Nhân đạo chí tôn

Chương 1784: Một cái kinh hỉ (1)

Thần Vận Khâu của Thần Đế Cung nhẹ giọng nói:

- Ta cũng từng nghe sư tôn nói qua, kiện chí bảo kia là một gốc Linh căn thiên địa, đẳng cấp không thua kém gì những Linh căn như Phù Tang Thần Thụ, Tiên Thiên Quả Thụ. Đáng tiếc! Gốc Linh căn chí bảo kia đã bị Phục Mân Đạo Tôn đánh nát, khu Luân Hồi thứ bảy cũng vì vậy mà không thể dung hợp với Luân Hồi Táng Khu, khiến cho Phục Mân Đạo Tôn thất bại trong gang tấc!

Lai lịch của Ma Đế Cung, Thần Đế Cung và Tà Đế Cung cực kỳ cổ lão, vô cùng thần thánh, biết được bí ẩn cũng rất nhiều. Ba người bọn họ ngươi một câu ta một lời, đã nói ra rất nhiều bí ẩn của Luân Hồi Táng Khu và thời kỳ Thượng Cổ. Có vài chuyện, thậm chí ngay cả Lăng Tử Thủ của Đế Lăng thị cũng đều không biết, khiến cho đám người quả thật mở rộng kiến thức rất nhiều.

- Lẽ nào Dịch Quân Vương đi Luân Hồi Táng Khu, là dự định tìm gốc Linh căn thiên địa kia, hoàn toàn mở ra giới thứ sáu sao?

Phong Vô Kỵ lẩm bẩm.

Đám người Tà Phong, Ma Nguyên Lộ, Thần Vận Khâu liếc nhìn nhau một cái, nhao nhao lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không có khả năng! Chuyện tình mà năm xưa Phục Mân Đạo Tôn cũng không thể hoàn thành, sao Dịch Quân Vương có thể làm được chứ?

- Nghĩ muốn khiến cho toàn thể vũ trụ thống nhất trong Đại Lục Đạo Luân Hồi, nhất định phải có Lục Đạo Thiên Luân! Ngoại trừ Lục Đạo Thiên Luân ra, còn cần phải tu thành Đại Lục Đạo Luân Hồi mới được! Pháp môn tu luyện Đại Lục Đạo Luân Hồi sớm đã thất truyền rồi, cho dù là Tà Đế Cung ta, cũng không có đạt được chân truyền của Đại Lục Đạo Luân Hồi!

- Muốn nhất thống Đại Lục Đạo Luân Hồi của toàn thể vũ trụ, cần phải động tới Đạo Giới, cũng phải nhét Đạo Giới vào trong Đại Lục Đạo Luân Hồi. Kẻ nào có thể động được Đạo Giới chứ? Đạo Giới chính là địa phương có Đạo Thần cư trú! Kẻ nào động tới Đạo Giới, kẻ đó liền chết! Phục Mân Đạo Tôn chính là vì vậy mà chết!

Trong lòng Phong Vô Kỵ cực kỳ rung động, rất lâu mới định thần trở lại. Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ tới những bí mật Thượng Cổ ẩn giấu trong này nữa. Chỉ mới suy nghĩ một chút thôi cũng đều đã cảm thấy cực kỳ khủng bố rồi.

Thời kỳ Thượng Cổ, Phục Hy Thần Triều bị yên diệt. Trong chuyện này cất giấu rất nhiều bí ẩn, hắn mặc dù có lai lịch sư thừa rất lớn, nhưng cũng không lớn tới trình độ có thể tiếp xúc tới những hạch tâm của bí mật Thượng Cổ được.

Nếu hắn nhất định muốn tiếp xúc những bí mật Thượng Cổ kia, chính mình nói không chừng sẽ vì vậy mà toi mạng.

o0o

Đầu còn lại của Vũ trụ Cổ lão, Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến về phía trước. Trên đầu thuyền, Chung Nhạc thỉnh thoảng lại phóng xuất ra một cỗ phân thân của chính mình, giúp chính mình định vị phương hướng. Hắn cảm ứng được sau lưng Phong Vô Kỵ thế tới hung hãn, tốc độ cũng cực nhanh, tốc độ cũng không chậm hơn so với Thiên Dực Cổ Thuyền của hắn bao nhiêu.

Đáng giận nhất chính là, cái tên Phong Vô Kỵ này cũng đang không ngừng giết chết phân thân mà hắn lưu lại, hễ đi ngang qua một cỗ phân thân liền giết chết một cỗ.

Nếu định vị không chính xác, sợ rằng hắn sẽ mê thất phương hướng trong Hư Vô Chi Địa, không thể tìm được Luân Hồi Táng Khu.

