Nhân đạo chí tôn

Chương 242: Trà đều nguội rồi

Cô Hà Thành chính là yếu địa chiến lược nằm gần Đại Hoang, Tây Hoang và Bắc Hoang, cả ba mặt đều có đối thủ của Yêu Tộc bao vây. Nếu nơi này không có căn cơ cường đại, Cô Hà Thành căn bản là không thể đứng vững cho tới bây giờ.

Có thể khiến cho Cô Hà Thành đứng vững cho tới bây giờ, chính là nhờ Thần Linh thủ hộ của Cô Hà Thành. Tòa thành trì này chính là cực kỳ quan trọng, không được phép có chút sơ sót nào. Bởi vậy tại thời điểm Yêu Tộc quật khởi, một vị Yêu Thần trước khi chết đã lưu lại Linh của chính mình ở chỗ này, trấn thủ tòa hùng quan này.

Lãng Thanh Vân nhìn thấy tôn Thần Linh này, liền biết nếu muốn giết chết Chung Nhạc tại Cô Hà Thành chính là cực kỳ khó khăn. Trừ phi cường giả của Hiếu Mang Thần Miếu cũng mang tới Thần Linh hoặc là Thần binh thực lực tương đương.

Bản thân Hiếu Mang Thần Miếu cũng có thể xuất động ra lực lượng kinh người như vậy. Bất quá, chỉ bởi vì một tên Long Nhạc nho nhỏ, có đáng giá xuất động Thần Linh hoặc là Thần binh hay không?

Lúc này, thanh âm Nguyên thần của Cô Hồng Tử mới đi tới biên thùy. Đạo thanh âm này đột nhiên nổ vang trên không đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc kia. Thanh âm cuộn trào giống như tiếng sấm:

- Cô Hồng Tử ta trấn thủ biên quan Đông Hoang, cao thủ Hiếu Mang Thần Tộc tiến vào biên quan của ta là có mục đích gì?

- Vạn Lý Truyền Âm!

Sắc mặt Tế ty áo bào trắng của Hiếu Mang Thần Miếu khẽ động, chỉ thấy tiếng gầm của Nguyên thần Cô Hồng Tử chấn cho hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc bộ hạ chính mình khí huyết sôi trào không thôi, không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Cô Hồng Tử Đông Hoang quả nhiên không tầm thường! Không hỗ là một trong những anh tài kiệt xuất nhất Đông Hoang, khó trách có thể giết cha đoạt vị!

- Giết cha đoạt vị?

Trong lòng đám cường giả Hiếu Mang Thần Tộc khác cả kinh. Vị Tế ty áo bào trắng kia gật đầu, nói:

- Phụ thân hắn chính là Thành chủ Cô Hà Thành đời trước, năm xưa chính là đã chết trong tay hắn! Tên Cô Hồng Tử này thủ đoạn cực kỳ độc ác, không phải là vật trong ao!

Hắn từ xa xa nhìn thấy Thần Linh của Cô Hà Thành đã bị đánh thức, sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nói:

- Thậm chí ngay cả Thần Linh của Cô Hà Thành cũng đã bị hắn thức tỉnh. Lần này ngược lại có chút khó giải quyết rồi! Ta không có mang theo Thần Linh cùng Thần binh, sợ rằng ở trong lãnh địa của hắn không bắt được Long Nhạc…

Vị Tế ty áo bào trắng kia hít vào một hơi thật dài, hừ lạnh nói:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ đi Cô Hà Thành chế trụ hắn, các ngươi đi vòng qua lãnh địa Cô Hà Thành, chặn đường Long Nhạc, bắt giữ hắn, giải tới Thần Miếu để Đại Tế ty xử lý!

Hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc còn lại đều là tồn tại Đan Nguyên Cảnh, Linh Thể Cảnh, thậm chí còn có một gã cường giả Pháp Thiên Cảnh. Bọn họ nghe hắn nói vậy, nhất thời nhao nhao động thân, bay vòng qua Cô Hà Thành, thâm nhập vào nội bộ Đông Hoang.

Mà vị Tế ty áo bào trắng kia thì lại bật cười ha hả, tiếng cười cuộn trào, nghiền ép không khí, nói ra một câu. Chỉ thấy môi miệng hắn khép mở, lại không nghe được bất cứ thanh âm nào. Sau đó, hắn lại tiếp tục cất bước đi về phía Cô Hà Thành.

Những lời nói và tiếng cười của hắn trộn lẫn cùng một chỗ, mãi cho tới khi đi tới trên không Cô Hà Thành mới nổ vang, chấn động toàn bộ Cô Hà Thành:

- Cô Hồng Thành chủ, Tế ty Hiếu Mang Thần Miếu Hiếu Sơ Vân, Sơ Vân Tử đi ngang qua bảo địa, đặc biệt tới bái phỏng!

