Nhân đạo chí tôn

Chương 1967: Địa chủ thu thuế (1)

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Không thế nào cả! Chỉ là buồn cười có kẻ thua rồi còn không chấp nhận, nhất quyết muốn thiếp vàng lên trên mặt chính mình mà thôi!

Càn Đô Thần Vương hung hăng nhìn chằm chằm hắn. Một lúc sau, tôn Thần Vương này phất tay một cái, nói:

- Tiểu hài tử biết cái gì? Nể tình ngươi là hậu duệ của Lôi Trạch và Hoa Tư, ta không tính toán với ngươi, mau cút đi!

Cặp mắt Chung Nhạc nhấp nháy, mỉm cười nói:

- Càn Đô Thần Vương, ngươi đuổi chủ nhân nơi này cút đi là đạo lý gì? Nơi này là địa giới của ta, là lãnh địa của ta, ngươi là xây nhà ở trên lãnh địa của ta, nào có đạo lý đuổi chủ nhân nơi này đi chứ?

Cặp mắt Càn Đô Thần Vương trừng tròn xoe, cả giận nói:

- Nơi này từ lúc nào biến thành lãnh thổ của ngươi rồi? Ta đã ở nơi này bao lâu rồi ngươi biết không? Ta đã ở nơi này hơn một trăm vạn năm rồi, chưa bao giờ di chuyển địa bàn qua! Nơi này từ lúc nào đã biến thành của ngươi rồi?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế có thể làm chứng! Hai người bọn họ đã chia Vũ trụ Cổ lão ra làm ba phần, ta được một phần. Nơi này đã thuộc về ta rồi!

Càn Đô Thần Vương nổi trận lôi đình, chấn cho gian miếu nhỏ này không ngừng rung chuyển, kêu lên:

- Hai tên ngu ngốc kia sao có thể thay ta làm chủ được? Bọn họ bán nơi này cho ngươi, có từng hỏi qua ta chưa?

Chung Nhạc nhún vai một cái, nói:

- Càn Đô đạo huynh, ngươi vẫn là tự mình đi hỏi bọn họ thôi. Bất quá, nơi này đã thuộc về ta rồi, nếu Càn Đô đạo huynh muốn sống yên ổn, nhớ rõ nộp tiền thuê đất đúng hạn a!

Càn Đô Thần Vương một mảnh buồn bực, cả giận nói:

- Còn phải nộp tiền thuê đất nữa?

Ngữ khí Chung Nhạc kinh ngạc, nói:

- Trong thiên hạ nơi nào chẳng phải là Đế thổ, thiên tài nào không phải là thần tử của Hoàng đế? Hiện tại nơi này đã là lãnh địa của ta, ngươi nộp tiền thuê đất cho ta, ta mới có thể nộp tiền thuê đất cho Thiên Đế Bệ hạ. Không thu được tiền thuê đất từ chỗ của ngươi, một nhà già trẻ của ta phải uống gió Tây Bắc mà sống sao?

Càn Đô Thần Vương cực kỳ tức giận, một lúc sau, khuôn mặt đột nhiên giãn ra, mỉm cười nói:

- Được rồi! Được rồi! Xem như ngươi là địa chủ nơi này là được! Tộc trưởng Phục Hy thị, chức vị Thiên Thừa Tướng của ngươi ở trong mắt ta ngay cả cái rắm cũng không bằng. Bất quá, bởi vì ngươi là Tộc trưởng đương đại của Phục Hy thị, ta kính ngươi ba phần là được! Mời vào trong!

Hắn nhường ra cửa miếu, Chung Nhạc cất bước tiến vào gian miếu nhỏ.

Thiên Huyền vươn tay gạt ngang cổ một cái, nhỏ giọng hỏi:

- Lão gia, có phải muốn lừa gạt hắn vào trong miếu, xử lý hắn hay không?

Càn Đô Thần Vương trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay nói:

- Còn không mau pha trà đãi khách?

Hai tiểu tử Thiên Cơ, Thiên Huyền vội vàng hấp ta hấp tấp chạy đi.

Chung Nhạc và Càn Đô Thần Vương phân chia chủ khách ngồi xuống. Chung Nhạc trực tiếp đặt mông ngồi ở chủ vị, đảo mắt quan sát nội bộ gian miếu nhỏ. Chỉ thấy phong cách gian miếu nhỏ này vô cùng cổ xưa, trên vách miếu vẽ một đám bích họa kỳ diệu, có chút phảng phất như ba mươi bức Thiên Đạo Đồ, nhưng cũng có chỗ bất đồng.

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc, tinh tế quan sát đám bích họa kia, nghiền ngẫm đạo lý tích chứa trong đó. Thiên Đạo Đồ nơi này bất đồng với Thiên Đạo Đồ của Đại Toại ở chỗ vô cùng đơn sơ, trong đó ít đi rất nhiều ảo diệu.

