Nhân đạo chí tôn

Chương 1043: Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng

Trong tòa đại điện này mọi thứ đều cũ kỹ và bình yên, dường như ngay cả thời gian cũng dừng lại tại nơi này, trên bức bích họa cổ xưa ghi chép lại mọi chuyện từ xưa.

Chung Nhạc quan sát từng cái, Thần Long xuất thân từ Lôi Trạch, đó là một vùng Lôi Trạch hỗn loạn, Thần Long sinh ra từ trong đó.

Bức thứ hai là Lôi Trạch tạo ra thế kỷ, mở ra Lôi Trạch, bình định hỗn loạn và hỗn đoạn, tạo vật chúng sinh, tiếp nhận sự thờ cúng của chúng sinh hắn tạo ra.

Bức thứ ba là Lôi Trạch và Hoa Tư gặp nhau, long giao quấn đuôi.

Bức thứ tư, Toại Hoàng sinh ra từ thần trứng Long Giao, xung quanh là một vùng lửa rực cháy.

Bức thứ năm ghi chép một trận chiến sự, long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng, không biết là trận chiến nào.

Bức thứ sáu, Toại Hoàng sinh Phục Hy, Tiên Thiên Thần Long và Tiên Thiên Đại Xà xuất hiện, chư vị Thiên Thần Ma vây quanh chúc phúc, chư thiên lễ tán, mi tâm đứa bé xuất hiện nhật nguyệt.

Bức thứ bảy, Phục Hy trở thành Địa Hoàng Thiên Đế, tiếp nhận sự cúng bái của chúng sinh, Địa Kỷ khởi nguyên.

Bức thứ tám, Phục Hy thị trở về Tổ Đình tế tổ, nghìn vạn thiếu niên Phục Hy thị tham gia Lôi Trạch lịch luyện, cử hành lễ thành niên.



Chung Nhạc xem hết bức họa này tới bức họa khác, bích họa trong điện không nhiều, chỉ có mười ba bức, vẽ tới Phục Hy mở Lục Đạo, hậu thổ lập Luân Hồi, còn bức mười bốn có lẽ cũng có hình vẽ nhưng không biết tại sao bị xóa, chỉ còn lại những đường nét lung tung.

- Bức tranh này vẽ Phục Hy bị diệt tộc.

Đột nhiên một giọng nói già nua vọng lại từ sau lưng hắn. Một lão giả đầu rồng mình người tiến lại, mái tóc bạc cùng râu rồng bay bay.

- Vì bức vẽ quá bi thảm, hơn nữa cũng tiết lộ thiên cơ nên bị xóa rồi.

Lão giả đó nói:

- Lão hủ là tộc trưởng hiện nay của Lôi Trạch thị, xin chào biểu đệ!

Chung Nhạc giật mình, vội đáp lễ, nói:

- Tại sao tiền bối lại gọi ta là biểu đệ? Ngài đã hơn mười vạn tuổi rồi đúng không?

- Dùng từ “biểu” là vì Hoa Tư và Lôi Trạch ngang nhau. Hoa Tư là mẫu hệ, Lôi Trạch phụ hệ, hai nhà đều là gia trưởng, dù Đại Toại hay Phục Hy theo họ ai cũng là bất kính với đối phương, vì thế Lôi Trạch và Hoa Tư để Toại Hoàng tự lập môn hộ, mở ra Hỏa Kỷ, thống trị một thời đại. Đại Toại sinh Phục Hy cũng là vậy. Vì thế phải thêm từ “biểu”.

Lão tộc trưởng Lôi Trạch giải thích rồi cười:

- Thân là người kế thừa Tân Hỏa, thân phận này cũng đủ cao quý rồi. Ngươi tương đương với truyền nhân của Toại Hoàng đời đầu tiên, tiền bối cao hơn ngươi không nhiều. Vì ngươi còn trẻ nên lão hủ gọi ngươi một tiếng “biểu đệ”.

Chung Nhạc hiểu ra:

- Thì ra là vậy.

