Nhân đạo chí tôn

Chương 188: Lệnh bài bảo mệnh

Thân thể hai con thanh xà càng lúc càng lớn hơn, cũng không lâu lắm đã từ hai ba trượng biến thành năm sáu trượng. Thân thể cuốn quanh trên xà nhà cũng càng lúc càng nhiều, cặp mắt dần dần biến thành huyết hồng sắc, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Chung Nhạc. Hơn nữa, khí tức của thanh xà càng lúc càng khủng bố hơn, khiến cho người ta cảm giác đây tựa hồ không phải là hai con rắn, mà là hai con Ác Long vậy.

Lông tơ Chung Nhạc nhất tề dựng thẳng lên, cảm giác được thực lực hai con thanh xà này đang điên cuồng tăng vọt, rất nhanh đã siêu việt hắn, có thể so với cường giả Linh Thể Cảnh. Hơn nữa thực lực bọn chúng vẫn còn đang không ngừng tăng lên, tiến thẳng tới Đan Nguyên Cảnh. Ngay sau đó, thanh âm rì rì rào rào truyền tới. Từng đầu từng đầu gốc liễu từ những khe hở của quan tài chui vào, leo lên trên vách tường, lan tràn ra khắp nơi, giống như những con quái xà xích hồng sắc vậy!

- Khò khè! Khò khè!

Trên giường bạch cốt chợt vang lên tiếng ngáy khò khò của nàng mỹ nhân khổng lồ kia. Thanh âm càng lúc càng lớn hơn, hơi thở phát ra cũng biến thành tinh phong, hôi tanh bức người, thổi cho đám lụa mỏng không ngừng tung bay cuộn trào.

Thân thể của nàng mỹ nhân dần dần trở nên dữ tợn hơn, khổng lồ hơn, khủng bố hơn, căng cho tấm màn lụa trở nên siết chặt. Cái giường bạch cốt phía dưới cũng bị ép tới mức phát ra thanh âm rung động lách cách. Khí tức của nàng cũng càng lúc càng khủng bố, thực lực thẳng tắp tăng vọt. Đây hẳn là do mặt trời sắp lặn, bóng đêm sắp tới, Xa Bỉ Thi Tộc này cũng phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Làn da vốn dĩ tuyết kiều dần dần biến thành đen đúa thô kệch, những ngón tay búp măng cũng biến thành gầy guộc mà đen như mực.

- Xa Bỉ Thi Tộc sắp tỉnh lại rồi!

Chung Nhạc bất chấp tiếp tục luyện hóa Hồn binh, vội vàng đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh cánh cửa, dùng sức đẩy ra. Nhưng cánh cửa lại không chút nhúc nhích!

- Nguy rồi! Trên nắp quan tài này có đồ vật chặn lại…

Toàn thân Chung Nhạc nhất thời lạnh lẽo. Sau lưng hắn đột nhiên truyền tới tiếng thở hồng hộc. Đó là tiếng thở dốc của hai con đại mãng thanh sắc. Hai con thanh xà này đã biến thành hai con đại mãng dài hơn mười trượng, từ trên cái giường bạch cốt bò sát tới sau lưng hắn. Từng luồng khí lưu tanh hôi từ trong lỗ mũi hai con đại mãng phun ra, phả lên sau gáy Chung Nhạc. Mồ hôi lạnh toàn thân Chung Nhạc không khống chế được, ào ào chảy xuống. Chợt nghe tiếng ngáy sau lưng dần dần nhỏ đi, nàng thiếu nữ xinh đẹp trên giường bạch cốt kia sắp sửa tỉnh lại.

Chung Nhạc vội vàng phát lực, dùng sức đẩy ra cánh cửa nắp quan tài kia. Sau một hồi, hai cái đầu rắn cơ hồ vươn tới sát sau gáy của hắn. Chung Nhạc thậm chí còn cảm giác được hai cái lưỡi dài đang liếm liếm sau gáy chính mình.

- Vạn Tượng Luân! Cự lực Vạn Tượng! Mở ra cho ta!

