Nhân đạo chí tôn

Chương 216: Côn Bằng

- Lão gia đánh họ một trận như vậy liệu có chuyện gì xảy ra không?

Thanh Hà đi theo bên cạnh Chung Nhạc, chân cao chân thấp trong lòng thấp thỏm không yên, thấp giọng nói:

- Dù gì đó cũng là tinh nhuệ của long tộc, hơn nữa huyết thống khá cao, nhỡ trưởng bối họ biết…

- Ta là khách của long tộc, hơn nữa còn là khách quý, không phải tới đây để bị sỉ nhục!

Chung Nhạc hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã nói:

- Ngươi không phải lo lắng. Ngao thị tộc chắc chắn sẽ không để ta phải chịu chút tổn hại nào. Cho dù họ có nói cho trưởng bối Ngọc thị, Giao thị thì cũng không động được tới ta nửa ngón tay! Dù sao ta cũng liên quan tới việc long tộc có thể lên lục địa được hay không.

Thanh Hà lưỡng lự một chút, nghiến răng nói:

- Lão gia, tại sao ngươi lại phản bội yêu tộc…

Nàng ta tim đập thình thịch, có ý liều chết khuyên can, dũng cảm lên tiếng. Cùng lắm thì bị Chung Nhạc giết, dù sao cũng phải kéo kẻ lạc đường này trở lại.

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Thanh Hà, ngươi lớn hơn ta, ngươi nói xem ta nên tự xử thế nào?

Thanh Hà khựng người, nghĩ tới hoàn cảnh của Chung Nhạc, lúc này mới hiểu tại sao Chung Nhạc vừa làm lãnh chủ Đông Hoang vừa quan hệ qua lại với long tộc. Nàng có thể nhận ra, e rằng địa vị của vị lão gia long tộc này của mình ở long tộc cũng không hề cao, lại bị bài xích đàn áp, vì thế muốn tới Đông Hoang tìm một nơi để mình có thể phát triển.

Nhưng tới Đông Hoang, tuy có danh tiếng, thậm chí còn là đệ tử của Thánh Thành Chủ Sư Bất Dịch, nhưng Sư Bất Dịch cũng nghi ngờ hắn, thậm chí nhiều lần động sát cơ!

Nếu không thì ai dám truy sát Chung Nhạc? Còn không phải đều là Sư Bất Dịch ngấm ngầm cho phép hay sao?

Chung Nhạc ở yêu tộc không biết sẽ chết lúc nào, mà long tộc thì trở thành chỗ dựa và lá chắn của hắn. Vì thế cho dù địa vị của hắn trong yêu tộc cũng không thấp, nhưng long tộc muốn hắn làm gian tế hắn cũng phải đồng ý.

Thanh Hà tự thấy, nếu là nàng thì chắc cũng phải làm vậy.

Cứ nghĩ tới việc Chung Nhạc vừa không được yêu tộc dung nạp vừa không được long tộc dung nạp, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút đồng tình với hắn, cảm thấy Chung Nhạc sống thật không dễ dàng gì.

- Trong lòng lão gia nhất định rất khổ sở đúng không?

Thanh Hà dù gì cũng là nữ tử, không phải hào cường sát phạt quyết đoán. Nghĩ tới hoàn cảnh của Chung Nhạc không khỏi có chút đa sầu đa cảm, thở dài:

- Ngươi ra tay độc ác, thật ra đều là bị ép phải làm vậy. Các luyện khí sĩ khác chỉ thấy được hào quang và sự ngông cuồng của ngươi. Có ai biết được nỗi khổ của ngươi. Ngươi ra vẻ như hung thần ác sát nhưng thật ra trong lòng cũng có chỗ yếu mềm…

Chung Nhạc gật đầu, khóe miệng giật giật nghĩ.

- Cô nương đây thật ra tâm địa cũng không xấu, chỉ là ta phải khiến nàng ấy thất vọng rồi. Vì ta vừa không phải long tộc, cũng không phải yêu tộc mà là nhân tộc. Thật ra, ta là đại gian mưu của nhân tộc…

Quản sự hải tộc chọn sương phòng thượng hạng sắp xếp cho Chung Nhạc ở đó. Chung Nhạc ở phòng trong, Thanh Hà ở phòng ngoài để tiện hầu hạ hắn. Sắp xếp như vậy nhưng Thanh Hà cũng không có dị nghị gì.

Tân Hỏa phấn khích nói:

- Nhạc tiểu tử, nữ oa oa này động xuân ý rồi, chỉ cần người ngoắc tay là nàng ta sẽ tự động xà vào lòng ngay.

Chung Nhạc cười:

- Tân Hỏa, ngươi lại nói lung tung rồi. Thanh Hà thanh nhã thoát tục, rất thông minh. Ta ép nàng ta làm nha hoàn, đương nhiên nàng ta sẽ oán hận, chỉ hận không thể giết ta mà thoát thân, lẽ nào lại động lòng với ta?

Tân Hỏa nhún vai:

- Không tin à? Ngươi thử ngoắc tay xem nàng ta có tới không.

- Được, cho ngươi nản lòng.

