Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 181: Tôi Có Thể Tự Lo Liệu



Chương 181: Tôi Có Thể Tự Lo Liệu

Sáng sớm ngày hôm sau cô bị sự nóng bức đánh thức dậy, cánh tay Mục Đình Sâm để ngang cô ngực, hại cô hô hấp không thông, mấy sợi tóc dính bết trên

mặt càng khiến cô cảm thấy nóng.

Mặt anh hướng về phía cổ cô đang thở đều, điều hòa bị anh che lấp hét, cả người anh dính lấy cô, cô không

cảm thấy nóng mới lại

Cô vô cùng không thích cảm giác trên người dính mồ hôi, tránh anh cùng cái điều hòa ra xa, cô đứng dậy đi tắm rửa cho khoan khoái người, từ phòng tắm đi ra, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái. Đột nhiên phát hiện Bánh Trôi không có ở trong ổ mèo, cô gọi một tiếng, Bánh Trôi ngoe nguầy người đi ra từ dưới ghế salon bước tới chỗ cô, chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vậy, thân hình mập mạp của nó liền gầy hốc hác đi, bất quá bệnh tình cũng đã có chuyền biến tốt đẹp, trước đó Bánh Trôi căn bản đã gần như mất đi sức sống, bây giờ vẫn còn có thể đi bộ được như vậy đã là tốt lắm rồi.

Khi cô đau lòng không nhịn được sắp ôm Bánh Trôi vào lòng, Mục Đình Sâm không biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng ngủ nói vọng ra: “Cô dám đụng nó thử

Vẫn còn vét xe đồ tối hôm qua, cho nên cô không dám trêu chọc anh nữa: “Ngày hôm nay thứ bảy không phải đi làm, tôi có thể đưa Bánh Trôi đến bệnh viện

thú y viện truyền dịch, anh cứ đi làm việc của anh đi!”

Anh tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, không có cảm xúc gì

chỉ đi tới toilet, cũng không để ý tới lời nói của cô.

Chờ anh đi từ toilet ra, cô liền tự đi rửa mặt, lúc đánh răng không nhịn được buồn nôn khan, nhưng phản ứng cũng không nghiêm trọng như lần đầu tiên mang

thai, như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi.

Mục Đình Sâm nghe được ngoài cửa có người, anh do dự hai giây, cất bước đi lên trước mở cửa, đối mặt

với ánh mắt kinh ngạc của Trần Hàm.

Trần Hàm tất nhiên là vô cùng kinh ngạc khi anh lại ở đây, hơn nữa cứ như vậy trùm khăn tắm đi mở cửa,

bà dù sao cũng là “mẹ vọ”, dường như cũng không

được tự nhiên lắm…

Mục Đình Sâm cũng không phải người không có ý tứ như vậy, cũng không phải loại người một chút cũng không xấu hổ, chỉ là anh đang làm bộ không xấu hỗ mà thôi: “Về sau không cần mang đồ tới đâu, cô ấy

cũng không dùng được.”

Trần Hàm cầm trong tay bữa sáng đưa cho anh: “Được, có cậu ở đây tôi cũng an tâm, về sau tôi không

tới nữa, dù sao con bé cũng không muốn gặp tôi.”

Anh nhận lấy bữa sáng rồi đóng của lại, cũng không nhiều lời với bà, cũng không ngờ là mỗi sáng sớm bữa sáng đều là Trần Hàm tự mình đưa tới, anh vốn

tưởng rằng cô chỉ là gọi đồ ăn bên ngoài…

Lúc Ôn Ngôn đi ra thấy trong tay anh cầm bữa sáng, vừa nhìn cũng biết là Trần Hàm đã sai người mang tới: “Lại đưa tới sao? Mỗi ngày bà ấy đều gọi người

mang đến, bà ấy không phiền, tôi cũng phiền. ”

Anh đem bữa sáng tiện tay đặt ở trên bàn trà: “Không

phải kêu người khác đưa tới, bà ta tự mình đưa tới.”

Cô hơi ngắn ra, lập tức đè xuống nỗi trắc ẳn trong lòng nói: “Vậy thì sao chứ? Khi còn bé bà ấy không thèm hỏi han gì đến, hiện tại tôi có thể tự lập rồi, còn cần bà ấy giả tình giả nghĩa sao? Anh cũng không cần lương thiện như vậy, nói cho tôi biết cái này, là muốn

khuyên tôi tha thứ hay sao?”



