Nhà có chính thê

Chương 129: Giúp người đang gặp nạn


Điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên một tiếng đã bị Hạ Phạm Hành từ trong chăn đưa tay ra nhấn tắt, cúi đầu nhìn người trong ngực, mái tóc mềm mại che khuất đi đôi mắt, chăn đắp che miệng chỉ lộ ra một cái chóp mũi, đáng yêu muốn chết đi được.

Hạ Phạm Hành không nhịn được tiến tới hôn một cái. Quách Tĩnh Tĩnh bị quấy rầy, tức giận trốn vào trong chăn. Hạ Phạm Hành bị hành động của cậu chọc cười, vội vàng đưa tay kéo cằm của cậu, không để cậu chui vào trong chăn, đến lúc đó thở không thông nhất định sẽ khó chịu. Động tác của Hạ Phạm Hành nhẹ nhàng êm ái, không muốn đánh thức cậu. Tối hôm qua hắn có hơi thất thố, quả thật đã khiến cho cậu mệt nhọc rồi.

Điện thoại di động vang lên lần nữa, Hạ Phạm Hành điều chỉnh thành mức im lặng, nhìn lướt qua màn hình, vốn là không tính nhận nhưng thấy tên Dương Tuyền thì vẫn phải ngồi dậy mặc quần áo ngủ, vén chăn lên một góc, trên người Quách Tĩnh Tĩnh hình như có điểm đỏ khả nghi, chẳng qua là không đợi thấy rõ đã bị Hạ Phạm Hành đắp kín lại.

Hạ Phạm Hành cầm điện thoại di động đi về phía sân thượng.

" Alo, có chuyện gì."

"A! Sao giọng không ổn thế? Mới vừa rồi còn cúp điện thoại tôi à, không phải là tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu đó chứ?" Trong điện thoại, thanh âm Dương Tuyền vẫn không đứng đắn như vậy, "Chậc chậc, bây giờ mới mấy giờ nhỉ, tám giờ sáng, các cậu đây là đang công khai tuyên dâm ban ngày ban mặt đấy à... Không nghĩ tới, Tĩnh Tĩnh nhìn trông an phận thế mà lại để cho cậu tùy ý làm bậy…”

Hạ Phạm Hành đứng ở trước cửa sổ. Cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ rất hợp lòng người, sau khi nghe Dương Tuyền nói xong, lạnh giọng đáp hai chữ: "Tạm biệt."

"Đừng, đừng mà! Cậu đúng là cái đồ không có kiên nhẫn, tôi có chính sự muốn nói với cậu" Dương Tuyền biết Hạ Phạm Hành tuyệt đối là cái loại người nói được là làm được, hắn thật sự sẽ cúp điện thoại.

"Nói." Lần này trực tiếp biến thành một chữ, xem ra là thật sự không có kiên nhẫn phản ứng với y.

"Tử Chương chiều hôm qua tới bệnh viện, trùng hợp tôi có chuyện không có ở đây, sáng sớm liền gọi điện thoại cho tôi, " thu hồi đùa giỡn, lúc nói đến chính sự Dương Tuyền cũng không nhập nhằng nước đôi."Hắn muốn tôi giúp một chuyện."

Hạ Phạm Hành đổi một tư thế, xoay người một tay chống trên bệ cửa sổ, nghiêng người dựa vào kia.

"Cậu ta để cậu giúp gì?"

"Giúp cậu ấy làm giám định người thân."

Hạ Phạm Hành ngẩn ra, mím môi lại. Hắn biết Quách Dực đã tới bên này, Quách Tử Chương cũng nhịn nhiều năm như vậy, làm sao lại đột nhiên đi tới bước này? Rốt cuộc giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra? Quách Dực tới bên này làm sao một chút động tĩnh cũng không có?

"Cậu ta đã nói gì với cậu sao?"

"Tính tình của cậu ta có thể nói với tôi cái gì chứ! Cậu ta không nói gì cả, chỉ để tôi nói một tiếng với cấp dưới, hai ngày sau phải có kết quả." Dương Tuyền có chút phiền não, "Tôi biết các cậu có chuyện gạt tôi, nhưng các cậu lần này hơi quá phận rồi đấy! Chuyện lớn như vậy lại chỉ có tôi là không biết, nếu không phải nghe thấy giọng cậu ta trong điện thoại khàn sắp câm thì tôi chắc chắn sẽ mắng chết cậu ta rồi!”

Dương Tuyền ở trong điện thoại mắng loạn một trận, Hạ Phạm Hành biết y cũng chỉ miệng độc, nói trắng ra là lo lắng cho Quách Tử Chương, cầm điện thoại tùy yh ở đầu kia mắng đến khi hài lòng mới thôi.

