Nhân đạo chí tôn

Chương 177: Để ta xuất chiến

Phong Sấu Trúc hít vào một hơi thật dài, đang muốn hạ quyết định, đột nhiên Chung Nhạc chợt khom người, nói:

- Trưởng lão, đệ tử đã tiến vào Khai Luân Cảnh rồi!

Phong Sấu Trúc gần như đã sắp sửa nói ra do Lôi Đằng xuất chiến, nghe hắn nói vậy, nhất thời ngẩn người ra, lẩm bẩm:

- Ngươi đã tiến vào Khai Luân Cảnh rồi… Cái gì? Ngươi đã tiến vào Khai Luân Cảnh rồi? Ngươi đã khai luân thành công rồi?

Hắn nhất thời đứng bật dậy, khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm Chung Nhạc, vừa mừng vừa sợ hỏi:

- Ngươi thật sự đã khai luân thành công, đã mở ra Bí cảnh Nguyên thần rồi?

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua đệ tử đã khai luân thành công, trở thành Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh!

Phong Sấu Trúc hít vào một hơi thật dài, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, không ngừng lẩm bẩm:

- Làm rất tốt! Làm rất tốt! Không ngờ ngươi lại có thể tự mình khai luân thành công… Đại Tế ty, ván thứ ba, Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh Kiếm Môn ta xuất chiến là Chung Sơn thị Chung Nhạc!

Lôi Đằng ở một bên đang chờ đợi xuất chiến, đột nhiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời trợn to hai mắt, gần như không thể tin vào lỗ tai của chính mình, có chút thất thần hết nhìn Phong Sấu Trúc lại tới nhìn Chung Nhạc.

Đám người Tả Tương Sinh, Điền Duyên Tông lại càng trong đầu ầm ầm, hồn nhiên chẳng biết tại sao Phong Sấu Trúc lại có quyết định như thế này. Điền Duyên Tông vội vàng cao giọng nói:

- Phong Trưởng lão, Chung sư đệ chỉ vừa mới tu thành Khai Luân Cảnh, sao có thể để cho hắn xuất chiến được? Chỉ mới mở ra một cái Bí cảnh cùng với mở hết năm đại Bí cảnh, chiến lực chính là khác biệt một trời một vực a!

Đám người Tả Tương Sinh nhao nhao gật đầu, cũng tràn đầy nghi hoặc đối với quyết định này của Phong Sấu Trúc.

Trong lòng Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu cũng thoáng chấn động một cái, dùng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm Phong Sấu Trúc, thất thanh nói:

- Sấu Trúc huynh, ngươi còn nói sẽ không khiến cho ta cả kinh một trận, hiện tại ngươi lại khiến cho ta càng giật mình kinh hãi rồi! Chung Sơn thị chỉ vừa mới đột phá tới Khai Luân Cảnh, không ngờ ngươi lại phái hắn xuất chiến. Chẳng lẽ ngươi có thù oán gì với hắn sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mượn tay của Luyện Khí Sĩ tộc ta giết chết hắn sao?

Phong Sấu Trúc bật cười ha hả, nửa đùa nửa thật nói:

- Tiểu tử này ở trong Kiếm Môn ta chính là kiệt ngạo bất tuân, các đường tiến hành giảng dạy, hắn cũng không chịu đi nghe giảng ngày nào. Từ lâu ta đã sớm muốn đánh hắn một trận. Lần này tới Thần Tộc, ta từ đầu đã căn dặn bọn họ không nên nháo chuyện, cần phải nhẫn nhịn. Nào ngờ hắn lại hết lần này tới lần khác ra tay giết chết hai vị đệ tử của Thần Tộc. Ta sớm đã nhịn hắn rất lâu rồi. Lần này phái hắn xuất chiến Khai Luân Cảnh, Đại Tế ty nhất định phải chọn cường giả mạnh một chút xuất chiến, giúp ta giáo huấn hắn một trận!