Tân Hỏa thò đầu ra, nhìn lão giả từ trên xuống dưới:

- Ngươi đã hơn mười vạn tuổi, chắc chắn ngươi đã trải qua trận biến cố thời thượng cổ, biết rất nhiều bí mật. Nếu đã là biểu huynh gặp biểu đệ, thì có phải nên nói rõ việc Phục Hy thị diệt vong không?

Tộc trưởng Lôi Trạch thị lắc đầu:

- Không thể nói, không dám nói. Truyền thừa chi hỏa của Toại Hoàng, chắc ngươi đã thấy cảnh ngộ hiện nay của Lôi Trạch thị ta. Ngươi cảm thấy muốn tiêu diệt Lôi Trạch thị thì cần bao nhiêu sức mạnh?

Tân Hỏa sững người, có chút ủ rũ, ngọn lửa cũng tối đi nhiều.

Lôi Trạch thị hiện giờ đúng là nhỏ yếu hơn trước kia rất nhiều. Cho dù hắn có cảm ứng được trong Lôi Trạch Tinh Vực vẫn ẩn giấu rất nhiều lão cổ quái ẩn cư không ra nhưng đã không còn được như xưa.

Đại tộc từng cực thịnh một thời, sau này khai sáng hai thời đại, nhưng giờ lại rơi vào cảnh hoang tàn, tử đệ điêu linh.

- Vượt Lôi Trạch là truyền thống của Phục Hy thị, năm đó là khi Phục Hy thị thịnh vượng nhất, muốn chọn ra tử đệ Phục Hy xuất sắc nhất. Gần trăm vạn đệ tử tham gia lễ thành niên, chỉ là, rất ít người vượt qua được.

Tộc trưởng Lôi Trạch thị cảm khái một tiếng, nói:

- Nơi đó là do Lôi Trạch đời đầu tiên tạo riêng cho các ngươi. Đệ tử Lôi Trạch thị cũng không thể dùng, vì bọn ta sinh ra là sấm sét, vào cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ là, nơi đó đã hoang phế mười vạn năm, tới tận hai trăm năm trước có một vị cô nương Phục Hy thị tới thì mới được mở lại. Giờ ngươi cũng tới, hôm nay nơi đó sẽ mở lại cho ngươi. Nhưng hàng trăm vạn thiếu niên Phục Hy trước kia mà giờ lại chỉ có mình ngươi tới.

Hắn xuýt xoa không thôi.

Chung Nhạc trong lòng cũng không biết có tư vị gì.

Tân Hỏa trầm mặc hồi lâu, nói:

- Nhạc tiểu tử ta truyền cho ngươi Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh, sẽ có tác dụng cho ngươi ở đó.

Nói rồi hắn biến Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh thành dao động tinh thần, truyền vào não Chung Nhạc.

Tộc trưởng Lôi Trạch thị nhìn Chung Nhạc, bất ngờ nói:

- Đã là người kế thừa tại sao giờ mới truyền thụ công pháp? Lẽ nào trước kia hắn không được truyền thừa chi hỏa truyền thụ?

Tân Hỏa nói:

- Huyết mạch của hắn không thuần chính, chỉ là một nửa Phục Hy, vì thế ta coi hắn là một nửa người kế thừa, ngoài hai môn công pháp ra thì thần thông cũng không truyền thụ.

Tộc trưởng Lôi Trạch thị tiếc nuối nói:

- Cô nương Phục Hy thị kia thì là thuần huyết, chỉ là sát khí quá nặng…

- Ta từng gặp nàng ta. Không được chọn, không có tình người.

Tân Hỏa lắc đầu:

- Hơn nữa ta cũng không thích nữ kế thừa, quá phiền phức. Ta từng có một nữ tử kế thừa, mỗi lần muốn nàng ta giao phối để sinh huyết mạch thì toàn chối đây đẩy. Lần nào cũng nói phải gặp người tâm đầu ý hợp, không như nam nhân, chỉ cần là giống cái là có thể giao phối, sinh sôi chủng tộc.