Dương Tuyền mắng cũng cảm thấy không có ý nghĩa, ngừng miệng. Hạ Phạm Hành theo thói quen muốn đưa tay tìm thuốc lá, trong túi cái gì cũng không mò được mới nhớ rằng mình đã sớm cai thuốc rồi.

Cả hai cứ như vậy cầm điện thoại trầm mặc một hồi, Dương Tuyền cũng không cúp máy, Hạ Phạm Hành cũng biết ý của y, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định nói cho y biết.

"Tử Chương rất có thể là con trai chú cậu ta Quách Dực"

"Cái gì? Ai?" Dương Tuyền xem ra giật mình không nhỏ, "Quách... Ông ấy không phải cả đời không lập gia đình sao?"

"Vậy cậu có nghĩ tới tại sao ông ấy lại không kết hôn hay không?"

" Chờ... Chờ một chút, cậu để cho tôi yên tĩnh một chút, " Dương Tuyền nói chuyện cũng không lanh lẹ nữa rồi, "Nghe khẩu khí này, cậu đã chắc chắn Tử Chương chính là con của chú Quách đúng không?"

"Tử Chương không phải loại người sẽ thuận miệng nói bậy" Hạ Phạm Hành trả lời theo đường vòng.

"Vậy...Tử Chương biết chuyện này từ lúc nào? Chú cậu ấy chẳng lẽ một chút cũng không phát giác sao?"

"Tử Chương biết trước khi biết cậu, còn chú cậu ta tôi nghĩ chắc là không biết, nếu không, Tử Chương cũng sẽ không bảo cậu trong vòng hai ngày phải có bằng được kết quả"

Dương Tuyền hoảng sợ nói không ra lời. Y biết Quách Tử Chương cũng là bởi vì Hạ Phạm Hành. Năm đó Dương Tuyền cùng mẹ ở nước ngoài, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể trở về nước, sau đó bởi vì quan hệ giữa cha y và cha Hạ Phạm Hành mà hai người thành bạn tốt, nhưng có một năm nghỉ hè, lúc y trở lại lại phát hiện ra bên người Hạ Phạm Hành có thêm một người, người đó chính là Quách Tử Chương.

Dương Tuyền ban đầu rất không thích Quách Tử Chương, cảm thấy Quách Tử Chương giống như là Tuesday, thừa dịp y không có ở đây mà xen vào giữa y và Phạm Hành. Dương Tuyền bắt đầu nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để chỉnh Quách Tử Chương, nhưng y vạn lần không nghĩ tới, Quách Tử Chương không nói nhiều trông rất dễ bắt nạt lại có thể chạy thoát mỗi lần, thậm chí còn chỉnh y thảm hề hề. Dương Tuyền người này có chút thể chất M, khi còn bé bị Hạ Phạm Hành ngược, tuyệt vọng rồi đi theo hắn, sau đó bị Quách Tử Chương ngược, thân thiết trở thành anh em tốt.

Bây giờ coi như quen biết Quách Tử Chương có hơn mười năm, hơn mười năm trước Quách Tử Chương vẫn chỉ là một đứa trẻ, so với y cùng Hạ Phạm Hành phải nhỏ hơn mấy tuổi. Nhỏ tuổi như thế, sau khi biết được thân thế của mình anh làm sao có thể vẫn không khóc không nháo, ở Quách gia làm một người tồn tại khiến người ta cảm thấy khó xử?

"Cho nên..." Giọng Dương Tuyền khàn khàn, "Cho nên cậu đối với cậu ấy tốt hơn tô!”

Hạ Phạm Hành đưa tay xoa bóp mi tâm: "Dường như đây không phải là điểm chính."

"Tôi biết chứ!" Thật ra thì y không có ý định nói cái này, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại thành một câu như vậy. Dương Tuyền lần nữa hối hận, nói ra cũng không thu về được nữa rồi, "Tôi biết rồi, tôi muốn trước tiên được yên tĩnh một chút."

Sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Phạm Hành xong, Dương Tuyền bên trái nghĩ bên phải nghĩ, vẫn cảm thấy kìm nén đến hoảng. Nếu mọi người cũng kiều ban (*), dựa vào cái gì lại để cho y làm việc mệt nhọc cơ chứ, cho nên y dứt khoát cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên, Dương Tuyền sải bước rời khỏi Tể Ninh.

(*) kiều ban 翘班 mình không hiểu, tra trên gg cũng không hiểu được nên đành để tạm vậy. Bạn nào biết nghĩa thì cmt giúp mình nhé!

