Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 411: Mềm lòng



Cho tới bây giờ, cô ta cũng không dám tùy ý lộ ra sơ hở, giả vờ bình tĩnh, cố làm ra vẻ khóc lóc: "Anh cho là tôi muốn ở đây tiếp tục bị anh làm nhục sao? Nếu anh cho là tôi thích tiền, vậy thì đưa tiền cho tôi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Tôi giống anh, một ngày cũng không đợi được! Đứa trẻ ở đây lạ nước lạ cái, lại bệnh thành thế này, trong lòng tôi khó chịu hơn ai hết. Nếu đã như vậy, tôi trực tiếp đi tìm người phụ nữ của anh nói chuyện là được rồi!”

Chưa đợi Kính Thiếu Thanh tức giận, bác sĩ trong phòng cấp cứu đã đi ra: "Ai là bố mẹ của bé?"

Nghiêm Thải Hi lau nước mắt và tiến về phía trước: "Tôi là mẹ của đứa trẻ. Con trai tôi sao rồi? Có sao không?"

Bác sĩ giọng điệu máy móc nói: "Viêm dạ dày cấp tính, vấn đề không quá lớn, nằm viện theo dõi hai ngày. Chủ ý chế độ ăn uống, bữa phụ không nên ăn lung tung. Bây giờ nuôi bằng sữa nguyên chất trước, dùng ăn bữa phụ."

Nằm viện theo dõi? Nghiêm Thải Hi không muốn đợi đến khi có kết quả giám định, lỡ như đứa trẻ không phải của Kính Thiếu Khanh, cô ta không những mất trắng mà còn sẽ rất thảm. Cô ta lập tức đưa ra quyết định: “Bé cưng nhà tôi lần đầu tiên đến đây, thời tiết lại nắng nóng, chắc là do la nước lạ cái. Tôi đưa cháu về nhà điều trị là được rồi, khi nào tình trạng ổn định sẽ đưa cháu đến bệnh viện. Xin cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ cũng không từ chối, trẻ quá nhỏ lại càng đòi hỏi cao hơn về môi trường: "Được rồi, truyền dịch xong cô có thể đưa bé đi, nhớ đến bệnh viện càng sớm càng tốt, đừng chậm trễ.” Ngay sau khi bác sĩ rời đi, Nghiệm Thải Hi vội vào phòng bệnh. Y tá đang ôm em bé để truyền nước. Mạch máu của em bé sơ sinh tương đối nhỏ. Kim tiêm truyền dịch chích vào trán, trông rất đáng thương. Xem ra vừa ngủ thiếp đi sau khi khóc, thi thoảng còn thút thít lên. Nghiêm Thải Khi vừa bế đứa trẻ liền khóc, nhìn thế nào cũng không giống giả vờ.

Kính Thiếu Khanh tuyệt tình thế nào chăng nữa, nhìn thấy đứa trẻ bộ dạng như thế này, cũng có chút mềm lòng. Sau khi thanh toán viện phí, anh chuyển một khoản tiền cho Nghiêm Thải Hi: "Khi nào thì đi? Tôi đặt vé máy bay cho cô."

Nghiêm Thải Hi khổ sở đáng thương nhìn anh: "Đáng lẽ tôi không nên mang đứa trẻ đến, như vậy đứa trẻ sẽ không phải chịu đau rồi... xin lỗi... Cứ coi tôi như tôi là người phụ nữ ham tiền, anh đưa tôi tiền, tôi sẽ đi ngay lập tức không được sao? Đừng ép tôi, ép tôi thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm được đó.”

Giọng điệu của Kính Thiếu Thanh cũng mềm mỏng hơn: "Tôi vừa chuyển một ít tiền cho cô. Cô đưa con về trước. Khi nào có kết quả giám định, thì lại nói chuyện. Nếu đứa bé là con tôi, đưa cô một tỉ một xu cũng không thiếu."

