Nhà có manh thê cưng chiều

Chương 736: Vậy Khẳng Định Là Anh Mơ Màng Rồi.



Chương 736 Vậy Khẳng Định Là Anh Mơ Màng Rồi.

Thời gian này người ở công ty đi ăn cơm xong đều lục đục quay về, đứng ở dòng người cuồn cuộn bị chế giễu, Ôn Ngôn chịu không được loại sỉ nhục này, sắc mặt trầm xuống: “Thẩm phu nhân, nói chuyện xin hãy chú ý, tôi thân chính không sợ bóng nghiêng, ngược lại là cô gây náo đếm mức này. Nếu thật sự tôi và anh ấy có cái gì, sao ban ngày tôi dám để cậu ấy đến công ty? Làm phiền cô động não suy nghĩ một chút được không?”

Thảm phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Càng nhìn giống quang minh chính đại, càng có quỷ, các người vốn là không nên gặp lại!”

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ôn Ngôn thật sự không muốn tiếp tục gây náo với Thẩm phu nhân: “Tùy cô nghĩ như thế nào, tôi phải đi làm rồi, không nói với cô nữa.”

Nói xong cô trực tiếp vào công ty, Thẫm phu nhân cũng không tiếp tục ồn ào nữa, quay người rời đi.

Trở lại làm việc, Từ Dương Dương nhỏ giọng hỏi: “Chị Ôn Ngôn, người phụ nữ lúc nãy là ai thế? Sao lại mắng người?”

Ôn Ngôn có chút đau đầu: “Đừng hỏi nữa, làm việc đi, chị không muốn nói.”

Từ Dương dương dừng một chút, nói: “Bây giờ trong người công ty đều đang nghị luận chị, nói chị mặt ngoài giả vờ thanh thuần, bình thường cũng không thấy nói chuyện với người khác phái trong công ty, không ngờ tới chị dám cho Mục Đình Sâm đội nón xanh sau lưng… Bọn họ còn nói không có lửa thì sao có khói, người ta đã tìm đến chửi ầm lên, nhất định là chị có truyện gì đó… Em không tin lời bọn họ, em sẽ đứng về phe của chị.”

Bây giờ đầu Ôn Ngôn thật muốn nỗ tung rồi, vốn dĩ không có chuyện gì, bây giò ăn bữa cơm, bị bóp méo sự thật, làm cho mọi người đều biết: “Chị không phải loại người như vậy, tùy bọn họ nói thế nào đi, chị lười quản.”

Cô không biết là, Thẫm phu nhân trực tiếp đến tập đoàn Mục thị tìm Mục Đình Sâm.

Văn phòng Tổng giám đốc, sắc mặt Mục Đình Sâm không thay đổi nhìn người trước mắt: “Thẩm phu nhân, có việc gì thế?”

Thẩm phu nhân đánh giá anh vài lần: “Mục tiên sinh dáng dấp xuất chúng như thế, Mục gia cũng là độc đại ở Đế Đô, tôi không hiểu, sao anh có thể để vợ mình lưu luyến không quên với chồng người khác? Chắc anh chưa biết nhỉ? Buỏi trưa, vợ anh và chồng tôi cùng ăn cơm, ừ, đúng rồi, tôi chỉ thấy phu nhân anh và chồng tôi cùng rời khỏi công ty, nhưng không biết ăn cơm xong còn làm gì khác không? Phụ nữ đều như thế, lưu luyến không quên mối tình đầu, Mục tiên sinh phải coi chừng, tôi và tiên sinh của tôi chỉ quay về mười ngày nửa tháng, đừng để lại bóng ma tâm lý mới tốt.”

Đôi mắt Mục đình sâm lạnh xuống, anh không tin Ôn Ngôn lén lút gặp mặt Thẩm Giới sau lưng anh, nhưng nhìn cô ta giống như là thật, mặc dù tức giận, nhưng anh cũng sẽ không ngốc đến nỗi nói xấu phụ nữ của mình trước mặt người phụ nữ khác: “Thẩm phu nhân, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, phu nhân tôi thế nào, cá nhân tôi rất rõ ràng. Nhưng xem ra, hình như thân phận bối cảnh và vẻ bề ngoài của Thẫm phu nhân đều không xứng với Thắm Giới, coi như cậu ta nhớ thương những phụ nữ khác, giống như cũng có thể hiểu. Tôi quản tốt người của tôi, cô quản tốt người của cô, cứ như vậy, OK?”

Thẩm phu nhân tức đến nói không ra lời, cô ta không ngờ tới thái độ của Mục Đình Sâm lại như vậy, còn tiện thể quanh co lòng vòng nói gia thế cô ta không được dung mạo khó coi? Bị một người khác phái đánh giá như thế, lòng tự tôn cô ta nhận lấy đả kích thật lớn, thật lâu cũng chưa ổn định lại được: “Anh…

Được thôi, dù sao thiệt thòi cuối cùng cũng không phải tôi, Thẩm gia ở nước ngoài phát triển, chuyện xấu cũng truyền không đến, ngược lại là anh Mục Đình Sâm, tự giải quyết cho tốt!”

Nói xong, cô ta giận không kiềm được đóng sập cửa rời đi.

Một giây sau, Mục Đình Sâm liếc nhìn tài liệu trên bàn, gọi: *“Đới Duy! Cuộc họp buổi chiều hủy bỏ! Tôi có việc phải xử lý.”