Lời nói của hắn khiến cho Trưởng lão Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc cùng với rất nhiều cường giả của Thần Nha Tộc, Quỷ Thần Tộc, Sơn Thần Tộc đều không thể hiểu nổi. Bọn họ đều biết rõ Phong Sấu Trúc chính là đang nói đùa, nhưng nói hươu nói vượn với bộ dạng trang nghiêm như thế, đối với một lão đầu tử luôn luôn không tùy tiện nói bừa Phong Sấu Trúc này, ngược lại chính là cực kỳ hiếm thấy.

Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu thoáng chần chừ một chút, hỏi lại:

- Chung Sơn thị thật sự chỉ vừa mới đột phá, tiến vào Khai Luân Cảnh?

Phong Sấu Trúc gật đầu, cười híp mắt, nói:

- Thật sự ngày hôm qua mới tiến vào!

Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc lại hỏi:

- Ngày hôm trước hắn thật sự vẫn là Thoát Thai Cảnh?

- Không sai!

Phong Sấu Trúc lại một lần nữa gật đầu, vẻ mặt tươi cười. Đại Tế ty Hiếu Mang Thần Miếu lại hỏi:

- Ngươi thật sự phái một gã Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc ngày hôm qua mới tiến vào Khai Luân Cảnh, quyết đấu với cường giả Khai Luân Cảnh đã mở ra năm đại Bí cảnh Nguyên thần của Hiếu Mang Thần Tộc ta? Sấu Trúc huynh, đầu óc của ngươi không bị hỏng chứ?

Phong Sấu Trúc cười ha hả, nói:

- Kính xin Đại Tế ty giúp ta giáo huấn hắn một chút, để cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng!

Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Tộc thoáng chần chừ trong chốc lát. Hắn thật sự nghĩ không ra một tên Luyện Khí Sĩ chỉ vừa mới tiến vào Khai Luân Cảnh đến cùng là có tiền vốn gì. Cuối cùng hắn mở miệng nói:

- Hiếu Cẩn, nếu Sấu Trúc huynh đã muốn lấy tính mạng của Chung Sơn thị, vậy ngươi hãy thành toàn cho hắn đi. Ván này sẽ do ngươi xuất chiến!

Một nàng nữ Thần Tộc khom người nhận lệnh. Sau lưng nàng nhất thời hiện ra Nguyên thần Bàn Ngao hai mươi trượng.

Phốc! Phốc! Phốc!

Từng đạo từng đạo quang luân từ trong cơ thể Nguyên thần của nàng hiện ra. Năm vầng đại luân khẽ động, chậm rãi xoay tròn, phát ra quang mang đủ mọi màu sắc, xinh đẹp lộng lẫy. Sau đó nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, sau lưng cũng hiện lên Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô hai mươi trượng. Chợt nghe ông một tiếng, một đạo quang luân chậm rãi xuất hiện, lan tỏa ra quang mang ngũ thải sáng ngời, chính là Ngũ Hành Luân.

Đạo quang luân nhỏ nhất của Nguyên thần Bàn Ngao của Hiếu Cẩn là Đạo Nhất Luân, kích thước cỡ chừng hơn một trượng. Mà Vạn Tượng Luân chính lớn nhất, kích thước ước chừng hơn mười hai trượng. Mà Ngũ Hành Luân sau lưng Nguyên thần hai mươi trượng của Chung Nhạc lại chỉ có kích thước cỡ một cái chén, nhìn tới mức không biết bao nhiêu cường giả của các Đại Thần Tộc bốn phía nhịn không được, ầm ầm bật cười.

Phong Sấu Trúc nhìn thấy vòng Ngũ Hành Luân vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn này, khóe mắt lại một lần nữa bắt đầu kịch liệt nhảy lên, trong lòng hối tiếc không thôi:

- Hóa ra tiểu tử thúi này là thuận khai năm đại Bí cảnh Nguyên thần, hắn đã mở Ngũ Hành Luân trước! Nguy rồi! Không xong! Nếu hắn quả thật là thuận khai năm đại Bí cảnh, căn bản không phải là đối thủ của Hiếu Cẩn, đã sớm chỉnh hợp năm đại Bí cảnh Nguyên thần. Thay vì chọn hắn xuất chiến, còn không bằng chọn Lôi Đằng xuất chiến!