Chung Nhạc định thần, nhìn Thanh Hà thì thấy nữ tử đó dáng người nhỏ nhắn, cũng đang nhìn hắn, giống như bông hoa sen trong hồ.

Chung Nhạc tim khẽ động, đưa tay lên ngoắc một ngón. Thanh Hà đỏ mặt, cắn môi dưới, đứng lên, túm vạt váy đi bước nhỏ từ tốn tiến lại. Không khí có chút ngượng ngùng, thiếu nữ đó ánh mắt chứa tình, một làn hương sen nhè nhẹ bay tới, Chung Nhạc sững người, tim đập nhanh:

- Nàng ta tới, nàng ta tới rồi…

- Lão gia gọi người ta lại định làm gì…

Thanh Hà khẽ nói.

Uỳnh!

Đột nhiên cả tòa thành của long tộc rung chuyển dữ dội, phòng ốc lắc lư, cánh cửa vang lên kèn kẹt, Chung Nhạc vội đứng dậy, nhìn ra ngoài đầy hoài nghi.

Bên ngoài, tòa thành rung chuyển, thấy quả bong bóng bao quanh Long thành giống như thủy tinh xuất hiện vết rạn.

Bong bóng này không phải bong bóng thật mà là màng đồ đằng được tạo thành từ vô số đồ đằng văn, là hồn binh được luyện chế từ sức mạnh của vô số cường giả long tộc, có tên là “Long Bích”. Chỉ là, món hồn binh này lớn đến mức khó tin, hơn hẳn mọi món hồn binh nào mà người ta vẫn thấy!

Lúc này, một bàn vuốt sắc nhọn to tới vài trăm trượng đè lên Long Bích, gần như vượt qua khả năng đàn hồi của tấm màng đồ đằng này, đè xuống trung tâm thánh thành!

Bàn vuốt khổng lồ này màu xanh kim, bị ngăn cách bởi Long Bích trong suốt, sượt qua Lục Phủ Ti cung điện có Chung Nhạc, đập vỡ đỉnh đại điện, nhằm thẳng Long Cung thánh điện của long tộc!

Chung Nhạc và Thanh Hà chấn kinh, không khí vừa rồi biến mất hoàn toàn, Thanh Hà tim đập loạn, vội định thần lại, thấy Chung Nhạc đã bay ra ngoài, nhảy lên nóc sương phòng.

Thanh Hà cũng vội lên theo, hai người đứng sóng vai nhìn ra xa. Thấy trên cái bàn vuốt khổng lồ kia phủ đầy vảy lấp lánh đồ đằng văn màu xanh. Tuy Long Bích đàn hồi tốt, bàn vuốt kia không xuyên thủng được, nhưng nó đã đè tới Long Cung, nơi tôn quý nhất!

Chính giữa Long Cung, các tòa đại điện bị đánh sập, đủ loại tiếng hét phẫn nộ truyền ra, khí tức khủng bố bạo phát. Đó là khí tức cường đại chỉ cự phách mới có, long uy bao trùm đất trời, có lẽ là cường giả của long tộc tọa trấn trong Long Cung!

- Côn Bằng tộc!

Trong Long Cung, có cự long bay lên, hai sợi râu dài tới mấy trăm trượng uốn lượn. Đó là một con lão long, mồm phun ra một đạo kiếm quang chém bàn vuốt khổng lồ kia.

Bàn vuốt không hề né tránh, tóm về một tòa cung điện trong Long Cung, nhấc bổng tòa cung điện đúc từ đồng lên. Khắp tòa cung điện đó phủ đầy long hình đồ đằng, còn có phong ấn, rõ ràng là trọng địa vô cùng trân quý của long tộc!

Phập!

Kiếm quang chém lên bàn vuốt, máu lập tức tung tóe, nhưng không chặt đứt được bàn vuốt đó. Chỉ thấy lớp vảy bên trên chấn động vô số đồ đằng văn bay lượn tấn công kiếm quang!

- Điệu hổ ly sơn!

Chung Nhạc chấn kinh, thấp giọng nói:

- Hải Vương Sa Kỳ Sơn câu kết cường giả Côn Bằng tộc tạo phản. Chỉ để điệu hổ ly sơn dụ cường giả mạnh nhất long tộc đi, còn cường giả Côn Bằng tộc thì hiện thân đánh lén trọng địa của Ngao thị long tộc!

- Tế linh, mau tế tiên tổ chi linh!

Cường giả Côn Bằng tộc đánh lén kia thực sự quá cường đại, pháp lực hùng hồn, mạnh hơn vị cự phách long tộc kia không ít. Cự phách long tộc một chiêu không chặn được bàn vuốt kia, lập tức hét lớn:

- Hắn muốn đoạt thần binh mà long tộc ta phong ấn. Không được để hắn thành công. Trong tòa bảo điện đó phong ấn thánh khí của Côn Bằng tộc, Thần Dực Đao! Nếu hắn lấy được thì sẽ rất nguy hiểm! Toàn bộ long tộc nghe lệnh, lập tức tế tự tổ linh, đánh thức tổ linh!

