Nhà có chính thê

Chương 143: Mở miệng gọi ba

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quách Dực nói xong, hung hăng hôn lên môi Trương Thanh. Trương Thanh bây giờ hành động bất tiện, Quách Dực dùng hai tay ôm lấy, y ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Quách Dực là tức giận tới mù quáng, đầu lưỡi bá đạo đỉnh vào trong miệng Trương Thanh, khuấy đảo đến phiên thiên phúc địa, cuối cùng còn dùng răng cắn môi Trương Thanh.

"A"

Ngoài miệng da thịt non, cắn một cái, Trương Thanh cảm thấy môi mình vừa tê dại vừa đau, tuy nói không chảy máu nhưng nhất định sẽ sưng.

"Quách Dực, Quách Dực đồ khốn kiếp!"

Cũng nửa tối rồi, bị cắn mới biết kêu tên mình, Quách Dực cảm thấy như có một ngọn lửa đang bốc cháy trong tim mình. Rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi ông không được tùy ý ôm hôn người này? Quách Dực không rõ, ông chỉ biết là, cả đời này không thể nào còn có một cái gọi là ba mươi năm chờ đợi nữa rồi.

Đôi môi nóng bỏng lưu luyến ở trên cổ Trương Thanh, tay Quách Dực cách chăn sờ qua sờ lại chỗ thắt lưng của y, một cái tay dò xét đi vào từ cổ áo, sờ xương quai xanh thượng một cái, tay đi xuống sâu hơn nữa, cổ áo bị kéo ra, nửa bên bả vai đều lộ ra. Quách Dực há miệng cắn một cái lên đầu vai Trương Thanh.

Thời gian tựa như quay trở lại khi còn ở tứ hợp viện. Cái giường kia của Mộc Thanh tương đối cũ kỹ nhỏ hẹp, hai người nằm ở trên giường, hơi nghiêng người là đã lay động không ngừng chứ đừng nói chi là làm loại chuyện đó, thật giống như sắp sập vậy, tiếng kẽo kẹt vừa vặn có thể át lại tiếng gào thét của Trương Thanh. Thiếu niên thân thể đơn bạc bị ông ép thành cái tư thế không thể tưởng tượng nổi, mồ hôi thấm ướt tóc trên trán y, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, giống như đang chết chìm mà liều mạng thở dốc, khóc tỉ tê, trăn trở gào thét.

"Quách Dực! Quách Dực... Đừng mà..."

Trương Thanh liều mạng giãy giụa, chăn mở ra ở bên người y. Lực đạo trên tay Trương Thanh nói cho Quách Dực, y thật sự không muốn, sau ngửa cổ muốn tránh, nước mắt Trương Thanh rơi lã chã, cả người vặn vẹo như cái bánh quai chèo (*).

Thấy y khóc thành như vậy, Quách Dực không còn dám tiếp tục nữa, buông lỏng tay, kéo người lên.

"Khóc cái gì mà khóc."

Quách Dực ác thanh ác khí nói, nâng tay lên cầm ống tay áo lau nước mắt cho y. Trương Thanh kéo vạt áo của ông qua, lau hết nước mắt nước mũi vào, lau xong lại tiếp tục khóc.

Quách Dực biết là y cố ý, bản thân cưỡng bách y, y liền lấy quần áo lau mình để nước mũi. Mộc Thanh chính là người như vậy, có thù ắt phải trả.

"Em ừng khóc nữa." Quách Dực ghét bỏ nói, "Em phủi sạch quan hệ với anh anh còn chưa thèm khóc đây, em đường đường là một người đàn ông khóc cái gì mà khóc?"

"Đàn ông có lệ không dễ khóc, chẳng qua là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi!" Trương Thanh khóc rồi lại khóc nhưng bản lĩnh mạnh miệng vẫn như thường không giảm sút.

Quách Dực "à " một tiếng, cảm thấy tay chân rất ngứa ngáy. Dầu gì cũng không thật sự đánh người, tay chân ông nặng, từ trong quân đội luyện ra càng không được, chỉ với thân thể nhỏ gầy này của Trương Thanh, phỏng đoán chỉ cần tát một cái là ngã luôn, đến lúc đó người đau lòng vẫn là chính ông, không đáng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, ghê gớm thì tạm thời anh không đụng vào em là được chứ gì."

Trương Thanh rúc ở trên ghế sa lon, vừa lau nước mắt vừa nói: "Quách Dực, anh tại sao lại không hiểu chứ?"

"Hiểu cái gì cơ?"

"Hai ta đã là quá khứ rồi, " Trương Thanh thút thít nghẹn ngào nói, "Đã nhiều năm như vậy rồi, giữ lại kể cả những điều tốt đẹp hay không tốt đẹp ở trong trí nhớ không được sao?

"Không được!"

"Vậy em cầu xin anh, đừng trêu chọc em nữa, có được hay không?"

"Không được!" Quách Dực vừa nói, lại thêm một câu, "Trừ phi anh chết."

Trương Thanh vừa nghe xong, khóc càng ghê hơn.