Chung Nhạc chợt quát lớn một tiếng, dùng sức đẩy mạnh. Cái nắp cỗ quan tài thật lớn này nhẹ nhàng chấn động một cái, khẽ mở ra một tia, một tia nguyệt quang chiếu xuống. Trong lúc bất tri bất giác, cỗ quan tài này vậy mà đã từ dưới lòng đất chui lên, đã có một bộ phận xuất hiện trên mặt đất. Trong lòng Chung Nhạc đại hỉ, tiếp tục phát lực. Đột nhiên chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm nữ tử cười duyên:

- Thiếu niên Nhân Tộc, ngươi đã tiến vào khuê phòng của người ta, sao lại vội vàng rời đi như vậy, không ở lại tâm sự với người ta mấy câu? Người ta đã tịch mịch mấy chục năm rồi a! Lần trước tiến vào khuê phòng của người ta chính là Thủy Tử An! Đáng tiếc hắn lại là một lão đầu tử, ăn vào thật không ngon, mà chơi đùa cũng không vui chút nào. Vẫn là ngươi tốt hơn nhiều! Ngươi còn trẻ như vậy, thân thể cũng rất cường tráng…

- Mở!

Chung Nhạc chợt quát lớn một tiếng, mạnh mẽ phát lực. Đạo Nhất Luân sau lưng Nguyên thần mạnh mẽ chấn động, kéo động Ngũ Hành Luân, Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân và Âm Dương Luân, dung hợp lực lượng của năm đại Bí cảnh, toàn diện kích phát tiềm năng của chính mình, bản thể cùng Nguyên thần đồng thời đẩy mạnh nắp quan tài.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Cánh cửa tòa Thi Vương Miếu này rốt cuộc cũng mở ra, lộ ra khe hở chừng một xích. Chung Nhạc nhảy người phóng lên, chạy ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, một đầu gốc liễu đột nhiên phốc một tiếng, quấn lấy cổ chân của hắn. Nửa thân trên của Chung Nhạc đã vọt ra bên ngoài cỗ quan tài, nhưng gốc liễu này quấn lấy cổ chân của hắn, kéo mạnh một cái, vậy mà một lần nữa kéo hắn ngược trở vào trong cỗ quan tài.

- Nguy rồi! Xa Bỉ Thi Tộc đã hoàn toàn tỉnh dậy rồi!

Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống, đột nhiên chỉ thấy ở bên ngoài quan tài chợt vươn tới một bàn tay, nắm lấy một cánh tay của hắn. Đồng thời một đạo Kiếm khí nhỏ như sợi tóc lướt qua gò má của hắn bay vào, xuy một tiếng, chặt đứt gốc liễu đang quấn lấy cổ chân của hắn. Bàn tay khô gầy kia nhẹ nhàng nhấc một cái, kéo Chung Nhạc ra khỏi tòa Sơn Thần Miếu này.

Chung Nhạc vừa rơi xuống đất, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thủy Tử An đang đứng bên cạnh hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái, triệt để yên lòng. Nói tới cũng kỳ quái! Hắn vốn dĩ hoài nghi Thủy Tử An là phản đồ của Nhân Tộc, đã phản bội Kiếm Môn. Nhưng trải qua nhiều ngày ở chung, hắn lại cảm thấy vị lão giả Nhân Tộc Thủy Tử An này khiến cho người ta yên tâm không nói nên lời, yên tâm không một lý do.

Chỉ cần đem sự tình giao cho hắn, ngươi cũng không cần lại lo lắng nữa, không cần lại phiền nhiễu nữa. Hắn tuyệt đối sẽ giải quyết sự tình cực kỳ thỏa đáng, cực kỳ mỹ hảo. Đây chính là phong cách làm việc của Thủy Tử An, cũng là nguyên nhân Lão đầu tử nói với Phong Sấu Trúc, hắn tuyệt đối không có khả năng phản bội Nhân Tộc.

- Xa Thanh Nương, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi đùa với tiểu hài tử như vậy?