Trong Long thành một trận hoảng loạn, hiện giờ cường giả Ngao thị quá nửa đều tự dẫn quân đi bao vây Sa Kỳ Sơn và Côn Bằng tộc, nhưng không ngờ cự phách Côn Bằng tộc lại nhân lúc này tới đánh lén Long thành. Vì thế mới gây hoảng loạn lớn như vậy. Nhưng vị cự phách long tộc này vừa nói thì đông đảo long tộc trong thành lập tức bình tĩnh lại, cùng hướng về trung tâm Long thành bái lạy.

Trong Long Cung, một luồng khí tức thần thánh bắn lên trời, vô số vảy rồng bay lượn tụ lại thành thân hình rồng khổng lồ trên không trung.

Một vị long thần nhắm mắt ngủ vùi hiện ra, dường như nghe thấy tiếng cầu nguyện của tộc nhân, dần dần mở mắt, con mắt lớn tựa hai vầng thái dương, lan lỏa nhiệt lực kinh người!

- Côn Bằng của Mộc Diệu Tinh…

Linh của vị long thần đó nhìn về bàn vuốt khổng lồ tóm lấy cung điện đang nhanh chóng thu về kia, mở miệng, tiếng nói oang oang:

- Thật to gan!

Long trảo thò ra, giọng nói chấn động khiến long tộc nghiêng ngả:

- Tiểu bối, hồi đó các ngươi thua trận, bị đuổi khỏi tổ tinh, ngay cả thánh khí của lão tổ tông của các ngươi là Thần Dực Đao cũng bị ta phong ấn. Côn Bằng tộc các ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?

Long trảo đuổi kịp bàn vuốt kia, cũng tóm về phía cung điện đồng. Nhưng lúc này, trên cung điện các đạo phong ấn chấn động, từ bên trong truyền ra năng lượng kinh người, phá vỡ phong ấn từ bên trong.

Bùm!

Cung điện nổ tung, Chung Nhạc đang ngẩng lên nhìn trận chiến, hai mắt đau nhói, từ trong cung điện lóe sáng chói lòa, vô số chiếc lông vũ bay ra, thần uy ngập trời, keng keng keng va chạm tạo thành một chiếc cánh hình đao!

Chiếc cánh này dài tới nghìn dặm, gần như bằng nửa độ rộng của Long thành, thần dực duỗi ra thu về, cắt Long Bích bao quanh Long thành, long trảo bị chém đứt.

Chung Nhạc chỉ miễn cưỡng thấy được thanh Thần Dực Đao trong thần quang, rồi cảm thấy mắt nóng rát, hai hàng máu chảy ra từ hốc mắt.

Chung Nhạc kinh hãi, biết mình đã bị ánh sáng tỏa ra từ thánh khí của Côn Bằng tộc làm thương hai mắt, vội nhắm mắt lại, con mắt thần nhãn thứ ba trên mi tâm mở ra, lúc này mới không bị thần quang làm cho mù.

Bên cạnh hắn, hai mắt Thanh Hà cũng máu chảy đầm đìa, không dám nhìn nữa.

Tổ linh của thần tộc thu long trảo về, trở lại như thường. Cho dù là tổ tinh cũng không khỏi biến sắc, gầm lên phẫn nộ, thân hình duỗi ra, biến thành thần nhân đầu rồng thân người, ngẩng lên nhìn trời:

- Hỗn xược, tiểu bối Côn Bằng tộc, ngươi còn muốn chạy sao? Chạy thoát được hay sao? Binh nhận của ta, Bàn Long Kiếm ở đâu?

Dưới lòng đất rung chuyển dữ dội từng trận, đột nhiên thấy một đạo kiếm khí hình rồng từ trung tâm Long thành bay lên trời, biến thành một con cự long, thần uy ngập trời, không hề thua kém Thần Dực Đao!

Thần nhân đầu rồng giơ tay nắm lấy kiếm khí hình rồng, lao ra khỏi Long Bích, vung kiếm chém Thần Dực Đao!

Hai món thần binh va chạm dưới lòng biển sâu. Đáy biển một màu đen đặc, Chung Nhạc dùng thần nhãn thứ ba thấp thoáng trông thấy một con đại ngư khổng lồ thân dài tới nghìn dặm, Thần Dực Đao bay quanh con cá lớn đó, đấu với kiếm khí hình rồng.

Đột nhiên con cá lớn vỗ cánh bay lên khỏi mặt biển. Vào khoảnh khắc rời khỏi mặt biển, nó biến thành một con chim ưng lớn, cánh màu kim, chuẩn bị phá không bay lên.

Phụt!

Kiếm quang phá vỡ tầng phòng ngự của Thần Dực Đao, chém đôi con chim ưng cánh màu kim. Hai nửa con chim ưng rơi xuống biển, máu đỏ lênh láng khắp mặt biển. Thần Dực Đao đột nhiên chui vào một trong hai nửa thân hình đó. Nửa thân chim ưng đó lại biến thành một con cá đen lớn, chui xuống lòng biển sâu.

Thần nhân đầu rồng truy sát vạn dặm, nhưng dù gì cũng là linh, không có chân thân, không thể rời đi quá xa nơi tế tự, buộc phải dừng bước trở lại Long thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status