợ mộc sạch sẽ hơn chút, liền lấy cái đệm dưới chân y mà nói còn sạch hơn cả quần áo y, cũng may trước khi ra cửa y đã dùng xà bông giặt rửa rồi, nếu không thật đúng là có lỗi mà.

Hạ Phạm Hành ngược lại giống như không phát hiện ra y đang khẩn trương, thần sắc hết sức tự nhiên, quay đầu lại cùng Trương Thanh chào hỏi một tiếng, lúc này mới chạy xe.

Chu Hải Ba bình thời nói nhiều, vào lúc này ngồi ở đằng kia động cũng không dám động, chừng mấy lần quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, còn chưa kịp nháy mắt đã căng thẳng tới nỗi ngồi thẳng người, quay mặt ra phía cửa sổ, biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.

Má ơi, người ở nơi này là thổ hào, nhà giàu mới nổi a, khí chất này không phải là lão tổng cũng là CEO a! Y sao lại tay nhanh hơn não như vậy chứ, tự dưng lại ngồi bên người lái làm gì! Vào lúc này muốn đổi chỗ ngồi cũng không được nữa rồi.

"Chu tiên sinh làm việc gì?"

Hạ Phạm Hành bỗng nhiên mở miệng, Chu Hải Ba bị hoảng sợ quay đầu trợn mắt nhìn hắn, Quách Tĩnh Tĩnh cũng kỳ quái nhìn Hạ Phạm Hành, người này biết rất rõ ràng công việc của Chu Hải Ba, tại sao còn hỏi chứ?

Chu Hải Ba vội vàng thu hồi biểu tình, âm thầm hít một hơi, có chút ngượng ngùng nói: "Anh, anh kêu tôi là Tiểu Chu là được, tôi làm cái đó... thợ điện nước."

Thợ điện nước công việc này bây giờ rất nhiều người coi thường, cảm thấy vừa bẩn vừa mệt, nói ra lại thật mất mặt. Mặc dù hai năm nay y kiếm được không ít tiền, bất quá phỏng đoán tiền này ở bên trong mắt người bên cạnh cũng chẳng đáng là bao.

Trong lòng đang thất thượng bát hạ sợ bị xem thường, y đã thấy Hạ Phạm Hành hết sức lịch sự gật đầu, nói: "Dựa vào tay nghề kiếm cơm, không tệ, cậu là hợp bọn với người khác hay là làm một mình?"

"Cùng người khác hợp bọn, " không biết tại sao, người này gật đầu một cái lại Chu Hải Ba cảm thấy mình như nhận được một khẳng định rất lớn, trong nháy mắt như được sống lại "Bất quá có lúc không nhận được đơn đặt hàng lớn, ở nhà nhàn rỗi tôi cũng tiếp chút ít việc riêng."

"Như vậy sẽ không cảm thấy khổ cực sao?"

"Có chứ, nhưng mà không có biện pháp nào cả, nhà trên có già dưới có trẻ phải chiếu cố, không có tiền cuộc sống không có cách nào mà qua."

"Nhìn cậu tuổi không lớn lắm, kết hôn chưa?"

"Sớm kết hôn rồi, tôi... Đọc sách không nhiều, kết hôn sớm, đã là ba của hai đứa nhỏ rồi." Chu Hải Ba ngượng ngùng gãi đầu.

"Thế sao? Vậy chúc mừng cậu nhé, hai đứa bé là bé trai hay là con gái thế?"

"Đều là con gái."

"Muốn con trai không?"

"Trước kia là muốn như vậy, bất quá bây giờ không muốn, con gái cũng rất tốt. Hai con gái của tôi thân thiết với tôi lắm, tôi mỗi lần ra cửa trở về, các bé vừa thấy tôi liền ôm tôi không buông tay, ở bên ngoài chính là mệt mỏi đi nữa, chỉ cần gặp được tụi nhỏ là lại tốt hơn à, cảm thấy cái gì cũng đáng giá lắm"

Nói một chút đến con gái mình, Chu Hải Ba lần này coi như là hoàn toàn thanh tĩnh lại, mặc dù cử chỉ vẫn là có chút ràng buộc, bất quá cái này cũng ở trong phạm vi lịch sự, không hề để cho người khác cảm thấy khó chịu.