Thủy Tử An nhìn về phía tòa Thần Miếu đen như mực đang từ dưới lòng đất chậm rãi chui lên, mỉm cười nói.

- Hừ! Thủy Tử An, năm xưa ngươi xông vào Thi Vương Miếu của ta, cùng với ta trải qua ba ngày ba đêm. Lúc đó có kẻ thù tìm tới cửa, thời điểm ban ngày ta vô cùng suy yếu, toàn nhờ ngươi giúp ta ngăn cản kẻ thù, ta mới có thể giữ được tính mạng!

Trong Thi Vương Miếu, nữ tử Xa Bỉ Thi Tộc kia cười lạnh, nói:

- Ta vì cảm kích ngươi, cho nên mới cấp Tam Liễu Lệnh cho ngươi. Bất kể là ai, chỉ cần trong tay cầm theo Tam Liễu Lệnh, sẽ có thể ở dưới ba cây liễu của ta nhận được sự che chở của ta. Nhưng ta rõ ràng không hề nói, nếu hắn tiến vào trong Thi Vương Miếu của ta, ta sẽ không ăn tươi hắn!

Thủy Tử An gật đầu, mỉm cười nói:

- Thanh Nương tự nhiên là không hề nói! Cho nên ta mới lưu lại một cái tâm nhãn, nói cho hắn biết, tuyệt đối không được tiến vào trong miếu của ngươi, chỉ được đứng dưới ba cây liễu ở ngoài miếu. Đương nhiên, thời điểm ban ngày, lúc ngươi vô cùng suy yếu, cần phải ngủ say, lúc đó mới có thể tiến vào trong Thi Vương Miếu của ngươi tránh nạn một chút. Xa Bỉ Thi Tộc các ngươi mặc dù cùng hung cực ác, nhưng tuyệt đối là nói sẽ giữ lời. Điểm này, ta hoàn toàn rõ ràng!

- Xem như tâm tư của ngươi kín đáo!

Nữ tử Xa Bỉ Thi Tộc kia đột nhiên cười duyên một cái, nói:

- Thương thế của ngươi tựa hồ rất nặng a? Ta có thể cảm ứng được nhục thể và Nguyên thần của ngươi đều đã bị trọng thương! Thủy Tử An, ân tình của ngươi, ta đã trả xong rồi, không còn nợ ngươi gì nữa. Thương thế của ngươi nặng như vậy, không ngờ lại dám tại ban đêm chạy tới gặp ta, lại cướp đi lương thực của ta. Lẽ nào ngươi không sợ ta ngay cả ngươi cũng đồng thời giết chết hay sao?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng, nào ngờ Thủy Tử An lại lạnh nhạt nói:

- Thanh Nương không cần nói đùa! Thương thế của ta là do giao đấu với Hiếu Ma Thần và Hiếu Khuyết lưu lại. Mặc dù thương thế khá nặng, nhưng ngươi cũng không có khả năng lưu lại ta! Thần Linh của Xa Bỉ Thi Tộc các ngươi quanh năm không được tế tự, sớm đã chết đói từ lâu rồi. Nếu ta muốn đi, ngươi căn bản là không lưu được. Ngươi quả thật có thể giết chết tên tiểu tử bên cạnh ta. Nhưng nếu ngươi giết chết hắn, ta sẽ vào lúc ban ngày tìm được ngươi, lôi ngươi từ trong quan tài ra, treo lên trên không trung, để cho thái dương bạo chiếu, chịu nổi khổ phơi thây. Ta tuyệt đối sẽ để cho ngươi kêu rên suốt trăm ngày, tao ngộ thê thảm cùng cực, cuối cùng mới giết chết ngươi!

Nữ tử Xa Bỉ Thi Tộc trong quan tài nhất thời trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:

- Xem như ngươi lợi hại! Các ngươi đi đi!

Thủy Tử An khẽ mỉm cười, ống tay áo phất một cái, cất bước rời đi:

- Chung Sơn thị, đi theo ta!

