Nhân đạo chí tôn

Chương 2100: Tuyệt đối không thể thua (2)

Thần khí Vãng Sinh của Mẫu Hoàng Đại Đế cũng bị Tư Mệnh cướp đi, biến thành Vãng Sinh Luân hoàn chỉnh. Mẫu Hoàng Đại Đế mặc dù không vui, nhưng vẫn nhẫn nại xuống. Bất quá, nàng thường xuyên chạy tới tố khổ với Chung Nhạc. Chung Nhạc nhắc lại chuyện xưa, hứa hẹn cấp cho nàng nửa cái vũ trụ, lúc này Mẫu Hoàng Đại Đế mới xem như bỏ qua.

Vãng Sinh Cung…

Chung Nhạc nhìn giai nhân trong Đạo hỏa, ánh mắt phức tạp, vươn tay ra, nghĩ muốn nắm lấy bàn tay nàng. Nhưng Tư Mệnh đã rụt tay trở lại, mỉm cười nói:

- Đây là Đạo hỏa, sẽ thiêu đốt luôn ngươi a!

Nhưng Chung Nhạc vẫn nắm lấy bàn tay nàng, lập tức cảm giác được bàn tay do đại đạo biến thành của chính mình nhất thời bị thiêu đốt, có một loại cảm giác thiêu đốt đau nhức, nhưng vẫn như cũ nắm lấy bàn tay nàng, nói:

- Ngươi vẫn luôn đau đớn như vậy sao?

- Vốn dĩ vẫn luôn rất đau đớn, nhưng về sau tương dung với khu Luân Hồi thứ bảy, đã không còn cảm giác nữa!

Khuôn mặt Tư Mệnh giãn ra, mỉm cười nói:

- Ta suýt chút nữa đã phong ấn sinh dục của tất cả chủng tộc trong thiên hạ, đây là kiếp số của ta, là hậu quả mà ta phải thừa nhận. Chỉ là ta không thể thân cận với những người khác được nữa. Cho dù là ngươi, cho dù là hài tử của chúng ta!

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc.

Tư Mệnh mỉm cười, nói:

- Ta nắm tay của ngươi, lại có thể cảm giác được chính mình vẫn còn sống, nhưng thời điểm buông tay ra, lại có cảm giác chính mình đã chết rồi. Khu Luân Hồi thứ bảy là địa phương thật kỳ diệu, ta cũng không biết chính mình rốt cuộc là đã chết hay vẫn còn sống!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ngươi vẫn còn sống, chỉ là sống trong khu Luân Hồi thứ bảy! Ngươi là Thần Minh duy nhất ở nơi này. Đối với những tồn tại khác, bọn họ chỉ là khách qua đường vội vã, chỉ có ngươi mới là Chúa tể nơi này!

- Ta vẫn là đã thua rồi, đã thất bại thảm hại!

Tư Mệnh đột nhiên hỏi:

- Ngươi trở về rồi, sẽ có một cái tương lai cho Phục Hy Thần Tộc sao?

- Sẽ có!

Chung Nhạc nhẹ giọng nói, bàn tay của hắn đã bị Đạo hỏa thiêu đốt thành tro tàn.

Tư Mệnh nhìn bàn tay đã biến thành tro tàn của hắn, than thở:

- Ngươi cũng không thể thân cận ta nữa rồi! Ta cuối cùng vẫn là kẻ cô đơn, ngươi thường xuyên tới thăm ta là được rồi!

Chung Nhạc gật đầu một cái.

- Ta đã thua rồi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể thua! Nếu ngươi cũng thua rồi, Phục Hy Thần Tộc ta sẽ không còn tồn tại, không còn gì nữa!