Đạo thanh âm này chấn động cả tòa đại thành phương viên mấy trăm dặm. Đám văn lộ Đồ đằng, điêu khắc Thần thú, tiễn tháp, lầu canh… trên tường thành bốn phía Cô Hà Thành hết thảy đều đại phóng quang mang, bị thanh âm của hắn kích thích cho trận pháp chủ động vận chuyển, chống đỡ uy lực trong thanh âm của hắn.

Đám Yêu Tộc trong thành bị chấn cho không ngừng nghiêng ngã, khó có thể ổn định lại thân hình, thanh âm tế tự Thần Linh nhất thời ngừng trệ lại. Tôn Thần Linh vừa mới bị đánh thức kia, cặp mắt chợt trở nên mê man, mệt mỏi muốn ngủ.

Bất quá, văn lộ Đồ đằng và trận pháp của Cô Hà Thành đã được kích phát, bảo vệ tốt đám Yêu Tộc trong thành, không bị đạo thanh âm kia tiếp tục trùng kích. Ngàn vạn Yêu Tộc rốt cuộc đứng vững thân hình, tiếp tục tế tự, khiến cho cặp mắt Thần Linh lại sáng lên.

- Hừ! Hắn đây là muốn hạ mã uy sao? Hắn là muốn biểu thị, cho dù ta có thôi động Thần Linh Cô Hà Thành, hắn cũng không chút sợ hãi, có biện pháp phá giải sao?

Cô Hồng Tử hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Hiếu Sơ Vân? Trong tên họ mang theo một chữ Sơ, xem ra là huyết mạch hậu duệ quý tộc của Hiếu Mang Thần Tộc. Nếu ngươi đã dám tới, vậy ta liền hoan nghênh. Nếu ngươi dám làm càn, ta trực tiếp đánh chết! Lãng sư huynh, ngươi cùng với ta đi nghênh tiếp vị Tế ty Hiếu Mang Thần Tộc này chứ?

Lãng Thanh Vân mỉm cười nói:

- Tự nhiên! Ta cũng muốn xem xem Tế ty Hiếu Mang Thần Tộc có năng lực gì!

Trong lòng hắn lại thầm nghĩ:

- Với thực lực của ta và Sơ Vân Tử, quấn lấy Cô Hồng Tử cũng không khó. Chỉ cần kéo hắn một đoạn thời gian, để cho những cao thủ trong tộc khác đi phục sát Long Nhạc, khiến cho Cô Hồng Tử không thể xuất thủ tương trợ, vậy thì đại công cáo thành rồi!

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Từ xa xa Cô Hà Thành, chỉ thấy vị Tế ty áo bào trắng Hiếu Sơ Vân kia chậm rãi cất bước đi tới. Cô Hồng Tử vung tay áo một cái, mở lớn cửa thành, cùng với Lãng Thanh Vân ra khỏi thành nghênh đón.

Ánh mắt Cô Hồng Tử chớp động, nhìn chằm chằm Hiếu Sơ Vân đang chậm rãi tiếp cận, trong lòng nghi hoặc vạn phần:

- Lãng Thanh Vân và ta mặc dù cũng có chút giao tình, nhưng giao tình không sâu, hơn nữa ngoài sáng là bạn, trong tối là địch. Không ngờ hắn lại chạy tới chỗ của ta, một lần dừng lại chính là mấy ngày. Trong này khẳng định là có kỳ hoặc! Hơn nữa, hắn tựa hồ đã sớm biết Hiếu Sơ Vân sẽ tới. Hắn tới Cô Hà Thành này cũng không phải là muốn gặp mặt ta, mà là vì chờ đợi Hiếu Sơ Vân. Mà Hiếu Sơ Vân tới đây lại là vì cái gì?

Hắn không khỏi khẽ nhíu mày:

- Cô Hà Thành ta có Yêu Thần Chi Linh trấn thủ, bọn họ không làm gì được ta. Vậy bọn họ lại vì sao mà tới?

o0o

- Tiểu sư đệ, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của sư tỷ sao?

Tại một địa phương cách phạm vi thế lực Cô Hà Thành khoảng chừng năm ngàn dặm, tốc độ của Chung Nhạc nhanh như điện chớp, dùng tốc độ cực hạn của chính mình phóng như bay. Mà ở sau lưng hắn chừng hơn trăm dặm, một con Bạch Mãng kích thước hơn trăm trượng, toàn thân bao phủ văn lộ liên hoa đang khống chế yêu vân cuồn cuộn điên cuồng đuổi theo. Tốc độ so với tốc độ của Chung Nhạc chẳng những không chậm, còn nhanh hơn một chút, đang không ngừng rút ngắn khoảng cách.