- Gã tiện nhân này!

Chung Nhạc hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Bất quá, hắn cũng mượn ánh mắt của phân thân chính mình nhìn một lần đám cường giả trên Thanh Hà Chu kia, trong lòng không khỏi thất kinh. Lần này Phong Vô Kỵ đã mang tới hai mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma, hai mươi bốn tôn trong đó là Tiên Thiên Thần Ma xuất thân từ Bích Lạc Cung, còn có một tôn chính là Vũ Đô Lang.

Đám cường giả này, mỗi một người đều là kình địch của hắn. Một đối một, Chung Nhạc cũng chưa chắc đã có thể thủ thắng, càng huống chi có tới hai mươi lăm tôn?

Ngoại trừ hai mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma này ra, còn có một đám Đế Quân của sáu Ma Đế Tộc nữa, tổng cộng là sáu tôn Đế Quân.

Cộng thêm cường giả của ba cung Tà Đế Cung, Ma Đế Cung và Thần Đế Cung, có thể nói Phong Vô Kỵ đã tổ kiến ra một chi đại quân xa hoa chuyên nhằm để truy sát hắn.

- Năng lực giao tiếp của tên khốn kiếp này quả thật không tầm thường a!

Mặc dù Chung Nhạc hận tới mức hàm răng ngứa ngáy, cũng không thể không kinh ngạc tán thán nhân duyên của Phong Vô Kỵ quả thật rất cao. Hắn ở trong Tử Vi lăn lộn phong sinh thủy khởi ngược lại cũng thôi đi, ở trong Vũ trụ Cổ lão vậy mà cũng có thể khắp nơi đều xài được, năng lực giao tiếp quả thật đáng sợ.

- Giết chết phân thân của ta, tựa hồ đều là đích thân Phong Vô Kỵ xuất thủ. Bản lĩnh của cái tên này từ khi nào đã cường thịnh tới mức như vậy rồi?

Chung Nhạc cũng không khỏi nghi hoặc. Phân thân của hắn rất nhiều lần cũng không thể nhìn rõ Phong Vô Kỵ là dùng thủ đoạn gì đánh chết chính mình. Về sau, trước khi một cỗ phân thân tử vong, lúc này mới nhìn thấy rõ thứ bắn ra đạo quang mang kia chính là một cái đỉnh nhỏ cổ lão.

Cái đỉnh kia không lớn, hình dáng vuông vắn, chiều cao ước chừng ba tấc, có thể cầm trong lòng bàn tay, nhưng uy lực cũng vô cùng khủng bố, không thua kém một kiện Đế binh chút nào.

Phong Vô Kỵ tiến hành thôi động, tựa hồ cũng vô cùng đơn giản.

- Số mệnh cái tên này cực kỳ kinh người, xem ra gần đây đã đạt được không ít chỗ tốt a!

Chung Nhạc tiếp tục phóng xuất phân thân, thoáng tính toán một chút, tinh thần nhất thời đại chấn.

Luân Hồi Táng Khu cũng đã không còn xa nữa rồi.

- Vũ sư huynh, cho ta mượn Phù Tang Thụ của ngươi dùng một chút!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, mỉm cười nói:

- Để ta cấp cho tên Phong Vô Kỵ này một cái kinh hỉ nho nhỏ!

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc, lấy ra Phù Tang Chi, hỏi:

- Như thế nào cấp cho hắn kinh hỉ được?

Chung Nhạc tế khởi Tạo Hóa Huyền Môn, lại tế khởi Phù Tang Chi, cắt vỡ cổ tay, một đoàn máu tươi bay ra. Chung Nhạc bắt ấn thi pháp, đoàn máu tươi bay vào trong Tạo Hóa Huyền Môn, sau đó lại thôi động Phù Tang Chi, đánh uy năng của kiện Đế binh này vào trong Tạo Hóa Huyền Môn.

Một cỗ uy năng khủng bố tiến nhập vào trong Tạo Hóa Huyền Môn. Sau một hồi, cánh cửa Tạo Hóa Huyền Môn mở ra, từ trong cánh cửa đi ra một cỗ phân thân, chính là phân thân ẩn chứa một bộ phận uy năng của Tạo Hóa Huyền Môn và Phù Tang Chi.

- Chúng ta đi thôi!

Chung Nhạc trả Phù Tang Chi lại cho Hồn Đôn Vũ, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền một đường phóng đi.

o0o

Mấy ngày sau, Thanh Hà Chu đã chạy tới nơi này, Phong Vô Kỵ lập tức phát hiện ra cỗ phân thân này của Chung Nhạc, không nói lời nào đã tế khởi một cái đỉnh nhỏ, khom người bái một cái về phía cái đỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status