Nếu như nói ngày hôm qua mặt đất vẫn còn có tuyết đọng thì hôm nay đã đóng băng lại rồi, trừ phía trên có một tầng tuyết mong mỏng ra thì dưới đáy đều là băng, không dầy, nhưng tuyệt đối đủ trơn trượt.

Dương Tuyền lái xe với tốc độ rùa bò, thanh niên đi bộ trên vỉa hè mấy bước vượt qua y. Dương Tuyền âm thầm cắn răng, nhột chân bắt đầu đạp cần ga, bánh xe phát ra âm thanh “kít" một tiếng, Dương Tuyền lập tức thu chân, nắm chặt tay lái, nuốt nước miếng một cái.

Đài trên xe phát thanh: "Hôm nay là sau XX năm, An Huy nghênh đón trận tuyết đầu, rơi rất nhiều, đường bị đóng băng vô cùng nghiêm trọng, cầu lớn XX đã phong tỏa..."

" Con mẹ nó!" Dương Tuyền tức giận thở hổn hển, "Sớm biết như vậy mình con mẹ nó thà ngồi trong phòng làm việc hưởng điều hòa còn hơn!”

Thật ra thì y bây giờ trở về vẫn còn kịp, dù sao xe y mới rời khỏi bệnh viện có nghìn thước thôi, nhưng hiển nhiên y không có ý định trở về!

Người thanh niên mới vừa vượt qua y trượt chân một cái, trực tiếp ngã chổng vó lên trời, Dương Tuyền nhìn thấy, rất không phúc hậu mà cười.

"Ha ha ha, đáng đời! Ai bảo vượt xe ông cơ!"

"Ai nha lại thêm một người nữa, ai bảo tự dưng đi giày cao như vậy làm gì! Chị không ngã thì ai ngã chứ!" Dương Tuyền đã mất trí rồi, một đường lái xe chậm rề rề thưởng thức tư thế trượt ngã của người đi đường, ngay cả đàn bà, trẻ con cũng không buông tha.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Quách Tử Chương cho là phòng cách âm hiệu quả kém, theo như nhân viên khách sạn thì là chuông cửa cách vách, dẫu sao bọn họ cũng đã treo bảng “xin đừng quấy rầy rồi.”

Nhưng khi tiếng chuông cửa càng về sau càng vang lên như điên, trước mặt Quách Tử bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, loại chuyện này dường như chỉ có người kia có thể làm được.

Dương Tuyền! Quách Tử Chương liếc mắt, lười để ý đến y.

"Ba ba ba!" Người ngoài cửa hiển nhiên cũng không phải người có tính kiên nhẫn, chuông cửa cũng bỏ qua mà trực tiếp đổi thành tay.

"Quách Tử Chương, Quách Tử Chương mở cửa cho tôi, không mở tôi đạp cửa đó!"

"Tiên sinh, tiên sinh ngài không thể đạp mà, tiên sinh..."

Dương Tuyền người nọ nóng nảy, thật đúng là chuyện gì cũng làm được, đều đã đến mức này rồi, nếu không mở cửa thì nhân viên khách sạn sẽ báo cảnh sát mất. Quách Tử Chương từ trên ghế salon bò dậy, mặt không thay đổi đi tới, từ bên trong mở cửa ra.

"Cậu phát điên cái gì..." Lời còn chưa mắng xong, Quách Tử Chương đã thấy rõ mặt Dương Tuyền, hơi ngẩn ra, "Mặt cậu bị sao thế?"

"Mau tránh ra!"

Dương Tuyền hỏa khí thật không nhỏ, đẩy Quách Tử Chương ra vào phòng, bộ dáng kia giống như y mới là chủ nhân của căn phòng này vậy.

"Quách tiên sinh..." Nhân viên khách sạn khổ sở nhìn Quách Tử Chương, Quách Tử Chương khoát tay một cái để cho nàng đi, đóng cửa lại vào phòng.

Dương Tuyền ở trong phòng vòng vo một vòng, dùng chân đá đá chai rượu không, muốn cười nhưng lại không cười nói với Quách Tử Chương: "Sáng sớm mà uống rượu à? Hứng thú không tệ nhỉ?"

Rượu này là tối hôm qua uống, Quách Tử Chương không giải thích, xoay người đi tới tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, lấy ra một hòm thuốc từ bên trong.

"Cái này từ đâu tới?" Dương Tuyền mặt đen như đít nồi, chẳng lẽ khách sạn lại chuẩn bị cái này?

"Tự tôi."

Quách Tử Chương vừa nói, mở nắp hòm thuốc ra, vải xô, i ốt những thứ thuốc men đơn giản đều có. Dương Tuyền lúc này mới nhớ tới, Quách Tử Chương đoạn thời gian trước bị thương, đây cũng là nguyên nhân mà anh nghỉ dài hạn.

"Ngồi đi."