Phốc!

Lại thêm một đạo thanh âm giòn tan nữa truyền tới. Sau lưng Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô của Chung Nhạc lại xuất hiện thêm một đạo Vạn Tượng Luân hơi lớn hơn một chút. Khóe mắt Phong Sấu Trúc lại nhảy lên một cái:

- Không ngờ hắn lại mở ra hai đại Bí cảnh Ngũ Hành và Vạn Tượng! Tiểu tử này thật sự nằm ngoài dự liệu của ta. Chỉ là đã mở ra Bí cảnh Vạn Tượng cũng không đủ! Ngũ Hành Luân và Vạn Tượng Luân của hắn quá nhỏ rồi, kết hợp cùng một chỗ cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng…

Phốc! Phốc! Phốc!

Sau lưng Nguyên thần Đại Nhật Kim Ô, đạo Thần Tài Luân xuất hiện, sau đó lại là Âm Dương Luân nhỏ chỉ có chừng một cái tách trà hiện lên, tiếp theo là Đạo Nhất Luân nhỏ hơn nữa xuất hiện. Vầng Đạo Nhất Luân này nhỏ tới mức chỉ cỡ một cái chén rượu, khiến cho người ta nhìn tới mức dở khóc dở cười. Cái mà Hiếu Cẩn mở ra là luân, còn thứ mà hắn mở ra lại là chén, hai cái chênh lệch thật sự là quá lớn, không khỏi khiến cho người ta không biết là nên khóc hay nên cười.

Mà trên tòa thành nhỏ phiêu phù trên không trung Hiếu Mang Thần Miếu, từng vị từng vị Trưởng lão Tế ty nhao nhao đứng dậy, khí tức không ngừng rung động, ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc. Những Luyện Khí Sĩ khác đều chê cười năm vầng luân của Chung Nhạc nhỏ tới mức đáng thương, nhưng những Trưởng lão Tế ty này lại cảm thấy cực kỳ chấn động.

- Trong vòng một ngày, một hơi mở ra năm đại Bí cảnh Nguyên thần? Đây là công pháp gì, là nội tình gì?

- Một hơi mở ra năm đại Bí cảnh Nguyên thần, chưa từng nghe nói qua a!

Mở ra năm đại Bí cảnh Nguyên thần, nhất định là phải tuần tự mà tiến, bước từng bước một. Trước mở ra Bí cảnh Ngũ Hành, dùng Bí cảnh Ngũ Hành thay thế lục phủ ngũ tạng, tích súc đầy đủ lực lượng, sau đó mới mở ra Bí cảnh Vạn Tượng. Dùng Bí cảnh Vạn Tượng thay thế tứ chi bách hài, sau đó mới mở ra Bí cảnh Thần Tài. Dùng Bí cảnh Thần Tài thay thế cổ họng, trái tim, rốn, đối ứng với thiên, địa, sinh mệnh. Sau đó mới mở ra Bí cảnh Âm Dương, đối ứng với cặp mắt. Cuối cùng mới có thể mở ra Bí cảnh Đạo Nhất. Trình tự tu luyện này cần phải từng bước một tích lũy, bước từng bước một.

Một hơi mở ra năm đại Bí cảnh, căn bản là chuyện tình không có khả năng làm được, chỉ tồn tại trên lý luận mà thôi. Trên lý thuyết, một Luyện Khí Sĩ có được nội tình khó có thể tưởng tượng, ngược lại cũng có thể nhất cử mở ra năm đại Bí cảnh, tu thành năm luân. Bất quá đó chỉ là lý luận, nhưng không ngờ Chung Nhạc vậy mà lại làm được.

