Nhân đạo chí tôn

Chương 2122: Bắt Thiên (1)

Đạo tâm của nàng ta cho dù vô cùng vững chắc nhưng lúc này cũng không khỏi có phần lay động, nếu nàng ta không hạ độc Khương Y Lão, nếu Tử Quang Quân Vương vẫn còn sống thì có lẽ thiên hạ của nàng vô cùng vững vàng?

Chính trong một khoảnh khắc nàng ta phân thần, Hiên Viên đuổi kịp Hình Thiên ôm lấy hắn kéo về sau.

Mục Tiên Thiên rất nhanh tỉnh lại, chút yếu đuối trong đạo tâm biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hiên Viên, động nộ:

- Nhân Hoàng, lại là một Nhân Hoàng!

Nàng ta lòng sinh sát cơ, một đạo Tiên Thiên chi khí nhằm thẳng Hình Thiên và Hiên Viên đánh tới!

Đúng lúc này, một lão giả thân hình nhỏ thó, đưa tay tóm lấy đạo Tiên Thiên chi khí, khẽ vặn vỡ tan. Quầng sáng sau đầu chuyển động, cuốn lấy Hình Thiên và Hiên Viên, kéo họ vào trong nguyên thần bí cảnh của hắn.

Hình Thiên giãy ra khỏi tay Hiên Viên, phẫn nộ quát lên:

- Cút ra cho ta! Ta phải giết hắn!

Hiên Viên lao về phía trước, Hình Thiên lại đánh bật hắn ra, cười khảy:

- Ngươi dám ngăn ta, ta chém ngươi!

- Sơn hà lưu chuyển vạn ban khứ, hằng cổ bất động ấn như thiên!

Lão giả ngâm một câu, đạo ấn chấn động, xoa dịu đạo tâm Hình Thiên, rồi nhanh chóng lùi về sau.

- Phục Thương?

Tiếng của Thiên vọng tới:

- Hằng cổ bất động? Ngươi cũng có thể hằng cổ bất động sao? Ấn pháp này ngươi tự mình cũng không thể ổn định được đạo tâm, không tự cứu được thì sao cứu được ai khác?

Phục Thương run lên, thấy các vị Thần Vương trong Thần Đế Cung lao về phía hắn.

- Phục Thương à Phục Thương, cái danh hiệu này là ta đặt cho ngươi, đại diện cho cái chết yểu của Phục Hy, là muốn ngươi nếm mùi vị ác quả mà ngươi tạo nên.

Tiếng của Thiên vọng tới, giống như hồng thủy mãnh thú đánh sập đạo tâm của Phục Thương, hắn cười:

- Ta nhốt ngươi trong Thiên Ngục cho ngươi không quên được mọi thứ mà ngươi từng làm. Giết ngươi đơn giản, chẳng có gì thú vị, nhưng phá hủy đạo tâm của ngươi, phá hủy tâm linh ngươi thú vị hơn nhiều. Không ngờ ngươi vẫn dám tới cứu người. Đúng là thú vị, đúng là đáng thương…

Đạo tâm Phục Thương gần như sụp đổ, khi Thiên nói ra câu này đã dùng tới âm luật thần thông. Tiếng của Thiên truyền vào tai hắn, tạo nên trong đầu hắn vô số hình ảnh thê thảm của Phục Hy thần tộc khi bị hủy diệt ở thời đại Địa Kỷ, tạo nên hình ảnh Phục Thương trách tội Phục Mân Đạo Tôn, trách hắn dẫn động thần ma đại loạn, nhân cơ hội giết chư đế, trách hắn nhu nhược!

Thậm chí Thiên tạo ra hình ảnh bí mật nhất trong nội tâm, trong ký ức hắn. Đó chính là cảnh khi Phục Mân Đạo Tôn chết, vị lão Đạo Tôn đó chết không nhắm mắt, vẫn đang đợi con trai mình tới, phó thác hậu sự cho hắn, nhưng hắn lại đứng bên ngoài điện chứ không vào!

