Nhân đạo chí tôn

Chương 1885: Hoàn Hồn Châu

- Nguy hiểm thật!

Chung Nhạc thở ra một hơi khí đục, định thần lại, cho con thuyền cổ trở về thời gian của mình. Thời gian trôi qua vun vút bên ngoài con thuyền. Hai người trên thuyền đều trầm mặc, mỗi người một suy nghĩ.

Một lúc lâu sau Phong Hiếu Trung nhấn mạnh từng chữ nói:

- Thiên? Một kẻ tế tự Tiên Thiên Thần, cứu ta khỏi tay Hắc Đế, xóa bỏ đoạn ký ức đó của ta, vì cái gì?

Chung Nhạc suy nghĩ, nói:

- Có thể là bày trận, giữ ngươi lại đối phó với Hắc Đế, cũng có thể hắn cần ngươi. Chỉ là, việc này thì liên quan gì tới cái chết của Tố Tâm tẩu tẩu?

Thiên bày trận từ mười vạn năm trước, cứu và xóa bỏ ký ức của Phong Hiếu Trung, khiến hắn chỉ cần nhỡ lại mười vạn năm trước là sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng. Đây có thể là thủ đoạn để khống chế Phong Hiếu Trung.

Hắn cứu Phong Hiếu Trung đúng là có thể là để đối phó Hắc Đế. Sau khi Phong Hiếu Trung trưởng thành chắc chắn sẽ hạ thủ với Hắc Đế, nhưng vẫn chưa giải thích được cái chết của Bàn Tố Tâm. Cái chết của nàng ấy có liên quan tới Thiên không?

Thiên giết Bàn Tố Tâm thì có ích lợi gì?

- Sư huynh, Tố Tâm tẩu tẩu bao nhiêu tuổi?

Chung Nhạc bỗng hỏi.

- Chín trăm hai mươi bảy tuổi.

Phong Hiếu Trung đáp.

- Vị tẩu tẩu kia thì sao? Tẩu ấy qua đời ở tuổi bao nhiêu?

Phong Hiếu Trung run lên, nhìn hắn, giọng khàn đi:

- Nàng ấy đã qua đời chín trăm ba mươi năm rồi. Ta hiểu ý ngươi, họ không phải cùng một linh hồn!

- Có phải hay không thì nhìn sẽ biết. Thời gian hoài thai Tố Tâm tẩu tẩu là chín trăm hai mươi tám năm trước…

Chung Nhạc tính toán một lúc, đột nhiên rất nhiều con thuyền cổ nghìn cánh xuất hiện, hàng vạn con thuyền giương buồm lướt qua bên cạnh thuyền của họ, tiến về tương lai.

Trên thuyền, Chung Nhạc lại thấy vô số hắn của tương lai từ quá khứ tiến tới tương lai, khiến Chung Nhạc trố mắt nhìn, trong lòng khó hiểu:

- Nhiều ta trở về quá khứ như vậy làm gì? Sao lại trở về rồi?

Con thuyền cổ khẽ chấn động, dừng lại ở quá khứ, giờ là chín trăm ba mươi hai năm trước.

Con thuyền cổ rời khỏi đệ nhất Lục Đạo Giới, tiến về vũ trụ cổ. Phong Hiếu Trung nhìn bên ngoài thuyền, lộ vẻ nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều. Ba năm sau, con thuyền cổ tới trung tâm vũ trụ cổ rồi chìm xuống, vào trong vùng đất hư vô mênh mang. Rồi một năm sau, con thuyền cổ đưa họ tới Luân Hồi Táng Khu.

- Thời gian còn có nơi thế này?

Phong Hiếu Trung kinh ngạc, có vẻ hứng thú, cảm nhận thiên địa đại đạo kỳ lạ ở đây. Cơ bản thì đại đạo thần thông ngoại giới đều không thể thi triển được, không có bất cứ uy năng gì.

Điều khiến hắn hứng thú hơn đó là, nơi này là nơi các linh hồn đã chết tập trung, vô số mảnh vỡ linh hồn đáp ở đây, tạo thành một táng khu.

