Nhân đạo chí tôn

Chương 1554: Thiên sơn vạn thủy (2)

- Hắn đây là muốn chen chân vào Vũ trụ Cổ lão ta sao?

Mi tâm Thần Thu Sơn lóe lên một điểm hồng quang, cúi đầu thấp giọng nói. Lúc này, đám người Cao Âm Tà Quân từ phía sau đi tới, cười hắc hắc, hỏi:

- Các vị sư huynh, sao đều dừng lại không tiến lên rồi?

Thần Thu Sơn thản nhiên nói:

- Còn không phải là đợi Cao sư huynh dẫn đường sao? Cao sư huynh, xin mời!

Sắc mặt Cao Âm Tà Quân thoáng trầm xuống, ngay sau đó đã giãn ra, mỉm cười nói:

- Các vị, đợi chúng ta ở nơi này cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi! Vừa rồi đệ tử của Hắc Đế và đệ tử của vị tồn tại kia đã tiến vào rồi. Lai lịch của bọn họ không thua kém gì chúng ta, lẽ nào các ngươi không sợ bị bọn họ nhanh chân tới trước sao?

Đám người Độ Nha Đế Quân, Ma Nguyên Thuật, Phượng Ngọc Lan nhất thời trầm ngâm. Phiến sơn thủy này tuyệt đối hung hiểm, nhưng bọn họ cũng không thể dừng bước không tiến, nhất định là phải tiến về phía trước. Nhưng tiến vào phiến sơn thủy này, bọn họ còn có mấy người có thể còn sống sót đi ra?

- Ngọc Trân, Minh Thu! Các ngươi lưu lại!

Phượng Ngọc Lan phân phó hai sư đệ sư muội lưu lại, bên cạnh chỉ còn lại có Phượng Minh Sơn và một nàng sư muội khác, nói:

- Sau khi chúng ta tiến vào, các ngươi không cần đợi chúng ta, trực tiếp quay lại, rời khỏi Tổ Đình của Phục Hy thị, có hiểu chưa?

Phượng Ngọc Trân và Phượng Minh Thu xưng vâng.

Ma Nguyên Thuật chợt quát lên một tiếng:

- Các sư đệ, có ai muốn lưu lại không?

Ba gã đệ tử Ma Đế bên cạnh hắn không một người nào lên tiếng trả lời. Ma Nguyên Thuật cười hắc hắc, nói:

- Sư huynh đệ chúng ta đồng lòng, nói không chừng có thể xông qua cửa này! Chúng ta đi!

Thần Thu Sơn nhìn sang mấy sư đệ sư muội Thần Đế bên cạnh mình một cái. Một gã đệ tử Thần Đế mỉm cười, nói:

- Sư huynh không cần lo lắng cho chúng ta! Đám nhãi con Ma Môn cũng đều không sợ chết, chẳng lẽ Thần Tộc chúng ta lại sợ hãi sao?

Thần Thu Sơn gật đầu một cái, mỉm cười nói:

- Các sư đệ sư muội, đi theo ta!

Độ Nha Đế Quân nhìn sang sư đệ bên cạnh mình, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng tiến vào hình chiếu sơn thủy của tấm bia đá kia. Cao Âm đang định suất lĩnh đệ tử Tà Đế cùng tiến vào, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau, trong lòng ngẩn ra:

- Lại có hai Thần Hầu đã tới! Bọn họ vậy mà có thể xuyên qua Tạo Hóa Huyền Môn, ngược lại cũng không tệ a! Kẻ này là Nhân Tộc, đoán chừng là Thần nô của gã Thần Hầu bên cạnh kia. Gã Thần Hầu này là… Hỗn Độn thị, Hỗn Độn Thần Tộc!

Cao Âm nhất thời kinh hãi, trong lòng nghiêm nghị:

- Hỗn Độn thị là tồn tại mà ngay cả sư tôn ta cũng có chút kiêng kỵ. Bọn họ vậy mà cũng phái đệ tử của mình tới, xem ra cũng là muốn nhúng tay vào vũng nước đục này! Bất quá, không phải nói Hỗn Độn thị luôn không tranh với đời sao? Sao lại cũng để cho đệ tử của mình xuất động? Lẽ nào hắn cũng nhìn ra được thế đạo này sắp sửa phải đổi rồi…

Hắn không dám nghĩ quá sâu, suất lĩnh năm sư đệ sư muội của chính mình tiến vào hình chiếu sơn thủy của tấm bia đá kia. Vừa mới bước tới vài bước, thân ảnh của bọn họ đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đi tới trước phiến sơn thủy, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy sơn thủy như tranh vẽ, thánh sơn mỹ cảnh, đẹp không sao tả siết. Hồn Đôn Vũ mỉm cười, hỏi:

- Phiến sơn thủy này chẳng lẽ cũng là một kiện Đế binh? Dịch tiên sinh, ngươi có thể thu phiến sơn thủy này lại không?

Chung Nhạc đảo mắt quan sát khắp nơi, muốn nhìn ra manh mối của phiến sơn thủy này. Qua một lúc lâu sau, hắn không thể không từ bỏ, lắc đầu nói:

- Phiến sơn thủy này không phải là Đế binh! Nếu nó là Đế binh, không có khả năng giấu diếm được ba con mắt này của ta!

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc hỏi:

- Vậy phiến sơn thủy này là cái gì? Lẽ nào là hình chiếu của tấm bia đá kia sao? Hình chiếu của bia văn thật sự có thể tạo hóa ra một mảnh thiên địa sao?

- Tân Hỏa, ngươi dùng Tam Mục Thiên Đồng nhìn một chút a!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nói. Tân Hỏa nhập chủ nhục thân hắn, thôi động Tam Mục Thiên Đồng, nhìn về phía phiến sơn thủy kia, không khỏi nhất thời kinh hãi, thất thanh nói:

- Phiến sơn thủy này là vật gì, ta không nhìn ra, nhưng bên trong có một cây Thánh dược!

Tâm thần Chung Nhạc đại chấn, thất thanh nói:

- Thánh dược? Thật sự là có Thánh dược? Không phải là hình chiếu sao?

Tân Hỏa quả quyết nói:

- Chính xác là Thánh dược không thể nghi ngờ! Thánh dược mặc dù hiếm thấy, bất quá các đời Kẻ thừa kế cũng không ít kẻ đã đạt được Thánh dược. Mặc dù không kinh người như Tam Đại Linh Căn, nhưng cũng không phải tầm thường! Cây Thánh dược này là một cây nấm lớn giống như một cái chảo đã bị đốt cháy đen vậy!

Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, quả nhiên thông qua Tam Mục Thiên Đồng nhìn thấy một cây Thánh dược. Đúng như Tân Hỏa đã nói, tựa hồ là một cây nấm đen xì, phần mũ nấm giống như cái chảo sắt bị đốt cháy đen, nhưng cũng không chỉ có một cái mũ nấm. Cây nấm đen này chỉ có một cái chân nấm, nhưng lại mọc ra bảy cái mũ nấm giống như chảo đen. Hắn không khỏi ngẩn ngơ:

- Đây là loại Thánh dược gì? Bộ dáng không giống như Thánh dược, ngược lại giống như một cây nấm độc kẻ nào ăn kẻ đó chết a!

Tân Hỏa nói:

- Cây Thánh dược này gọi là Cửu Tán Thánh Cô! Đừng nhìn nó đen đủi xấu xí, nhưng lại có công dụng cực lớn! Nó còn có một biệt danh khác, gọi là Cửu Mệnh Hắc Oa Cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status