Sau lưng Chung Nhạc hiện lên Kim Ô Song Dực, đuổi theo hắn, thấp giọng hỏi:

- Thủy Trưởng lão, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng sao?

Hai người bước nhanh rời khỏi khu vực ba gốc cổ liễu. Sắc mặt Thủy Tử An hơi có chút ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Có chút nghiêm trọng! Thực lực Hiếu Khuyết mạnh mẽ khó lường, luyện ra một vầng trăng khuyết. Kiện Hồn binh kia gọi là Tàn Nguyệt Chiếu Thiên Tinh, hung tính cực kỳ mạnh mẽ, so với sáu mươi bốn đạo Kiếm kén của ta cũng không chút thua kém. Nguyệt quang vừa chiếu, thiên tinh không ngừng run rẩy, rợp trời ngập đất công kích tới. Đáng tiếc sáu mươi bốn đạo Kiếm kén của ta vẫn còn ở trong Kiếm Cốc, không mang theo trên người, cho nên mới giao đấu với nàng ta thời gian lâu như vậy!

Hắn đột nhiên bật cười ha hả, nói:

- Chung Sơn thị, ta có thể kết giao bằng hữu khắp thiên hạ, tám tay áo thông gió, khéo léo linh hoạt, là bởi vì ta đủ mạnh! Chỉ có kẻ cường đại mới có thể đạt được sự tôn trọng và tình hữu nghị của người khác. Ngoài ra, cũng là bởi vì ta đã cứu mạng rất nhiều cường giả. Sau khi ta cứu mạng bọn họ, bọn họ đều đưa cho ta một tấm lệnh bài bảo mệnh. Hiện tại ta đã cứu mạng ngươi hai lần, tiêu hao hai tấm lệnh bài bảo mệnh. Ngươi có phải nên có chút ý tứ, đưa cho ta một tấm lệnh bài bảo mệnh hay không?

- Ta đưa cho ngươi một tấm lệnh bài bảo mệnh?

Chung Nhạc thất thanh nói:

- Trưởng lão, ta chỉ mới là Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh, mà ngươi đã là tồn tại cấp Cự bá rồi. Ngươi còn cần lệnh bài bảo mệnh của ta nữa sao?

- Ngươi sẽ không mãi vẫn là Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh a!

Thủy Tử An cười híp mắt, nói:

- Nếu ngươi vẫn luôn là Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh, vậy ta cứu ngươi cũng không có ý nghĩa gì. Ta quay đầu bỏ đi, ném ngươi lại cho đám truy binh là được rồi. Nhanh một chút! Làm cho ta một tấm lệnh bài bảo mệnh đi. Ta tuyệt đối sẽ cất giữ cẩn thận, nói không chừng tương lai sau khi ngươi đã trở nên cường đại, ta sẽ có thể sử dụng tới nó!

Chung Nhạc có chút dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là tiện tay cắt xuống một khối gỗ rừng, đầu ngón tay Kiếm khí lưu động, điêu khắc ra một tấm lệnh bài. Tấm lệnh bài kia một mặt viết một chữ Chung, mặt còn lại thì điêu khắc văn lộ Nhật Nguyệt Thái Cực. Hắn giao tấm lệnh bài cho Thủy Tử An. Thủy Tử An mở ra Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, cẩn thận cất vào, mỉm cười nói:

- Ngươi xem này, ta đã góp nhặt được không ít lệnh bài rồi a!

Chung Nhạc nhìn vào bên trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, trong lòng không khỏi chấn động. Chỉ thấy trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn vậy mà treo tới mấy trăm tấm lệnh bài lớn nhỏ đủ kích cỡ. Thủy Tử An không khỏi đắc ý, cười ha hả, nói:

- Đám lệnh bài này mới là tài phú lớn nhất của ta, là tiền vốn để ta hành tẩu các Hoang. Ngươi nhìn Phong Sấu Trúc xem. Hắn đi tới chỗ nào cũng bị người ta hô đánh hô giết, khổ cực muốn chết. Mà ta đi tới chỗ nào, các lộ cường hào cũng đều nghênh đón tới đó. Sứ giả của Thủy Đồ thị ta hành tẩu trong các Hoang cũng đều đạt được lễ ngộ nhất định. Đây chính là sự khác biệt. Đương nhiên, lần này bởi vì bảo vệ tiểu tử ngươi, ta cũng đã bị đám cường giả kia hô đánh hô giết rồi!