Hạ Phạm Hành lại như đột nhiên có hứng thú, còn hỏi không ít chuyện liên quan tới con gái Chu Hải Ba.

"Khi còn bé nuôi khó lắm. Sau khi con gái lớn của tôi ra đời, ba tháng đầu đều là ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cũng không cần quản, con gái thứ hai lại yếu hơn chị nó nhiều, thích khóc, mắt mở ra là sẽ khóc, lúc ra đời vì đầu hơi lớn mà mẹ nó thiếu chút nữa không sinh ra được."

"Vợ cậu là đẻ thường à?"

" Đúng, hai đứa đều là đẻ thường. Nói tới cái này thì tôi không thể nào không bội phục vợ tôi được, cô ấy nói dưa chín cuống rụng, đẻ thường tốt hơn so với sinh mổ, tương lai sức khỏe đứa nhỏ cũng tốt hơn, liền cứng rắn nhịn đau sinh con ra. Đầu con gái thứ hai lớn, vướng ở chỗ xương chậu rất lâu không ra được, cuối cùng bác sĩ nói muốn giải phẫu, vợ tôi không muốn, cuối cùng lại ráng nhịn đau khổ, cuối cùng sinh ra được con."

"Con cậu thì sao? Có khỏe không?"

" Có, chỉ là đầu bị chèn ép nên hơi nhọn. Lúc bác sĩ mang nó từ phòng sinh ra tôi còn không dám đưa tay ra đón cơ, cuối cùng vẫn là mẹ tôi nhận, vì chuyện này mẹ tôi chê tôi không ít."

"Biến thành như vậy rồi đầu còn trở lại bình thường được sao?"

"Có chứ, cũng không lâu lắm thì trở lại như thường, sẽ không có ảnh hưởng gì cả."

"Còn vợ cậu? Chịu khổ nhiều như thế liệu có đối với thân thể tạo thành gánh nặng không?"

"Cái này phải sau khi qua thời gian ở cữ xem thế nào đã. Ở cữ tốt thì có thể bù lại. Cho nên nói, sau khi sinh con xong thì ở cữ rất quan trọng, phải tốt một chút, một ngày một con gà vậy cũng là bình thường, hơn nữa không thể hóng gió, không thể bị lạnh. Hai con gái của tôi sinh ra vào mùa đông, hồi đó tôi còn cố ý mua một cái máy điều hòa mới, một tháng ở cữ mở điều hòa liên tục, lúc kết toán tiền điện mẹ tôi đều bị tiền điện kia dọa sợ luôn, chỉ là tôi cảm thấy hết thảy đều đáng giá, sức khỏe cô ấy so với hồi thiếu nữ tốt hơn nhiều lắm."

"Thật sao..." Hạ Phạm Hành ngoài miệng đáp lại dửng dưng, bất quá ánh mắt lại có chút thâm trầm.

Trương Thanh một mực ngồi ở phía sau nghe hai người này nói chuyện phiếm, không nghĩ tới hai người tưởng chừng giá trị, nhân sinh bất đồng này lại cũng có lúc không nói hết khi nói về đề tài đứa nhỏ.

Trương Thanh trong lòng cảm khái, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh vốn là đang nhìn cửa sổ ngẩn người, bị Trương Thanh nhìn như thế cũng có chút khó hiểu.

"Ba, sao thế?"

Trương Thanh cười một tiếng, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Xem ra Phạm Hành thật sự đặt con ở trong lòng."

Quách Tĩnh Tĩnh hơi đỏ mặt, có chút khó hiểu, ba cậu không có chuyện gì để làm hay sao mà lại nói cái này chứ, khiến người ta ngại ghê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status