Con Liên Hoa Mãng này chính là Tứ đệ tử Liên Tâm của Sư Bất Dịch. Cái bụng của nó vừa căng vừa tròn. Xích Luyện Nữ đã bị nàng ăn tươi, vẫn còn hơn phân nửa chưa tiêu hóa hết. Điều này cũng hạn chế tốc độ phi hành của nàng. Bằng không, với tu vi thực lực của nàng, nếu là toàn lực phi hành, chỉ sợ hiện tại đã sớm vượt qua Chung Nhạc, ăn tươi hắn mất rồi.

Tốc độ của một người một mãng này thật sự quá nhanh, các Yêu Tộc trên mặt đất chỉ nghe được trên không trung truyền tới một chuỗi lôi âm. Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên, thì cái gì cũng đều không nhìn thấy. Một người một mãng này đã bay ra khỏi phạm vi tầm nhìn của đám Yêu Tộc phía dưới, biến mất không thấy đâu nữa.

Tốc độ của bọn họ thậm chí còn siêu việt tốc độ thần thông bạo phát. Liên Tâm đuổi theo phía sau, đánh ra một đạo thần thông. Nhưng đợi tới khi uy lực thần thông bạo phát, Chung Nhạc cũng đã bay qua hơn mười dặm, vứt bỏ đạo thần thông kia xa xa ở sau lưng. Đạo thần thông kia căn bản không thể đuổi kịp tung tích của hắn.

Bởi vì tốc độ phóng chạy quá nhanh, Chung Nhạc ở trên không trung căn bản là không kịp chuyển hướng. Cho dù trước mặt hắn có là một ngọn núi lớn đi chăng nữa, hắn cũng chỉ có thể mạnh mẽ đụng thẳng vào, đâm xuyên qua đỉnh núi.

Lúc này, thân thể hắn đã thừa nhận áp lực cực lớn, ép tới mức cơ nhục và làn da cơ hồ đã thối rữa. Nếu không phải bên ngoài thân thể hắn hiện lên văn lộ Đồ đằng Thiên Long Bích, sợ rằng chỉ cần áp lực va chạm núi non cũng đã đủ đánh nát hắn rồi.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã phóng vọt được hơn năm ngàn dặm, tốc độ thủy chung luôn nằm trong trạng thái cực hạn. Nhục thân hắn đã bắt đầu cảm giác được sự uể oải. Loại cảm giác uể oải này chính là cảm giác uể oải lấy mạng! Bởi vì tốc độ của bản thân hắn đã không bằng Liên Tâm, nếu lại thoáng thả lỏng một chút, hắn sẽ bị Liên Tâm đuổi kịp, ăn tươi hắn.

Đối diện với tồn tại Pháp Thiên Cảnh như Liên Tâm, hắn căn bản là không có khả năng hoàn thủ. Bởi vậy, mặc dù thân thể hắn đã cực kỳ uể oải, cũng chỉ có thể kiên trì phóng chạy về phía trước, không thể có nửa phần dừng lại!

Xuy!

Trên ngực hắn đột nhiên có một khối da lớn bị kình phong cắt xuống, khiến cho huyết nhục nhễ nhại, máu tươi tuôn rơi như cánh hoa phiêu linh, cơ nhục toàn thân hắn cơ hồ co quắp. Sau lưng Chung Nhạc, hai vầng nhật nguyệt nhẹ nhàng bay lượn, không ngừng trị liệu thương thế của nhục thân, nhưng cũng khó có thể chữa trị hết những vết thương nhục thân càng lúc càng nhiều hơn.

Tốc độ của hắn quá nhanh, cơ nhục hao tổn, xương cốt cũng bắt đầu xuất hiện vết rách. Hắn phi hành cực hạn chừng tám ngàn dặm, làn da khắp toàn thân cơ hồ đã bị xé rách hơn phân nửa, làn da nửa phía trước cơ hồ hoàn toàn nổ tung, chỉ còn lại làn da phía sau lưng xem như là còn hoàn chỉnh.

Mà vào lúc này, con Liên Hoa Mãng kia đã đuổi tới thêm hơn mười dặm nữa, chỉ còn cách hắn khoảng cách sáu mươi dặm mà thôi. Sáu mươi dặm đã là khoảng cách cực kỳ nguy hiểm rồi. Mặc dù tốc độ của thần thông không đuổi kịp tốc độ của hắn, nhưng cũng đã có thể quấy nhiễu được hắn. Từng đạo từng đạo thần thông ở địa phương sau lưng hắn gần một dặm không ngừng nổ tung, nhiễu loạn không khí, khiến cho tư thái phi hành của hắn bất ổn.

Chung Nhạc phi hành được chín ngàn dặm, nội tạng trong cơ thể đã bị vách chắn không khí đập mặt mà tới khiến cho chấn thương. Khóe miệng đã chảy ra từng dòng máu, hai hốc mắt cũng đã rỉ chảy, từ trong lỗ mũi cũng chảy ra hai vệt máu, trong lỗ tai cũng có máu tươi chảy ra.