Chung Nhạc hít vào một hơi thật dài, khẽ lẩm bẩm:

- Kẻ đủ cường đại mới sẽ nhận được tình hữu nghị và sự tôn trọng của người khác. Thủy Trưởng lão có thể đi tới một bước như hiện tại, chủ yếu là bởi vì ngươi đủ cường đại. Một người là như vậy, một chủng tộc cũng là như vậy! Nhân Tộc ta muốn có được tình hữu nghị và sự tôn trọng của những chủng tộc khác, cũng cần phải trở nên cường đại hơn!

- Cái này mới không cần ngươi quan tâm! Ngươi chỉ là khoác một cái túi da Nhân Tộc ta mà thôi! Ngươi cái tên gián điệp này!

Thủy Tử An lạnh lùng nói. Chung Nhạc nhất thời ngạc nhiên, hỏi:

- Thủy Trưởng lão vẫn còn hoài nghi ta là Ma Hồn dưới lòng đất Kiếm Môn sao?

- Đương nhiên!

Thủy Tử An thản nhiên nói:

- Đừng cho rằng ta thật sự muốn cứu mạng ngươi a! Ta thật ra chỉ là hoàn thành lời dặn dò của Môn chủ mà thôi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu ngươi hoài nghi ta là Ma Hồn, vì sao lại còn phải hao tâm hao lực cứu ta? Chính như ngươi đã nói, mặc dù ta có chết, Môn chủ và Phong Trưởng lão cũng sẽ không hoài nghi tới trên đầu của ngươi, ngược lại còn dỗ dành ngươi không cần quá tự trách mà. Vì sao ngươi trái lại còn hai lần dốc sức cứu tính mạng ta? Thậm chí không tiếc tiêu hao hai tấm lệnh bài bảo mệnh của ngươi nữa?

- Ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều! Hiện tại ta bảo vệ tính mạng ngươi chỉ là vì muốn làm cho càng giống một chút. Biết đâu ngay sau đây ngươi liền chết lềnh bà lềnh bềnh rồi!

Thủy Tử An cười híp mắt, nói:

- Ngươi gấp cái gì? Ngươi không phải vẫn hoài nghi ta chính là phản đồ của Nhân Tộc sao? Ta cái tên phản đồ này muốn làm thì phải làm cho giống một chút, sẽ không để cho ngươi vừa mới bắt đầu đã chết rồi. Mà ta sẽ nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ cứu mạng ngươi, phí hết tâm huyết, sau đó mới vô lực vãn hồi được tính mạng của ngươi, để cho ngươi ô hô ai tai mà đi. Như vậy mới có thể biểu hiện ta trung thành và tận tâm đối với Nhân Tộc. Lúc đó Môn chủ và Sấu Trúc mới sẽ không hoài nghi tới trên đầu của ta!

Ngữ khí hắn nói nửa thật nửa giả, Chung Nhạc cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, cũng không nhìn ra bất luận tin tức gì.

- Nếu Thủy Trưởng lão bởi vì diệt trừ ta mà nghĩ ra trăm phương ngàn kế như thế, vậy vì sao Trưởng lão còn muốn ta khắc một tấm lệnh bài bảo mệnh giao cho ngươi làm gì?

Chung Nhạc mỉm cười hỏi. Sắc mặt Thủy Tử An nhất thời cứng đờ, cả giận nói:

- Ai mượn ngươi quan tâm? Lão phu ghét nhất chính là loại gia hỏa đầu óc đặc biệt thông minh như ngươi này! Loại gia hỏa này ỷ vào chính mình thông minh, thông thường đều đặc biệt chết sớm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status