Quách Tử Chương chỉ chỉ vị trí bên người. Dương Tuyền mím môi, y tới là tìm người tính sổ không phải là tới bôi thuốc, đáng chết! Rõ ràng một đường đều không sao, đi tới cửa lại vẫn ngã lộn mèo một cái, mặc dù kịp thời đưa tay đỡ tường, chỉ là mặt cũng đụng phải, cái đụng này cũng không nhẹ. Dương Tuyền trong lòng thầm mắng: Đây chẳng lẽ là báo ứng vì y cười nhạo người ta sao?

Quách Tử Chương thấy Dương Tuyền đứng ở đằng kia bất động hồi lâu. Bình thường anh có lẽ còn có chút kiên nhẫn, đùa cợt một phen, có điều hôm nay hiển nhiên là không có tâm tình. Quách Tử Chương đưa tay dùng sức kéo một cái, Dương Tuyền trọng tâm không vững, trực tiếp té vào trên ghế sa lon.

"Mẹ nó!"

Dương Tuyền tức giận mặt xanh tái, ngẩng đầu mới vừa muốn mắng người thì bỗng dưng trên mặt lạnh buốt, xen lẫn một cái mùi vô cùng kì quái, Quách Tử Chương dùng bông gòn thấm i ốt khử trùng vết thương cho y.

Dương Tuyền bỗng nhiên sẽ không nổi giận, nhìn chằm chằm mặt Quách Tử Chương, trầm giọng hỏi: "Cậu định làm như thế nào?"

"Làm thế nào cái gì?" Quách Tử Chương vứt bỏ bông gòn đã dùng, nhìn một chút miệng vết thương trên mặt Dương Tuyền, định chờ khô rồi lại bôi thuốc.

Dương Tuyền hai tay khoanh ở trước ngực: "Tôi nói là, nếu như kết quả có rồi, cậu đúng là con trai chú cậu thì cậu địnhlàm thế nào?"

Quách Tử Chương nhìn y: "Phạm Hành nói cho cậu biết à?"

"Tôi đang hỏi cậu đấy! Bây giờ điểm chính không phải ai nói cho tôi mà là cậu, là cậu đó, cậu có biết hay không!"

"Tôi?" Quách Tử Chương kéo kéo khóe miệng, "Tôi rất khỏe mạnh."

"Tốt cái gì!" Dương Tuyền chỉ khay thủy tinh chứa đầy chai rượu, "Cái này gọi là khỏe mạnh à?”

Quách Tử Chương vểnh môi không lên tiếng, thoa thuốc mỡ trên mặt Dương Tuyền. Động tác của anh không nhanh không chậm, sau khi nghiêm túc thoa thuốc mỡ thật đều thì vặn nắp chai thuốc thật chặt, thả lại vào trong cái hòm thuốc, đứng dậy, đem cái hòm thuốc thả lại chỗ cũ.

Ánh mắt Dương Tuyền một mực nhìn chằm chằm trên người anh, Quách Tử Chương đi đến chỗ nào, ánh mắt hãy cùng đến nơi đó.

Đưa lưng về phía Dương Tuyền, Quách Tử Chương chỉ nói năm chữ: "Cậu đi về trước đi."

"Trở về cái gì mà trở về!" Đợi nửa ngày không nghĩ tới chỉ nhận được câu này, Dương Tuyền tức giận trực tiếp từ trên ghế salon nhảy lên, "Quách Tử Chương tôi nói cho cậu biết, tôi con mẹ nó xem cậu là anh em thì mới xuất hiện ở nơi này, cậu có bản lãnh cũng đừng có mà vô lí như thế! Mười mấy năm, cũng mười mấy năm rồi, cậu giỏi nhịn thật đấy, cậu tại sao lại không đi hỏi chú? Cậu là con trai ông ấy, nếu như ông ấy sinh ra cậu thì phải nuôi cậu, chịu trách nhiệm với cậu! Cậu, Hạ Phạm Hành, hai người bị cái con mẹ gì vậy chứ!”

Quách Tử Chương xoay người lại, đôi mắt nhìn như bình tĩnh nhìn thẳng Dương Tuyền nói: "Trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều giống như cậu, có mẹ cưng chiều, có cha thu thập cục diện rối rắm. Cha Hạ Phạm Hành cần cậu ấy để báo thù, mà tôi, có lẽ đối với ông ấy mà nói, chỉ là một bất ngờ mà thôi.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Kéo lang phối hợp rồi ~~ có muốn hay không đem Dương Nhị phân phối cho Quách Tử Chương, để cho Quách Tử Chương xoa vặn làm nhục đền bù một chút hắn bị thương ấu tiểu tâm linh

(n_n)~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status