Thiên Đạo Đồ của Đại Toại bao quát vạn tượng, kể cả đạo lý của rất nhiều đại đạo thế gian, vô cùng phức tạp, đạo lý tích chứa trong đó vô cùng tinh thâm. Có chút đạo lý khiến cho Chung Nhạc cho tới bây giờ vẫn khó mà tìm hiểu thấu triệt.

Mà Thiên đạo ghi chép trên bích họa của gian miếu nhỏ này lại có phong cách cổ xưa đại khí, chỉ là đạo lý chất chứa ít hơn một chút. Thiên Đạo Đồ ở nơi này chỉ có mười chín bức, tựa hồ chỉ là mười chín loại Thiên đạo mà thôi.

Bất quá, mười chín loại Thiên đạo này lại là đại đạo Tiên Thiên, mà Thiên Đạo Đồ của Đại Toại mặc dù bao quát vạn tượng, nhưng lại là đại đạo Hậu Thiên. Hai loại Thiên đạo này ai hơn ai kém, rất khó nói rõ.

Có lẽ uy năng Thiên Đạo Đồ của Đại Toại càng mạnh hơn, bao quát càng nhiều đạo lý hơn, càng thần diệu hơn. Nhưng đại đạo Tiên Thiên trên phương diện chất thì càng cao hơn một bậc, chỉ là số lượng ít hơn rất nhiều.

Chung Nhạc thu hồi ánh mắt, nghi hoặc hỏi:

- Nghe nói trước đây Càn Đô đạo huynh từng gặp qua Đại Toại, không biết Thiên Đạo Đồ của Đại Toại và Thiên Đạo Đồ của đạo huynh…

- Thiên Đạo Đồ là ta và hắn cùng nhau tham ngộ ra!

Càn Đô Thần Vương đối với việc Chung Nhạc chiếm cứ chủ vị vẫn có chút khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hắn là Hậu Thiên tìm hiểu Tiên Thiên, nỗ lực tìm hiểu chân lý đại đạo trong vũ trụ, nghĩ muốn bao quát vạn pháp vạn đạo thiên địa, đạt tới tận cùng. Mà ta chính là Càn Đô sinh ra. Càn giả, Thiên dã, vừa xuất thế liền tự nhiên mà vậy tìm hiểu ra các loại ảo diệu của Thiên đạo. Ta và Đại Toại giao lưu với nhau, đều có thu hoạch riêng. Thiên Đạo Đồ của hắn bất đồng với Thiên Đạo Đồ của ta, là Hậu Thiên cực hạn, mà của ta chính là Tiên Thiên cực hạn!

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi chấn động. Đại Toại phát hiện ba mươi bức Thiên Đạo Đồ, không ngờ bên trong còn có đoạn chuyện xưa này.

- Hắn cho rằng ta bị trói buộc bởi Tiên Thiên, khó có thể mở ra nhãn giới càng lớn hơn, thành tựu chỉ có như vậy. Chúng ta nháo tới mức tan rã trong không vui!

Càn Đô Thần Vương lộ ra thần sắc hướng tới, than thở:

- Ta vốn dĩ không phục, nhưng về sau mới cảm thấy hắn nói đúng. Ta tự mình bảo thủ, một đoạn thời gian rất dài về sau cũng không thể đột phá, tu vi dừng lại không tiến lên. Về sau, Tuấn Nguyệt Thần Vương đạt được Thiên Đạo Đồ của Đại Toại, tự xưng là Thiên Đạo Chủ, ta và hắn đã từng tỷ thí qua, ta…

Khóe mắt hắn khẽ nhảy lên, chán nản nói:

- Ta thua rồi!

Chung Nhạc cẩn thận quan sát mười chín bức Thiên Đạo Đồ kia, nhất thời biết rõ vì sao Đại Toại lại nói hắn bị trói buộc bởi Tiên Thiên. Thánh địa Càn Đô nhất định là Thánh địa do mười chín loại Thiên đạo ngưng tụ ra, Càn Đô Thần Vương tiến hành tìm hiểu tham ngộ, thủy chung vẫn là tìm hiểu mười chín loại Thiên đạo này.

Mà Đại Toại cũng không có loại gông xiềng này, cho nên nhãn giới càng rộng hơn, từ trong mười chín loại Thiên đạo này tìm hiểu ra càng nhiều Thiên đạo hơn, đã phát hiện ra ba mươi Thiên đạo.

- Ba mươi Thiên đạo này là Thiên đạo Hậu Thiên, mà mười chín Thiên đạo của Càn Đô Thần Vương là Thiên đạo Tiên Thiên!

Chung Nhạc nhất thời bừng tỉnh. Đại Toại là từ Tiên Thiên tìm hiểu ra Hậu Thiên, mà Càn Đô bởi vì Tiên Thiên hạn chế, trái lại ngộ không ra Thiên đạo Hậu Thiên. Tiên Thiên dĩ nhiên cao thâm, nhưng Hậu Thiên lại sở trường phát triển.

Ba mươi bức Thiên Đạo Đồ của Đại Toại, có thể nói là sự bổ sung đối với Thiên đạo Tiên Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status