Quách Dực thở dài, ôm người vào trong ngực, như là đang dỗ Quách Tiểu Niên, lại vừa vỗ lưng vừa xoa đầu.

"Em trước kia không phải rất quật cường, ngã bể đầu chảy máu cũng không khóc sao? Sao bây giờ như làm bằng nước thế?"

"Anh mới giống như đàn bà!" Đừng tưởng rằng y nghe không hiểu, đây là thay đổi cách thức nói y giống phụ nữ chứ gì!

Quách Dực hừ cười một tiếng: "Mạnh miệng cái gì? Em ngay cả đứa trẻ cũng sinh cho anh rồi mà còn nói mình không giống đàn bà?"

Quách Dực nói xong câu này, người trong ngực hồi lâu không lên tiếng nữa. Quách Dực cảm giác y có điểm không đúng, cúi đầu nhìn.

"A Thanh?"

Sắc mặt Trương Thanh như tờ giấy, môi cũng không có chút huyết sắc nào.

"A Thanh? Em làm sao thế?" Quách Dực bị y dọa sợ, dùng sức xoa xoa bả vai y, "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao người em lại lạnh như thế? A Thanh?"

Trương Thanh như người mất hồn, ngơ ngác ngồi ở đằng kia, mặc kệ Quách Dực gọi y thế nào y cũng không phản ứng. Quách Dực đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mặt y một cái, con ngươi của Trương Thanh vòng vo chuyển động, nhìn chằm chằm miệng Quách Dực, chỉ thấy mấp máy nhưng lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào."A Thanh... A Thanh!"

Quách Dực rống lên một tiếng, do giọng dùng sức quá mạnh, nghiêng đầu chuyển hướng sang một bên ho khan rất hung.

Trương Thanh nắm lấy ống tay áo Quách Dực, lực đạo rất lớn, nhìn Quách Dực trong mắt đều là lo lắng, nhưng chính là không nói ra thành lời. Quách Dực đưa tay vỗ lên mu bàn tay y, trấn an nói: "Ngoan, anh không sao... Khụ khụ..."

"Đi bệnh viện đi." Giọng Trương Thanh nghe có chút đáng thương.

"Em đi cùng anh."

Trương Thanh lắc đầu một cái, Quách Dực gật đầu: " Được, vậy anh cũng không đi."

"Quách Dực..." Trương Thanh gấp tới nỗi cũng không biết làm thế nào tốt.

Quách Dực quay đầu không nhìn y, ngồi ở đằng kia không nhúc nhích.

"Quách Dực, em cầu xin anh, anh đừng như vậy..."

Trương Thanh biết, Quách Dực người này một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi ông nữa, vô luận có khuyên như thế nào cũng đều vô dụng

Trương Thanh bỗng nhiên cười si ngu, y kéo tay Quách Dực, nói: "Nói chuyện cũng tốt, vậy em chết cùng anh, như vậy ba người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa."

"Cái gì?" Quách Dực nghe không hiểu ý của câu này, nhưng mà bộ dáng kia của Trương Thanh quả thật có chút dọa người, "A Thanh, em nói gì thế? Cái gì mà người một nhà chung một chỗ? Rốt cuộc có ý gì?"

"Anh không phải đã biết rồi sao?" Trương Thanh nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Quách Dực, "Đứa nhỏ... Chết rồi, con của chúng ta, nó đã chết rồi."

"Ai nói với em nó đã chết!" Quách Dực kinh hãi, "Em... Chẳng lẽ em còn không biết sao? Tử Chương chính là con của chúng ta, thằng bé chính là đứa trẻ em sinh cho anh!"

"Tử Chương? Không... Không thể nào." Trương Thanh lắc đầu không tin, "Em tận mắt thấy được, lúc ba anh bế con đến cho em, nó đã không còn khí tức nữa rồi. Em ôm lấy nó, nó còn nhỏ như vậy, nhưng em có gọi thế nào, vỗ mông nó thế nào nó cũng không tỉnh lại, em gọi cũng vô dụng..."

"A Thanh? A Thanh? Mộc Thanh! Em thanh tỉnh một chút đi! Đứa bé không có chết, nó không có chết, Quách Tử Chương chính là đứa bé kia, là ba anh lừa em, đứa nhỏ căn bản không có chết." Quách Dực có không nhạy bén đến mấy cũng phát hiện Trương Thanh bây giờ tinh thần tình trạng có cái gì đó rất không đúng. Quách Tử Chương ban đầu đã nói qua với ông, Trương Thanh qua mấy năm sống không tên không họ, ban đầu ông nghe không hiểu, bây giờ ông đã đoán được chút ý tứ trong lời này rồi.

Sắc mặt Quách Dực ám trầm đáng sợ, ngẩng đầu hướng cửa kêu: "Tử Chương, Tử Chương! Mau vào đây!"

Quách Tử Chương nghe Quách Dực gọi mình, trong thanh âm rõ ràng mang theo sự vội vàng, lập tức tỉnh hồn, đứng lên vọt vào trong phòng.

"Chú!"