Chung Nhạc thi triển Đại Lục Đạo Luân Hồi, lái con thuyền cổ tới tầng trùng thiên thứ năm của Táng Khu, Đại Xích Ma Vương Thiên, gặp Đại Xích Ma Vương. Đại Xích Ma Vương giống như không có giác quan gì, căn bản không phát hiện ra họ.

- Đại Xích Ma Vương có một cây Hoàn Hồn Thất Thảo Hương. Cây thánh dược này kết một loại quả kỳ diệu có tên Hoàn Hồn Châu.

Chung Nhạc nói với Phong Hiếu Trung:

- Hoàn Hồn Châu có thể tập trung lại tàn hồn tàn phách khi hồn tiêu phách tán, tạo lại hồn phách giúp sống lại. Giờ Hoàn Hồn Thất Hương Thảo đã trong tay ta, bị ta lấy cắp mất. Nhưng Hoàn Hồn Châu thì đã có kẻ lấy dùng mất rồi. Ta vốn tưởng là Đại Xích Ma Vương dùng nhưng giờ nghĩ lại có thể là kẻ khác.

Phong Hiếu Trung người khẽ run lên, lập tức hiểu tại sao Chung Nhạc lại trở về hơn chín trăm năm trước.

Khi đó, vợ trước của hắn mới qua đời không lâu, hồn tiêu phách tán, vào trong Luân Hồi Táng Khu, còn Bàn Tố Tâm chưa ra đời. Giữa Bàn Tố Tâm và vợ trước của hắn rốt cuộc có mối liên hệ gì? Tại sao khi hắn gặp Bàn Tố Tâm thì lại bị nữ tử này ảnh hưởng, nguyện từ bỏ mọi thứ theo nàng?

Giờ có lẽ sắp có câu trả lời rồi.

Phong Hiếu Trung người run lên khó kìm lại.

Chung Nhạc thấy vậy thầm thở dài, nhưng không lên tiếng an ủi hắn. Cường đại như Phong Hiếu Trung cũng có lúc mềm yếu. Hắn là thiên nhân trong mắt Chung Nhạc, là người không gì không biết, không gì không thể, nhưng giờ hắn cũng bị tình cảm ảnh hưởng như những người bình thường khác.

Thiên nhân, không gì không biết, không gì không thể, nhưng cũng chỉ là một con người, cũng có nhượng điểm trong tình cảm.

- Tai sao Thiên lại muốn xóa bỏ mặt nhân tính của Phong sư huynh?

Chung Nhạc không hiểu.

Một lúc lâu sau bầu trời của tầng trời thứ năm Táng Khu dần thay đổi. Trên bầu trời xuất hiện vô số vết thương rạch tan bầu trời khiến trời xanh chảy máu.

Đại Xích Ma Vương sắc mặt đại biến, vội vàng chạy ra khỏi cung điện, cúi lạy bầu trời đang chảy máu.

Dao động thần thức bí ẩn lan tỏa, truyền vào đầu Đại Xích Ma Vương. Đại Xích Ma Vương gật đầu lia lịa rồi lại do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiến răng gật đầu, rồi lấy ra cây Hoàn Hồn Thất Hương Thảo.

Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trầm mặc. Một luồng năng lượng nâng Hoàn Hồn Thất Hương Thảo lên, Hoàn Hồn Châu trên cây tự động rụng xuống. Trong Táng Khu, vô số mảnh vỡ linh hồn bay tới, Hoàn Hồn Châu nổ tung thành năng lượng kỳ diệu khiến những linh hồn đó nối liền lại. Không lâu sau họ thấy linh hồn của Bàn Tố Tâm.

Chỉ là, linh hồn này trắng trơn như tờ giấy trắng, không có ý ức của kiếp trước, khi linh hồn nàng tái tạo tại thì Thiên không trả lại ký ức cho nàng.