Một tỷ, cho dù là Kính gia, cũng phải tốn chút thời gian để chuyển ra, không phải tùy tiện là có thể lấy ra cầm trên tay, dù sao đó không phải là số tiền nhỏ. Nếu thực sự muốn đưa một tỷ này, xác định là giấu không được Hạ Lam. Khoản tiền lớn như vậy, không thể không hỏi qua Hạ Lam.

Nghiêm Thải Hi chột dạ, có chút hối hận vì đòi quá nhiều: "Tôi không muốn một tỷ nữa, được không? Dù là một trăm triệu cũng được. Anh đưa tôi tiền, để tôi đi!"

Một trăm triệu cũng không được, phải thông qua Hạ Lam mới lấy ra được, Kinh Thiếu Khanh phiền não xoa lông mày: "Được rồi, tôi nói rồi, chờ kết quả giám định!" Nghiêm Thải Hi đặt đứa trẻ đang ngủ lên giường bệnh, nói dằn từng chữ: "Tôi không đợi được nữa, tôi tin là anh cũng không muốn người phụ nữ của mình biết chuyện của chúng ta.

Nói đến Trần Mộng Dao thì mọi chuyện lại khác, Kính Thiếu Khanh sợ là ép Nghiêm Thải Hi quá, sự việc sẽ phát triển đến mức nghiêm trọng, sự nhẫn nại của anh cũng đã đến giới hạn: "Cô đang đe dọa tôi? Kính Thiếu Khanh tôi từ trước đến nay chưa bao giờ cho không ai một phân tiền. Tôi nói rồi, có kết quả giám định, một tỷ một xu cũng không thiếu."

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh, Nghiêm Thải Hi thực sự sợ hãi, trận chiến tâm lý này, cô thua rồi: "Tôi không cần một tỷ, cũng không cần 100 triệu, giá cuối năm nghìn vạn. Chút tiền này anh tùy tiện cũng có thể lấy ra."

Thu hẹp từ một tỷ xuống năm nghìn vạn, Kính Thiếu Thanh không phải kẻ ngốc: "Đúng vậy, tôi có thể lấy ra năm nghìn vạn tùy ý, nhưng tôi sẽ không đưa một xu nào. Nếu cô muốn tìm người phụ nữ của tôi, thì cứ đi đi, tôi không dễ chịu, thì tất cả đều đừng mong thoải mái. Đứa trẻ này là lá bùa cứu mạng của cô, cũng có thể trở thành lá bùa đòi mạng của cô. Tự nghĩ đi. Hai mươi vạn mà tôi vừa chuyển cho cô lúc nãy đủ cho một người bình thường xài qua đợt này. Muốn đi hay ở tự mình quyết định, tôi đi trước."

Nhìn Kính Thiếu Khanh rời đi, Nghiêm Thải Hi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô ta lo lắng tới mức suýt không kiểm được. Nếu bây giờ rời đi, cô chỉ nhận được hai mươi vạn, chỉ cần đứa trẻ là của Kính Thiếu Khanh thì sẽ thu được một tỷ, nếu không phải thì coi như xong đời cô ta. Sự mê hoặc của một tỷ rất lớn, đồng thời cũng có thể khiến cô ta chết, cô do dự rồi.

Cô thử gọi điện cho bên giám định: "Lần trước tôi yêu cầu giám định... kết quả có thể như tôi muốn không? Chỉ cần đúng ý tôi, tôi có thể đưa 100 triệu."

Bên giám định lạnh lùng nói: "Kết quả là thế nào thì sẽ là thế đó. Chúng tôi không có quyền giả mạo, cô Nghiêm xin hãy kiên nhẫn."

Nói xong, bên kia cúp máy, Nghiêm Thải Hi tức giận đến mức đập vỡ điện thoại, cô ta nên sớm nghĩ ra Kính Thiếu Khanh sẽ không tùy tiện ủy thác cho một nơi bình thường làm giám định, cô ta không thể mua chuộc bên giám định. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô ta quyết định đánh một canh bạc trước khi có kết quả giám định, cô ta sẽ đi tìm Trần Mộng Dao! Chỉ cần Kính Thiếu Khanh sụp đổ trước, chịu lấy tiền ra để đuổi cô ta đi là được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status