Chỉ là hình chiếu năm vầng luân do năm đại Bí cảnh của Chung Nhạc chiếu rọi ra nhỏ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như hắn tích lũy đủ nội tình đến trình độ có thể mở ra năm đại Bí cảnh. Đây mới là địa phương cổ quái nhất. Cho dù là Phong Sấu Trúc, lúc này cũng là nhìn tới mức trừng mắt cứng lưỡi. Năm vầng luân đều đã mở hết! Chung Nhạc vậy mà đã làm được năm vầng luân đều đã mở hết!

- Hắn rốt cuộc là nghịch khai năm luân hay là thuận khai năm luân đây? Nếu là thuận khai, không có khả năng có nội tình như vậy, một hơi nhất cử mở hết. Nếu là nghịch khai, như vậy thì càng cổ quái rồi! Hắn làm sao mở được? Hơn nữa còn có thể một hơi mở ra cả năm cái…

Ngay cả Phong Sấu Trúc cũng bị chấn kinh tới mức không nói nên lời.

- Ván thứ ba, địa hình Thần Miếu! Mời hai vị tiến vào Thần cảnh. Các ngươi có thời gian một khắc đồng hồ để làm quen địa hình!

Sau một lúc lâu, gã Tế ty áo bào trắng kia mới tỉnh ngộ lại, mở miệng nói.

Địa hình trong Thần cảnh nhất thời phát sinh biến hóa. Từng ngọn từng ngọn núi lớn ầm ầm đổ nát, địa thế biến đổi, thay vào đó là từng tòa từng tòa Thần Miếu từ dưới đất đột ngột chui lên. Khí thế những tòa Thần Miếu này mênh mông rộng rãi, trên Thần Miếu không ngờ cũng có các loại văn lộ Đồ đằng dày đặc. Hình thái những tòa Thần Miếu này cũng không phải là Hiếu Mang Thần Miếu, mà đám văn lộ Đồ đằng xuất hiện trên đó cũng khác biệt một trời một vực so với văn lộ Đồ đằng của Hiếu Mang Thần Tộc, mà là điêu khắc từng cái từng cái bàn tay, trong lòng mỗi một bàn tay đều có một con mắt.

Sơn Thần Miếu! Thần Miếu của Sơn Thần Tộc, đã được Thần cảnh phục chế ra!

Phong Sấu Trúc cùng với Đại Tế ty của Hiếu Mang Thần Miếu định ra năm trận tỷ thí này, địa hình của mỗi một trận tỷ thí đều trải qua thảo luận cực kỳ chi tiết, tranh đấu gay gắt. Địa hình của mỗi một trận tỷ thí đều phải lựa chọn thế nào để cho bất kỳ bên nào cũng không quen thuộc địa hình.

Vốn dĩ Đại Tế ty Hiếu Mang Thần Miếu muốn ở trận tỷ thí thứ ba sử dụng địa hình Hiếu Mang Thần Miếu, cứ như vậy, đối với Hiếu Cẩn sẽ có được ưu thế cực lớn. Hiển nhiên là Phong Sấu Trúc đã trực tiếp bác bỏ. Sau khi trải qua một phen thương nghị, cuối cùng quyết định dùng địa hình Thần Miếu của Sơn Thần Tộc.

Mỗi một trận chiến đấu, nhìn như rất đơn giản, chỉ cần hai gã Luyện Khí Sĩ lên đài chém giết sống chết với nhau, nhưng thật ra sau đài đều có sự đấu sức kịch liệt giữa Kiếm Môn và Hiếu Mang Thần Tộc.

Hiếu Cẩn và Chung Nhạc một trước một sau bay vào Thần cảnh. Hiếu Cẩn cũng không lập tức động thân quan sát địa hình, mà là đứng trên đỉnh chóp một tòa Thần Miếu thật cao, ánh mắt chớp động, nhìn về phía Chung Nhạc, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi sau khi tới địa bàn của Thần Tộc ta, đã giết chết hai đệ tử Thần Tộc ta?