Hồn phách nàng hiện giờ là một hồn phách hoàn toàn mới, nhưng được sinh ra từ tàn hồn tàn phách của vợ trước Phong Hiếu Trung.

Nàng có điểm khiến Phong Hiếu Trung mê đắm, đó là nơi Phong Hiếu Trung gửi gắm tâm hồn.

Rồi hồn phách của Bàn Tố Tâm đi mất, có lẽ là được Thiên đưa tới Bàn Kê thị Thiên Hà Chi Châu ở Tử Vi Thiên Hà cho nàng đầu thai chuyển thế.

Chung Nhạc sững người, ngay từ ban đầu đây đã là kế hoạch vạch sẵn.

Thậm chí ngay việc Chung Nhạc vô tình gặp Bàn Tố Tâm cũng trong kế hoạch!

Cả cái chết của Bàn Tố Tâm cũng được xếp đặt từ trước!

Kế hoạch mà Thiên bày ra!

Bàn Tố Tâm, Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung, đều là quân cờ trong ván cờ của Thiên. Thiên thao túng sự sống cái chết và hướng đi của quân cờ để đạt được mục đích của hắn!

- Vậy còn Phong Vô Kỵ thì sao?

Thân thể hắn run lên, Phong Vô Kỵ tự xưng môn sinh của Thiên, quan hệ rất tốt với Bích Lạc Cung, thậm chí còn nói mây nói gió với những thế lực cổ xưa ở vũ trụ cổ, đâu đâu cũng nể mặt hắn!

Lẽ nào Phong Vô Kỵ cũng là quân cờ của Thiên?

Thiên giữ lại Phong Vô Kỵ còn có tác dụng gì?

Con thuyền cổ chấn động, tiến về Thiên Đình Tinh Vực vũ trụ cổ, rồi trở lại thời gian bình thường. Hai người trên thuyền đều tâm sự nặng trĩu. Giờ Hoàn Hồn Thất Hương Thảo vẫn đang ra hoa, Hoàn Hồn Châu còn chưa có, họ không thể thu thập tàn hồn của Bàn Tố Tâm để hồi sinh nàng được.

Hơn nữa Bàn Tố Tâm từng dùng Hoàn Hồn Châu, Hoàn Hồn Châu có thể hồi sinh một lần, lần thứ hai còn tác dụng không?

- Sư huynh, muốn về tòa thần thành ở biên thùy Tử Vi xem sao không?

Chung Nhạc bỗng hỏi.

Phong Hiếu Trung lắc đầu:

- Không cần, đợi Âm Thiếu Khang trở về rồi tính.

Âm Thiếu Khang trở về Thiên Đình, có lẽ phải mất vài năm. Hắn đem theo thi thể của những sinh linh bên cạnh Bàn Tố Tâm trở về, có lẽ có thể tìm được manh mối gì từ đó, xem rốt cuộc Bàn Tố Tấm chết trong tay Kim Thiên Đế, Bạch Nha Thần Đế hay là còn một kẻ khủng bố khác ngấm ngầm giết nàng.

Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung trong lòng đã có suy đoán, tin tức mà Âm Thiếu Khang đem về chỉ khẳng định điều họ nghĩ, sẽ không thay đổi gì.

- Trong Linh Ngọc Cung của ta…

Phong Hiếu Trung sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ, ngữ khí cũng bình tĩnh đáng sợ:

- Phải để lại hai vị trí rồi.

Chung Nhạc tinh thần chấn động, Phong Hiếu Trung không bị suy sụp mà lại có thêm đấu trí, đây là việc tốt, thiên nhân không bị khủng bố đánh ngã, không bị bi thương hạ gục, sức mạnh còn nhiều hơn trước!

- Sư đệ…

Phong Hiếu Trung trầm mặc một lúc, mỉm cười:

- Cảm ơn ngươi!

Chung Nhạc khựng người, bỗng cười lớn, cười tới chảy nước mắt. Phong Hiếu Trung cảm ơn hắn, đây đúng là lần đầu tiên!

