Nhân đạo chí tôn

Chương 1901: Khởi nguyên (1)

Trên Sinh Mệnh Cổ Thụ, hai con chim chí cha chí chóe mổ nhau. Diễn Hành Thần Vương phóng chạy dọc theo thân canh, nhanh chóng tiếp cận về phía Nguyên Nha Thần Vương, hiển nhiên là muốn liên thủ với Phượng Thiên Nguyên Quân đánh chết Nguyên Nha Thần Vương.

Đại Tư Mệnh nhẹ nhàng chấn động Sinh Mệnh Cổ Thụ, ba tôn Thần Vương trên cây lập tức bị hất văng trở về chỗ cũ của chính mình, thành thành thật thật, không thể động đậy.

Nguyên Nha Thần Vương sờ sờ cái đầu đã bị mổ đến trụi lủi, liên tục cười lạnh:

- Phượng Thiên, Diễn Hành, các ngươi thành thật một chút a! Các ngươi đã nuốt vào Sinh Mệnh Quả Thực, bản thể bị gắn liền với Sinh Mệnh Cổ Thụ, không thể tách rời, mà ta thì cỗ thân thể này không có cũng chẳng sao! Chọc giận ta, ta sẽ xử lý các ngươi!

Hai tôn Thần Vương giận dữ, lại muốn giết tới. Đại Tư Mệnh một lần nữa chấn động Sinh Mệnh Cổ Thụ, cành lá bay loạn, quất cho ba tôn Thần Vương toàn thân đầy máu.

Táng Linh Thần Vương nhìn tới mức kinh hồn bạt vía, lẩm bẩm:

- Ba lão khốn kiếp này xem như triệt để xong rồi, sau này không thể không theo Đại Tư Mệnh!

Bất quá, năm xưa, tại Thời đại Hắc Ám, bọn họ vốn dĩ chính là thuộc hạ của Đại Tư Mệnh, về sau đã phản bội, bây giờ bị Đại Tư Mệnh bắt giữ khống chế, cũng tính là một lần nữa trở lại dưới trướng của Đại Tư Mệnh mà thôi.

Hiện tại, ba tôn Thần Vương Thái Cổ này biểu hiện vô năng một chút, bất hảo một chút, chính là cố ý khiến cho Đại Tư Mệnh thả lỏng cảnh giác, để cho bọn họ có cơ hội chạy thoát.

- Thời đại Hắc Ám, Đại Tư Mệnh không quá đề phòng bọn họ, nhưng hiện tại Đại Tư Mệnh chắc chắn sẽ không cho đám người Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương bất cứ cơ hội nào!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Đám người Nguyên Nha Thần Vương chơi trò tiểu tâm tư trước mặt hắn, e rằng chỉ sẽ tốn công vô ích mà thôi!

Đại Tư Mệnh nâng Sinh Mệnh Cổ Thụ lên, cất bước đi tới. Vị sinh mệnh đầu tiên trong lịch sử này đi tới trước mặt bọn họ, mang tới cho bọn họ một loại cảm giác cực kỳ vĩ ngạn, cao không thể đo lường.

Đại vật khổng lồ như Sinh Mệnh Cổ Thụ bậc này ở trong tay hắn chỉ phảng phất như một cành cây nhỏ vậy, có thể tưởng tượng nhục thân của hắn to lớn đến mức nào.

Hắn nhẹ nhàng vươn bàn tay còn lại ra, nâng Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương vào trong lòng bàn tay hắn.

Táng Linh Thần Vương cúi đầu, không dám ngẩng đầu quan sát. Trong đầu hắn có ký ức của Táng Địa Thần Vương, mà Táng Địa Thần Vương cũng là một tôn Thần Vương Thái Cổ. Táng Địa Thần Vương đối với Đại Tư Mệnh có hai loại đánh giá, loại thứ nhất là lĩnh tụ anh minh thần võ, loại còn lại chính là bạo quân vô đạo tàn bạo.

Táng Địa Thần Vương đối với Đại Tư Mệnh có sự kính nể và sợ hãi sâu đậm. Loại ký ức này cũng đã ảnh hưởng tới Táng Linh Thần Vương.

Chung Nhạc lại không có loại sợ hãi này của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía Đại Tư Mệnh, nói:

- Ngươi đã dùng hệ thống tu luyện Đồ đằng, mở ra Bí cảnh trong cơ thể, nói rõ ngươi vẫn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong!

Gã Cự nhân đang nâng hắn trong lòng bàn tay kia gật đầu một cái.

Nếu hắn đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, vậy hắn cũng không cần dùng quỷ kế để hàng phục Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương rồi, cũng không cần mượn lực lượng của Nguyên Nha Thần Vương đấu một trận với vị tồn tại thần bí kia.

Hắn thoạt nhìn rất cường hoành, nhưng thực lực chân chính cũng chỉ mạnh hơn một chút so với đám người Nguyên Nha Thần Vương mà thôi.