Vừa rồi xảy ra tất cả trong phòng Đái Duy đều nghe được, anh thận trọng tiến đến đem tài liệu dưới đất nhặt lên: “Vâng, tôi lập tức đi làm…”

Sau khi thông báo xong, Mục Đình Sâm lái xe đến công ty Ôn Ngôn, đến dưới lầu công ty, anh gửi cho cô một cái tin nhắn: “Anh ở dưới cổng công ty em, xuống đi.”

Nhận được tin nhắn, Ôn Ngôn đi đến cửa sổ nhìn một chút, xác nhận Mục Đình Sâm thật sự tới, giờ khắc này, cô luống cuống, nhanh như vậy liền truyền đến tai anh sao?

Cô có chút không dám xuống dưới, nghĩ đến dáng vẻ tức giận của anh, cô liền sợ, nhưng vừa nghĩ tới tránh được mùng 1 tránh không khỏi mười lăm, về nhà vẫn sẽ phải náo, cô chỉ có thể xin nghỉ từ chỗ quản lý Nghiêm, nhẹ đi xuống.

Trước khi đi, Từ Dương Dương động viên: “Chị Ôn Ngôn đừng sợ, chúng ta không làm sai không cần sợ.”

Đi đến trước xe Mục Đình Sâm, cô hít sâu một hơi, mới mở cửa lên xe: “Em xin nghỉ, có việc về nhà nói đi.”

Mục Đình Sâm mặt lạnh, một cước chân đạp xuống, tốc độ xe nhanh đến mức khiến Ôn Ngôn sợ hãi kéo lại tay vịn cửa xe, quả nhiên anh đã biết, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, hậu quả nghiêm trọng như vậy sao? Sớm biết đánh chết cô cũng không đi…

“Anh chậm một chút! Lỡ như xảy ra chuyện, Tiểu Đoàn Tử thành cô nhỉ mát!”

Nghe được lời của cô, Mục Đình Sâm khôi phục lại một chút lý trí, tốc độ xe rất nhanh khôi phục bình thường. Anh đưa tay bực bội kéo cà vạt, lông mày cau chặt lại: “Có người chạy đến công ty tìm anh, nói cho anh, anh bị đội nón xanh, em cảm thấy anh nên nghĩ như thế nào?”

“Ôn Ngôn hậm hực đáp: “Không phải sự thật, cách làm chính xác nên hỏi em một chút ruỗ cuộc chuyển gì xảy ra, anh nhất định phải tin tưởng em chứ, chẳng lẽ lại tin tưởng người ngoài?

Em từng làm chuyện có lỗi với anh sao? Nếu anh cảm thấy là có, vậy khẳng định là anh đang mơ màng rồi!”

Mục Đình Sâm nhìn cô kỳ lạ: “Em học ngụy biện từ ai đấy?

Trần Mộng Dao dạy em? Em tốt nhát giải thích rõ ràng cho anh, anh không muốn cãi nhau với em ở trước mặt Tiểu Đoàn Tử, nói không rõ ràng cũng đừng trách anh không khách khí.”

Ôn Ngôn khẩn trương nuốt ngụm nước bọt: “Cái kia… chính là hôm nay Thẳm Giới đi ngang qua công ty của em, không biết làm sao lại biết được chỗ em đang làm, tìm em muốn số điện thoại Dao Dao, sau đó thuận tiện hẹn một bữa cơm, anh ấy nói anh ấy lập tức sẽ về nước ngoài đi, em nghĩ chắc là không vấn đề, ai biết vợ anh ấy hình như theo dõi, nhìn tháy liền bắt lầy ở cửa chính ở công ty chửi ầm lên, khi đó Thẩm Giới đã đi, không ai giúp em giải thích, em há miệng nói không rõ, mắt mặt… Nhưng em thật không có làm chuyện gì quá giới hạn, em từng thích Thảm Giới, đây không phải là chuyện đã qua rồi sao? Anh ấy ngẫu nhiên trở về một lần, gặp mặt ăn bữa cơm, hình như không có vấn đề gì đi? Em với anh ấy lại không có thù, đáng giá cả đời không qua lại với nhau sao? Em cũng đã rất băn khoăn tâm trạng của anh rồi.”

Mục Đình Sâm nghe giải thích của cô, sắc mặt càng khó coi: “Còn náo loạn ở cửa chính công ty? Ôn Ngôn, em được lắm đấy, em hận không thể đem mặt anh mắt hết đúng không?

Không ăn bữa cơm kia sẽ chết sao? Em muốn gặp mặt cậu ta ôn chuyện có thể, làm chồng em, anh cùng đi không có vấn đề gì đi? Thế này chẳng phải sẽ không bị người ta lên án? Hai người đơn độc gặp mặt tính là cái gì? Nếu như không bắt được nhược điểm gì, vợ của Thẩm Giới sẽ chạy đến công ty anh làm loạn sao?”

“Thuận đường gì? Anh thấy cậu ta đã sớm nghe ngóng xem em làm việc ở đâu? Cậu ta không có số điện thoại Trần Mộng Dao? Đơn giản chính là mượn cớ gặp em! Biết rõ anh không muốn em gặp mặt cậu ta, em còn muốn đi, cái này gọi băn khoăn tâm tình của anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status