Chung Nhạc nghe thế mặt đỏ bừng, ngượng ngùng, nói:

- Đâu có, cũng là phải tâm đầu ý hợp…

Tân Hỏa khinh bỉ nói:

- Tiểu cô nương cầm roi đó là sao?

Chung Nhạc mặt càng đỏ hơn không nói được gì.

- Vì thế người kế thừa của ta nhất định phải là nam tử, nam nhân sẽ không biết xấu hổ!

Tân Hỏa lúc này mới nhớ tới Chung Nhạc bên cạnh, vội nói:

- Ta không nói ngươi. Ừm, ngươi cũng phải nỗ lực, giao phối nhiều vào, tranh thủ sinh cho ta một Phục Hy thuần huyết!

Lão tộc trưởng Lôi Trạch thị há hốc mồm, mãi lâu sau mới nghĩ thầm:

- Truyền thừa chi hỏa của Toại Hoàng sao nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin vậy nhỉ? Một nửa người kế thừa? Hắn rốt cuộc có thành công được không? Nhưng không có truyền thừa hoàn chỉnh, chỉ truyền thụ hai môn công pháp, huyết mạch cũng không thức tỉnh hoàn toàn mà tu luyện tới trình độ này, có nghĩa là tiềm lực đúng là đáng sợ!

Hắn cũng có chút chần chừ, hắn phái Tạo Vật Hạ Lan đưa Chung Nhạc tới cử hành lễ thành niên cho Chung Nhạc chủ yếu là vì nghe Tân Hỏa ở trên người Chung Nhạc, vì thế nghĩ Chung Nhạc là người kế thừa Tân Hỏa hiện nay.

Đã là người kế thừa Tân Hỏa thì cho dù Chung Nhạc chỉ thức tỉnh ba phần huyết mạch Phục Hy thì cũng có tư cách để hắn mở lại Lôi Trạch thí luyện.

Nhưng giờ Tân Hỏa lại nói Chung Nhạc chỉ là một nửa người kế thừa, vậy thì tư cách đó giảm hẳn rồi.

- Cũng được, có lẽ thế gian này cũng chỉ lại một nửa Phục Hy này thôi. Chỉ sợ không thể tìm được Phục Hy thị nào nữa, chỉ e đến một nửa cũng không tìm được.

Lão tộc trưởng Lôi Trạch thị cười:

- Biểu đệ, mời qua đây!

Chung Nhạc theo hắn tới phía sau đại điện, nơi đó là một vùng hỗn độn mênh mang, căn bản không nhìn rõ bên trong có gì.

Lão tộc trưởng Lôi Trạch thị lấy ra một cây quyền trượng cổ xưa, chỉ về phía vùng hỗn độn đó. Hỗn độn lập tức nhạt dần, lộ ra một tấm bia cũ kỹ.

Trên đó có viết “Cổ Lôi Trạch Giới”.

Đây là nơi hỗn loạn duy nhất không bị bình định, rất hoang dã, chắc ngươi đã vượt qua thuần dương lôi trạch? Thuần dương lôi trạch chính là dấu ấn của nơi này.

Lão tộc trưởng Lôi Trạch thị định nói rõ về tình hình bên trong đó cho hắn, nhưng sắc mặt đột nhiên biến đổi, đẩy mạnh lưng Chung Nhạc, thúc giục:

- Mau vào đi, cẩn thận mọi thứ!

Chung Nhạc đứng không vững, ngã vào trong Cổ Lôi Trạch Giới.

Lão tộc trưởng Lôi Trạch thị hít sâu một hơi, ra khỏi thánh điện, ngẩng lên nói:

- Thứ cần tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Thiên Đình của Lôi Trạch Lục Đạo Giới, trên một tòa cao đài, thần quang sáng lóa, bên trong là rất nhiều nhãn cầu khổng lồ lăn qua lăn lại, không có mi mắt, luôn luôn nhìn về Lôi Trạch Tinh Vực.