Trước kia hắn và Phong Hiếu Trung đều là giao dịch, cho dù hắn có tặng công pháp gì tốt hay gửi vật mẫu giải phẫu cho Phong Hiếu Trung thì Phong Hiếu Trung cũng sẽ đáp lại lợi ích tương đương, chưa từng nói cảm ơn, chưa từng nợ hắn điều gì.

Nhưng giờ Phong Hiếu Trung nói cảm ơn hắn, đây là một loại cảm giác công nhận, sự công nhận của tộc nhân, thân nhân!

Phong Hiếu Trung chưa từng có cảm giác công nhận chủng tộc này, cuối cùng giờ cũng đã có!

Thiên Đình Tinh Vực, con thuyền cổ trở về thời gian khi họ rời đi, từ khi con thuyền biến mất tới khi trở lại cũng chỉ là một khoảnh khắc, nhưng họ đã trải qua hơn trăm năm trong dòng chảy thừoi gian, thấy được vô số lịch sử đã biến mất!

Mọi người ở đây, bao gồm Dương Hầu, Kim Ô, Mục Tiên Thiên, Táng Linh đến dự hội đều không biết khoảnh khắc đó họ đã trải qua những gì.

- Thế gian này có rất nhiều bóng tối và khổ nạn, có người bị đánh gục không bao giờ vực dậy được, có người lại đứng dậy càng hiên ngang hơn!

Đại hội tương lai lần này náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, cường giả tới đông hơn, trận đấu giữa Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung càng đặc sắc hơn, chấn kinh càn khôn. Hơn nữa lần này còn có chư đế, càng thêm náo nhiệt, thậm chí có cả cường giả của Lôi Trạch thị và Hoa Tư thị, hơn hẳn hai lần đại hội trước.

Mọi người giao lưu, tập trung sở trường của mọi người, ai ai cũng có thu hoạch lớn, thậm chí trong thời gian diễn ra đại hội còn có người có cảm ngộ, rơi vào trạng thái ngộ đạo, trực tiếp mở ra bí cảnh thứ bảy, không cần thánh dược, không cần đế cấp hộ pháp, khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Hai tên khốn Mục Tiên Thiên và Kim điểu nhi cũng tới, khiến ta muốn gây chút loạn cho tiểu tử thối cũng không được.

Dương Hầu Ma Đế thở dài, rất không vui. Ngoài hắn ra, Mục Tiên Thiên cũng không có cơ hội khiêu khích Chung Nhạc. Dù sao bên cạnh Chung Nhạc cũng có đầy cao thủ, huống hồ còn có một Táng Linh Thần Vương không biết mục đích ở đây khiến nàng ta rất dè chừng.

Bên cạnh Chung Nhạc còn có một vị đế cấp đáng sợ, nam tử có tên Phong Hiếu Trung kia khiến nàng thấy nổi da gà. Đường đường là Thiên Đế mà lại bị một nhân tộc khiến cho nổi da gà, nhưng Mục Tiên Thiên đúng là cảm thấy trung niên nam tử này vô cùng nguy hiểm!

Kim Thiên Đế đã chết, Tứ Ngự thiếu mất một, thanh danh nàng ta bị đả kích rất mạnh, giờ dù thế nào nàng cũng không thể tuyên bố Chung Nhạc chính là Phục Hy.

- Đại hội lần này thành công hơn hai lần trước.

Âm Phiền Huyên cười với Chung Nhạc.

Chung Nhạc mỉm cười tiễn các vị khách rời đi. Đây cũng là kết quả các thế lực kìm chế lẫn nhau, trong số khách tới đây, Táng Linh Thần Vương là mạnh nhất, nhưng gặp chư đế thì cũng không dám ngang ngược.

Những người khác cũng biết thân phận Táng Linh, càng không dám ngang ngược, vì thế đại hội lần này mới thành công như vậy.

Cô Hồng Tử bay tới, đáp xuống nói:

- Sư đệ, nguy rồi! Cái tên ngốc Hình Thiên đánh nhau với Nhân Hoàng rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status