Tiếng của Thiên còn tạo nên cảnh tượng đại táng Phục Mân Đạo Tôn, vô số chiến thần Phục Hy thị hộ tống linh cữ tới Tổ Tinh an táng, nhưng Phục Thương không tới đưa tiễn!

Giết người phải giết tâm trước!

Lúc này Thiên đang hủy hoại nội tâm của Phục Thương, hơn nữa khiến Phục Thương tự giết chết đạo tâm của chính mình!

Phục Thương run rẩy, càng ngày càng kịch liệt, tiếng khàn lại, ấn pháp cũng run rẩy.

- Đấu chuyển tinh di thiên hà lạc, hằng cổ bất động đạo tâm…

Hắn gần như sụp đổ, sự dằn vặt và tự trách nhấn chìm đạo tâm hắn, Hằng Cổ Bất Động Ấn cũng không thể ổn định đạo tâm của hắn, không thể áp chế xu hướng tan rã của đạo tâm!

Phục Mân Đạo Tôn truyền thụ cho hắn Hằng Cổ Bất Động Ấn chính là biết đứa con này của mình có thiếu sót trong đạo tâm. Tuy đại ái nhưng không có nguyên tắc, sau này chắc chắn sẽ bị đại nạn giày vò, đạo tâm dễ bị đánh sập. Vì thế Đạo Tôn mới vì hắn mà sáng tạo ra thần thông ổn định đạo tâm, bảo vệ đạo tâm cho hắn.

Nhưng giờ hắn sắp phá hủy đạo tâm của mình rồi!

Một vị Thần Vương lao tới, sáu cánh giống như sáu cây thần đao chém xuống. Vị Thần Vương sáu cánh đó thân hình bay lượn, cánh chém liên tục lên người Phục Thương, huyết quang bắn ra không ngừng!

Phục Thương hai mắt vô thần, cánh tay quơ loạn để đỡ, thần thông cũng hỗn loạn, không còn bao nhiêu uy lực, miệng phát ra những câu chữ lộn xộn:

- Thân hữu cố khứ giang sơn tại, hằng cổ bất động thủ thế gian… ta không làm được, ta không làm được, phụ hoàng!!

Các Thần Vương mặt lạnh tanh lao tới bao vây lấy hắn.

Trên thần đài, Chung Nhạc quan sát chiến trường, khẽ nhíu mày.

- Ta đi!

Lôi Trạch Cổ Thần đứng dậy, cầm Tiên Thiên Quả Thụ lên, Chung Nhạc lắc đầu:

- Đại nhân khoan đã. Tướng Vương, ngươi đối phó với bọn Địa Sư Thần Vương chắc không khó chứ?

Tướng Vương thở ra, cười:

- Cũng may là dễ đối phó.

Nói rồi hắn cầm Thiên Hà bay lên, lao vào chỗ bọn Địa Sư Thần Vương.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói:

- Càn Đô sư huynh, đạo tâm của Tội loạn rồi, huynh đi cứu hắn đi!

Càn Đô Thần Vương do dự một chút rồi gật đầu:

- Vậy ta đi một chuyến.

Nói rồi, trên đỉnh đầu hiện ra mười chín tầng trời, tiến về phía Phục Thương.

Thần Hậu nương nương ngạc nhiên:

- Ngươi để Càn Đô đi? Tội ở gần Thần Đế Cung, Thiên ở ngay đó, nếu Thiên nhân cơ hội này ra tay giết Càn Đô thì e là đưa mỡ tới miệng mèo!

- Ta chính là muốn dụ Thiên ra tay!

Chung Nhạc cười:

- Đại nhân, nương nương, hai người đối phó với Thần Ma nhị đế. Chắc chắn Thiên sẽ không đích thân ra tay mà sẽ để Thần Ma nhị đế ra tay, cũng là muốn dụ hai người ra rồi hắn nhân cơ hội giết Càn Đô, thôn phệ Càn Đô.

Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương đứng dậy, Lôi Trạch Cổ Thần cười:
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status