Sắc mặt Tư Mệnh bình tĩnh, nói:

- Ngươi cần phải kết hôn với rất nhiều nữ nhân, cưới khắp các tộc!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tư Mệnh tiếp tục nói:

- Ngươi nói với Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề, cứ nói rằng là đây là người vợ lớn là ta đích thân nói, các nàng có nghi vấn gì, có thể tới hỏi ta! Ngươi cần phải sinh thật nhiều hài tử, thật nhiều thật nhiều hài tử, nhưng mà…

Nàng ảo não nói:

- Nhưng không thể yêu bọn họ giống như ta vậy! Tuyệt đối không thể! Tới thời điểm khẩn yếu quan đầu, bọn họ đều có thể hy sinh!

Chung Nhạc trầm mặc.

Khuôn mặt Tư Mệnh giãn ra, mỉm cười nói:

- Ngươi cứ đi làm chuyện của chính mình a! Ta rất tốt!

Chung Nhạc đứng dậy, bàn tay đã bị đốt thành tro tàn dưới tác dụng của Dịch đạo đang chậm rãi diễn sinh, trầm giọng nói:

- Ngươi yên tâm! Ta tuyệt sẽ không bại!

Bất Diệt Thần Thức của hắn đại phóng, tâm cảnh khủng bố bùng phát, theo thần thức của hắn mở rộng mà không ngừng lan tỏa, xúc động đại đạo thiên địa, xúc động đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy.

Hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng cấu thành khu Luân Hồi thứ bảy cảm ứng được tinh thần của hắn, Bất Diệt Thần Thức của hắn, vô số đại đạo thiên địa chen chúc lao tới, phóng vọt về phía hắn.

Vô số hào quang ba động, chấn động, hoàn toàn bao vây lấy Thánh địa Vãng Sinh, khiến cho tòa Thánh địa này toát ra quang mang và quang huy trước giờ chưa từng có.

Vô số quang mang bao phủ toàn thân Chung Nhạc. Đại đạo thiên địa của khu Luân Hồi thứ bảy liên tiếp với Địa Ngục Luân Hồi, Lục Đạo Giới, Vũ trụ Cổ lão, Hư Không Giới, Tử Vi và Đạo Giới. Sáu cái không gian bất đồng này đều đang chấn động nhè nhẹ, đại đạo tầng tầng lớp lớp cuốn tới, tuôn trào về phía Chung Nhạc.

Hắn giống như một gã Thần Nhân bị quang mang bao phủ, đứng thẳng ở nơi đó, đang Hóa đạo, cũng đang Đạo hóa.

Cái gọi là Hóa đạo, chính là bị đại đạo thiên địa đồng hóa, là con đường tất phải trải qua khi thành Đế. Đạo tâm mạnh mẽ tới cực điểm, tất sẽ dẫn phát Hóa đạo. Trước đây Chung Nhạc đã từng trải qua mấy lần, nhưng bất luận một lần nào cũng không cường liệt bằng lần này.

Mà Đạo hóa, chính là mục tiêu thành Đế, khiến cho chính mình hàng phục được đại đạo thiên địa, biến đại đạo thiên địa thành tu vi của chính mình, một bộ phận của chính mình.

Nhưng giống như Chung Nhạc vậy, nhất cử hàng phục đại đạo của sáu thế giới, nhất là đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy, ngược lại vẫn là lần đầu tiên, càng gian nan hơn, càng gian khổ hơn.

Đây là tồn tại đầu tiên thành Đế trong khu Luân Hồi thứ bảy, cũng là tồn tại mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, được đại đạo thiên địa quan tâm. Nếu có thể không bị đại đạo thiên địa đồng hóa, thành Đế giống như Phục Mân Đạo Tôn vậy, thành tựu của hắn tất nhiên là chưa từng ai có.

Tư Mệnh nhìn chằm chằm gã Thần Nhân trong quang mang rừng rực kia, tâm thần chấn động, lẩm bẩm:

- Ngươi sẽ thành công! Nhất định sẽ…

Ầm ầm!

Càng lúc càng nhiều hào quang phóng vọt tới. Hào quang đại đạo tới từ các giới chen chúc lao tới, bao phủ Chung Nhạc trong quang mang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status