Anh hơi nhướng mày nói: “Đúng vậy, tôi không có thiện lương như vậy, tôi cảm thấy cô không cần thiết tha thứ, tôi đã bảo bà ta về sau không phải tới rồi, cô cũng không cần phiền, ăn xong rồi đem con mèo ngu xuẩn kia đưa đi truyền dịch, buổi chiều tôi còn có

việc.”

Cô bất mãn khi anh gọi Bánh Trôi là con mèo ngu xuẩn, cũng không dám phản bác, ăn điểm tâm xong ngoan ngoãn cùng anh đem Bánh Trôi đưa đến bệnh viện thú y. Anh không có để cho cô xuống xe, chỉ là để cho cô ở trong xe chờ, còn anh vào bệnh viện chờ

Bánh Trôi truyền hết dịch. Giải quyết Bánh Trôi bên

này, anh rõ ràng không còn thời gian nữa, trực tiếp

đưa cô đến nhà hàng Bạch Thuỷ Loan: “Buỏi trưa cô ở đây ăn cơm, tôi đã gọi cho Thiếu Khanh rồi, tôi dẫn theo Bánh Trôi, cơm nước xong bảo Thiếu Khanh đưa

cô trở về, tôi xong việc cũng sẽ về.” Cô biết đã làm lỡ quá nhiều thời gian của anh, có chút ngượng ngùng nói: “Anh không ăn cơm cùng rồi đi

sao?”

Mi mắt anh khẽ nheo lại, ngữ điệu ý tứ hàm xúc không rõ: “Không cần cảm thấy khó xử, tôi tự mình có thể lo

liệu.

Cô ừm nhẹ một tiếng, yên tâm thoải mái bước vào nhà hàng Bạch Thuỷ Loan. Nếu anh không phải dùng

lời châm chọc cô, cô có lẽ vẫn còn cảm thấy áy náy.

Cô không ngờ là Mục Đình Sâm lại sắp xếp cho cô nơi sang trọng đến vậy, bữa ăn thịnh soạn như vậy chỉ một mình cô ăn, dường như quá mức lãng phí. Vốn định đổi một chỗ phổ thông khác, bị Kính Thiếu Khanh cự tuyệt: “Không sao đâu, nơi đây an tĩnh, dù sao tôi

cũng không kém vài đồng vậy, huống hồ cũng không

phải không kiếm tiền. Một mình cô ăn sao? Nếu không

gọi bạn cô cùng nhau ăn?”

Cô cũng cảm thấy vậy, một người ăn cơm không có tinh thần, liền gọi điện thoại kêu Trần Mộng Dao cùng nhau. Nói chuyện điện thoại xong cô mới nhớ ra:

“Không phải anh nhớ Dao Dao đó chứ?”

Trong mắt Kính Thiếu Khanh có ý cười, biểu cảm trên mặt vô cùng tốt, nhìn không ra một chút kẽ hở: “Cô ấy làm việc ở công ty tôi, tôi muốn là có thể gặp cô ấy, còn cần phải lợi dụng cô sao? Đừng nghi ngờ như vậy chứ, phụ nữ hay hoài nghi không được người khác

yêu thích đâu.”

Cô nhịn không được phản bác: “Trong lòng người đàn ông có quỷ mới sợ người phụ nữ hoài nghi, nghe thấy anh nói những lời này tôi cảm thấy anh là một người

tình trường vô cùng lão luyện.”

Kính Thiếu Khanh cũng không cần khách khí: “Thật

sao? So với Đình Sâm nhà cô thì như thế nào?”

Cô ngậm miệng, cuộc sống sinh hoạt cá nhân của

Mục Đình Sâm cô cũng không rõ, ngoại trừ biết

Khương Nghiên Nghiên với anh có quan hệ, cái khác

cô căn bản không quan tâm.

Không bao lâu sau Trần Mộng Dao liền chạy tới, trên người còn mang theo nhiệt độ của mặt trời chói chang bên ngoài, gò má cô càng ửng hồng: “Oa, thời tiết này thật là nóng muốn chết người, nếu không phải là cậu kêu mình đến, mình cũng không muốn bước chân ra

ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status