- Lần này ta phục sinh, Đạo thương trước kia quá nặng, không thể không dùng hệ thống tu luyện Đồ đằng của Đại Toại để cho ta khôi phục!

Thanh âm Đại Tư Mệnh vang vọng. Mặc dù thanh âm của hắn cực lớn, nhưng vô cùng dễ nghe. Hắn có tướng mạo vừa nam vừa nữ, thân thể cũng là vừa nam vừa nữ, lưỡng tính đồng thể, không thể phân ra là nam hay là nữ, cũng không thể phân ra hắn là Thần hay là Ma.

Bất luận từ góc độ nào nhìn hắn, cũng thủy chung đều nhìn thấy ngay mặt hắn, chỉ nhìn thấy chính diện của hắn, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy mặt bên và mặt sau của hắn.

Đây là dị tượng của tôn Tiên Thiên Thần Ma đầu tiên trong thiên địa.

Đây là một cỗ sinh mệnh cực kỳ hoàn mỹ, khiến cho người ta kinh ngạc tán thán, khiến cho người ta ghen tỵ.

Trên khuôn mặt hắn không tìm được bất kỳ một khuyết điểm nào. Hắn là duy nhất, là sinh mệnh thể hoàn mỹ tại thời điểm thiên địa vừa mới sinh ra, thời điểm toàn thể vũ trụ vẫn còn là một tòa Tiên Thiên Thánh Địa duy nhất mà sinh ra. Ngay cả các sinh vật Hỗn Độn cũng nhao nhao xuất hiện, vờn quanh hắn, ca ngợi sự tồn tại của hắn.

- Phục Hy, ngươi muốn tìm cái gì?

Đại Tư Mệnh hỏi.

- Vũ Trụ Nguyên Dịch!

Chung Nhạc nói lại chuyện chính mình dự định chế tạo ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo một phen, nói:

- Loại tài liệu có thể luyện chế Đế binh như Bạch Diệu Kim bậc này cũng không thể thừa nhận nổi uy năng Thiên đạo, bởi vậy ta dự định tìm Vũ Trụ Nguyên Dịch để luyện chế Bảo vật Thiên đạo!

- Nơi này đã không còn Vũ Trụ Nguyên Dịch nữa! Cho dù còn, cũng sẽ bị tên gia hỏa giấu đầu giấu đuôi kia thu hết rồi!

Đại Tư Mệnh lắc đầu, nói:

- Hơn nữa, cho dù ngươi có tìm được Vũ Trụ Nguyên Dịch, cần gì dùng nó để luyện chế Thiên Đạo Đồ phí phạm như vậy? Loại bảo vật Vũ Trụ Nguyên Dịch này, dùng để luyện chế Thiên Đạo Đồ bất quá chỉ là may áo cưới cho Thiên mà thôi. Ngươi có thể dùng nó luyện chế thứ càng hữu dụng hơn!

Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình.

Đại Tư Mệnh thả hắn xuống, xoay người rời đi:

- Ngươi đang hoàn thành một hành động vĩ đại! Một hành động vĩ đại trước giờ chưa từng có giống như Đại Toại vậy. Vũ Trụ Nguyên Dịch trong thiên hạ này hẳn là vẫn còn, ngươi không nên tốn hao quá nhiều tinh lực và tài nguyên trên Bảo vật Thiên đạo, mà hẳn là nên đặt toàn lực trên phương diện tu luyện của chính mình!

Hắn chỉ bước vài bước đã rời xa khỏi nơi này, thân hình biến mất không thấy đâu nữa, nhưng thanh âm vẫn như cũ vang vọng:

- Còn có một địa phương có khả năng còn có Vũ Trụ Nguyên Dịch, ngươi hãy đi nơi đó thử thời vận đi!

Trong đầu Chung Nhạc đột nhiên có thêm một bức Tinh đồ, không khỏi giật mình. Hắn vẫn chưa từng đi qua địa phương trong bức Tinh đồ này.

Bức Tinh đồ mà Đại Tư Mệnh đưa cho hắn, chính là nằm ở phía trên Vũ trụ Cổ lão. Khởi Nguyên Chi Địa thì nằm ở phần giữa Vũ trụ Cổ lão, mà Luân Hồi Táng Khu thì nằm ở phía dưới của Vũ trụ Cổ lão. Địa phương này chính là nằm ở phía trên Vũ trụ Cổ lão.

- Lẽ nào địa phương mà Đại Tư Mệnh vừa mới chỉ kia, là một tòa Thánh địa đối ứng với Luân Hồi Táng Khu?

Chung Nhạc không khỏi nghi hoặc, tinh tế quan sát Tinh đồ, trong lòng thầm nghĩ:

- Vậy tòa Thánh địa này có hình dáng gì? Chẳng lẽ là địa phương tương phản với Luân Hồi Táng Khu sao?

Lúc này, Đại Tư Mệnh sớm đã biến mất, hắn cũng không thể đuổi theo tra hỏi rõ ràng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status