Chung Nhạc cũng đáp xuống đỉnh chóp một tòa Thần Miếu bên cạnh, lạnh nhạt nói:

- Không sai!

Sau lưng Hiếu Cẩn, Nguyên thần Bàn Ngao khổng lồ phiêu phù, mở to ba cặp mắt hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc, lộ ra thần sắc vui vẻ:

- Ta vốn dĩ cho rằng đối thủ của ta sẽ là Lôi Đằng. Tên Lôi Đằng kia căn bản không phải là đối thủ của ta. Ta vừa xuất thủ liền có thể giết chết hắn… Không! Là ăn tươi hắn!

Nàng liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Hình tượng hiện tại của nữ tử này là ba cái mặt người, mỗi một khuôn mặt cũng đều cực kỳ tinh xảo, đặt bên trong Nhân Tộc cũng là mỹ nữ khó gặp một lần. Một khuôn mặt trong đó khẽ mỉm cười, nói:

- Thế nhưng, nếu là như vậy, trong lòng ta vẫn còn có chút tiếc nuối! Đó chính là ta không thể chính tay giết chết ngươi. Trong lãnh địa của Thần Tộc ta, giết tộc nhân của Thần Tộc ta, ngươi chính là kẻ đầu tiên! Không giết chết ngươi, chẳng phải là đã đánh mất uy phong của Thần Tộc ta rồi sao? Cũng may, nằm ngoài dự liệu của ta, ngươi vậy mà đã đột phá tới Khai Luân Cảnh, hơn nữa còn bị phái xuất chiến!

- Cái này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, không phải sao?

Chung Nhạc mỉm cười, nói.

- Đúng vậy!

Một khuôn mặt khác của Hiếu Cẩn chợt xoay chuyển tới, ngọt ngào cười nói:

- Bất quá, như vậy cũng khiến cho ta vô cùng mừng rỡ. Ta sẽ ăn tươi ngươi! Ngay trước mặt các tộc nhân của ngươi, từng miếng từng miếng ăn tươi ngươi!

Chung Nhạc khẽ cười nhạt, thản nhiên nói:

- Ta sẽ đánh chết ngươi! Tươi sống đánh chết ngươi!

- Ta muốn ăn tươi ngươi lúc ngươi vẫn còn sống!

Hiếu Cẩn liếm liếm đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt thứ ba nhìn về phía hắn, cười tủm tỉm nói:

- Mặc dù ngươi đã tiến vào Khai Luân Cảnh, nhưng Bí cảnh của ngươi quá yếu! Giết ngươi so với giết Lôi Đằng còn dễ dàng hơn, còn đơn giản hơn rất nhiều!

- Ngươi có thể thử xem một chút!

Chung Nhạc chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói:

- Ngươi không phải Hiếu Mang Thần Tộc đầu tiên mà ta giết, cũng sẽ không phải là kẻ cuối cùng. Sau này còn có thể có càng nhiều Hiếu Mang Thần Tộc nữa chết trong tay ta. Ta vẫn chưa đánh các ngươi đủ đau, bất quá ta sẽ tiếp tục cố gắng, khiến cho các ngươi đau đớn, khiến cho các ngươi kêu rên!

Bên ngoài Thần cảnh, gã Tế ty áo bào trắng kia trầm giọng nói:

- Hai vị, một khắc đồng hồ sắp hết rồi, thời gian đã không còn nhiều. Các ngươi không dự định sẽ tìm hiểu địa hình sao?

- Giết hắn cần gì phải xem địa hình?

Hiếu Cẩn cười khanh khách nói, cái đuôi lông lá rậm rạp sau lưng dựng thẳng lên, nhẹ nhàng lay động, lộ ra cực kỳ yêu dị.

- Nàng không xem, ta xem!

Chung Nhạc đột nhiên cười lớn một tiếng, thân hình trầm xuống, một chưởng nhẹ nhàng ấn lên trên một tòa Thần Miếu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status