"A Thanh, em nhìn đi, em nhìn kỹ đi, Tử Chương chính là con của chúng ta. Em nhìn nó đi, dáng dấp rất giống hai ta, " Quách Dực từ phía sau ôm lấy vai Trương Thanh, chỉ ngón tay cho y nhìn "Mi mắt giống như anh, mũi giống như em, miệng cũng giống em, gương mặt lại giống anh như đúc. Em nhìn đi, vẫn giống anh nhiều hơn. "

Quách Tử Chương không lên tiếng, cố gắng đè xuống ưu tư khẩn cấp trong lòng, đưa tay tới, cầm thật chặt tay Trương Thanh.

Trương Thanh nghiêng đầu nhìn Quách Tử Chương, đầu ngón tay hơi lạnh theo thứ tự mà Quách Dực vừa nói, miêu tả tỉ mỉ trên mặt Quách Tử Chương. Y nhìn Quách Tử Chương, ôn nhu hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp... Sắp hai mươi chín rồi ạ." Giọng Quách Tử Chương nghe không giống như ngày thường, hôm nay còn có chút từ tính hơn.

"Sinh nhật ngày nào?"

"Mọi người nói với cháu, là tháng bảy ngày hai mươi chín."

"Tháng bảy..." Trương Thanh ngẩn người."Là tháng bảy không sai, hồi đó cây thường xuân đầu tường cao hơn chừng một thước, bên trên nở đầy hoa nhỏ màu tím mà."

Quách Tử Chương nghe được câu này, hốc mắt lập tức nóng lên. Đã nhiều năm như vậy rồi mà Trương Thanh vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy, nếu như nói ban đầu anh còn có chút bận tâm Trương Thanh không muốn nhận mình, nhưng bây giờ, những thứ băn khoăn này đều có thể tiêu tan đi rồi.

Quách Tử Chương mắt ướt nhìn Trương Thanh, trong cổ họng nghẹn ngào một tiếng: "Ba..."

Trương Thanh kinh hãi, trợn to mắt nhìn Quách Tử Chương. Quách Tử Chương quỳ một chân xuống trước mặt Trương Thanh, nắm chặt hai tay y, trán đặt trên ngón cái, không tiếng động rơi lệ.

Trương Thanh cứ như vậy nhìn một hồi, bỗng nhiên gào khóc.

"Tử Chương, Tử Chương..." Cơ thể Trương Thanh từ trên ghế salon tuột xuống, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Quách Tử Chương, kêu khóc, "Tử Chương, ba xin lỗi con, là ba có lỗi với con, ba không có năng lực bảo vệ con, ba không thể nhận ra con ngay từ lần đầu tiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Quách Tử Chương quỳ xuống một chân khác, hai cha con cứ như vậy mặt đối mặt quỳ, ôm chặt lấy nhau. Quách Dực từ trên ghế salon đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, khom người, ngăn vai hai người lại, để cho bọn họ tựa vào trên chân mình, không lưu một chút khe hở.

"Người nên nói xin lỗi là anh, là anh có lỗi với hai cha con em..."

Sau một trận khóc nháo cuối cùng cũng an định lại, Trương Thanh từ dưới gầm giường lôi ra một cái rương gỗ, kéo Quách Tử Chương tới đứng ở trước rương, đỏ mắt cười rất thỏa mãn.

"Tử Chương, chỗ này đều là đồ ba mua cho con, tất cả đồ chơi, A Tĩnh có một phần, con cũng có một phần."

Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, Trương Thanh cười khích lệ với anh. Quách Tử Chương ngồi xổm xuống, lấy chìa khóa treo chỗ hộc tủ hư xuống, cũng mở nắp rương ra. Bên trong đều là đồ chơi kiểu cũ, con ếch có động cơ biết nhảy, viên bi thủy tinh mà trẻ con thích chơi, thẻ giấy, còn có một chút đồ chơi bằng gỗ nhỏ. Hồi đó cũng không có nhựa để chế tạo đồ chơi như thật, gỗ làm ra đồ chơi, hơi có chút trí tưởng tượng là có thể đoán được làm cái gì.

Quách Tử Chương cầm ở trong tay nhìn, có thứ anh biết, cũng có những thứ anh thậm chí còn không biết chơi thế nào.

"Những thứ này... Những thứ này đều cho con sao?" Quách Tử Chương khàn giọng hỏi.

Trương Thanh gật đầu một cái: " Ừ, những thứ này tất cả đều là của con. Đồ của Tĩnh Tĩnh ở trong phòng nó, trước kia mỗi lần thấy những thứ đồ chơi này ba sẽ cố ý mua hai phần. A Tĩnh một cái con một cái, như vậy hai anh em các con cũng sẽ không bởi vì đồ chơi mà đánh nhau."

"Cám ơn ba." Quách Tử Chương nhìn hết thảy trong ngực, liều mạng áp chế ưu tư, chỉ sợ dọa Trương Thanh sợ mất. Trương Thanh nhìn Quách Tử Chương, không nói mà chỉ lắc đầu.

Không cần nói cảm ơn với y, ngược lại y hẳn phải cảm ơn Quách Tử Chương mới đúng, cảm ơn Tử Chương vẫn luôn tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

(*) bánh quai chèo:

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status