- Báo! Khởi bẩm bệ hạ, Lôi Trạch Tinh Hệ quần tinh nhường đường, Tạo Vật Hạ Lan đã vào trong Lôi Trạch!

Trong Thiên Đình vọng ra tiếng hừ lạnh:

- Quần tinh nhường đường? Đó là lễ tiết tiếp đón khách quý! Một đám già nua, già mà không chết, chết mà không cứng, vẫn còn muốn làm mưa làm gió! Người đâu, chuẩn bị xa giá!

Một lúc sau, một vị Giới Đế Lôi Trạch thị đầu rồng mình người dẫn đông đảo thiên binh thiên tướng, Thiên Vương, Pháp Vương, rầm rập tiến thẳng về Lôi Trạch Tinh Vực.

Không lâu sau, đại quân Thần Ma của Thiên Đình Lôi Trạch Lục Đạo Giới tới nơi, nhìn từ xa, sấm sét đánh liên hồi phía trên đại quân Thần Ma. Tướng lĩnh của đại quân đều có huyết mạch Lôi Trạch thị, khí tức ai cũng cường đại, trấn áp thiên địa. Trong mỗi hành động đều bạo phát năng lượng, tiếng sấm cuồn cuộn, lóe sáng cả vũ trụ tối tăm.

Đại quân Thần Ma sát khí đằng đằng, ở chính giữa là những đám mây nhiều màu, Lôi Trạch Giới Đế ngồi trên bảo tọa, xung quanh là Thiên Vương, Chân Vương lớn nhỏ, không chỉ có Lôi Trạch thị mà còn có các tộc khác.

- Lão tộc trưởng, vừa rồi quần tinh nhường đường, bệ hạ muốn hỏi ngài, kẻ đó là ai?

Một vị Thiên Vương tiến ra nói lớn. Tiếng nói chấn động truyền khắp Lôi Trạch Tinh Vực.

Vô số tiếng hừ phẫn nộ vọng tới, những luồng khí tức cường đại vô biên từ sâu trong Lôi Trạch bắn lên, lập tức hiện ra dị tượng thần long, đối lập với đại quân Thần Ma của Thiên Đình.

Các vị Thiên Vương sắc mặt biến đối, dị tượng thần long này là do kẻ đáng sợ trong Lôi Trạch Tinh Vực tránh đời không xuất hiện, không ngờ giờ lại xuất hiện.

Những cường giả này mạnh hơn chúng quá nhiều, thực lực đáng sợ đến cực hạn, nếu động thủ thì chỉ sợ Thần Ma Thiên Đình sẽ tử thương vô số.

Lôi Trạch Giới Đế thản nhiên:

- Lôi Trạch thị muốn tạo phản sao?

Lão tộc trưởng tiến ra, cúi người thi lễ:

- Giới Đế từ xa tới, dùng tới binh đao, gióng trống giương cờ, bọn ta không thể không phòng bị, dám hỏi bệ hạ tới là có việc gì?

Lôi Trạch Giới Đế nhìn thần long dị tượng, cười khảy:

- Ngươi hà tất đã biết mà còn hỏi? Ta hỏi ngươi, khách quý vừa tới rốt cuộc là ai? Đáng để ngươi dùng quần tinh nhường đường để đón, chắc chắn không phải tầm thường. Hai trăm năm trước ngươi đã cho quần tinh nhường đường, kết quả có một nữ tử Phục Hy thị. Lần trước ngươi thoát được, không tra được tới ngươi, lần này ngươi đừng hòng che giấu!

Lão tộc trưởng cười:

- Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi!

- Đã là hiểu nhầm, sao không để bọn ta tra xét xem?

Lôi Trạch Giới Đế bình thản nói:

- Đừng tưởng ta không biết tính toán của mấy lão già các ngươi. Lôi Trạch Tinh Vực che giấu Phục Hy, đã là chuyện ai cũng biết. Năm đó Phục Hy thị có không ít nghịch tặc chuyển thế tới Lôi Trạch Tinh Vực đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status