- Cô Hà Thành! Đã sắp tới phạm vi thế lực của Cô Hà Thành rồi!

Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, ngóng về phía xa xăm. Cách hắn chừng mấy trăm dặm, tấm bia đá đánh dấu biên giới Cô Hà Thành đứng vững trên đỉnh một ngọn núi hoang. Trong lòng hắn không khỏi đại hỉ:

- Tiến vào phạm vi lãnh địa của Cô Hà Thành, Liên Tâm hẳn là cũng sẽ không dám xằng bậy! Không biết Cô Hồng sư huynh có phát hiện ra tung tích của ta không?

Khí huyết của hắn giống như một đám vân thải huyết hồng sắc, ở trên không trung không ngừng di chuyển, chấn động. Khí thế như hồng quán nhập vào trong khí huyết. Với cảm giác bén nhạy của Cô Hồng Tử, tất nhiên là có thể cảm ứng được khí tức của hắn.

Huống chi, Liên Tâm lại càng là tồn tại Pháp Thiên Cảnh, khí thế càng mạnh hơn. Khí thế của hai người bọn họ nhất định có thể bị Cô Hồng Tử cảm ứng được, chạy tới cứu viện.

o0o

Lúc này, trong Cô Hà Thành, sắc mặt Cô Hồng Tử đột nhiên khẽ biến, nhất thời đứng dậy. Hiển nhiên hắn đã cảm ứng được khí tức của Chung Nhạc và Liên Tâm, từ xa xa nhìn về phía phương vị của Chung Nhạc.

Hô!

Hắn phất ống tay áo một cái, pháp lực tuôn ra, hóa thành một mặt gương, soi sáng địa phương biên cương ngoài vạn dặm Cô Hà Thành. Nhất thời trong tấm gương liền xuất hiện thân ảnh Chung Nhạc toàn thân đầy máu, ngay cả thân ảnh con Bạch Liên Đại Xà phía sau cũng xuất hiện bên trong tấm gương.

Đột nhiên, con Liên Hoa Mãng kia chợt há mồm phun mạnh một cái, một đạo tinh quang từ trong miệng rắn bay ra. Tấm gương do pháp lực Cô Hồng Tử biến thành rầm một tiếng liền nát bấy.

Sắc mặt Cô Hồng Tử nhất thời trầm xuống. Trong nháy mắt tấm gương vỡ nát, hắn cũng có thể nhìn thấy có hơn mười gã cường giả Hiếu Mang Thần Tộc từ một bên chạy tới, vòng qua lãnh địa Cô Hà Thành, phóng thẳng về phía Chung Nhạc. Hai cỗ cường giả đáng sợ này chính là muốn giáp công về phía Chung Nhạc.

- Hóa ra lần này Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân tới đây không phải là vì muốn đối phó ta, mà là vì đối phó Chung sư đệ. Vì sao Liên Tâm cũng tham dự vào trong đó?

Cô Hồng Tử hít vào một hơi thật dài, cũng không có lập tức lao ra Cô Hà Thành, chạy đi giải cứu Chung Nhạc, mà ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân, nhìn chằm chằm hai người.

Hiếu Sơ Vân khẽ mỉm cười nhàn nhạt, khí thế toàn thân dần dần tích súc, giống như một ngọn đại hỏa sơn ngủ say ngàn vạn năm đằng đẳng, ẩn chứa uy năng khủng bố, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát. Mà Lãng Thanh Vân thì lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, hai tay chắp lại trong ống tay áo, không biết hắn đến cùng là có tính toán gì.

Hai tay Cô Hồng Tử cũng chắp lại trong ống tay áo, ánh mắt hai vị cao thủ trẻ tuổi cường đại nhất Yêu Tộc đối diện với hai, hai ống tay áo nhẹ nhàng chấn động, cũng không có rút hai tay ra khỏi ống tay áo. Trong ống tay áo hai người đều cất giấu Hồn binh cực kỳ đáng sợ, là bọn họ dùng cả đời luyện thành, ngưng tụ tinh túy cả đời bọn họ, nếu rút ra chắc chắn là một kích long trời lở đất.

Cô Hồng Tử lo lắng là nếu mình kích phát Yêu Thần Chi Linh, trong nháy mắt chính mình chắc chắn sẽ phải đồng thời đối mặt với sự vây công của hai đại cường giả Hiếu Sơ Vân và Lãng Thanh Vân. Với khoảng cách gần như thế, hắn tất nhiên là sẽ bị thương. Hơn nữa, với thực lực của hai vị cường giả này, ở trong Cô Hà Thành tất nhiên sẽ có thể đánh trọng thương toàn bộ Yêu Tộc trong thành, nói không chừng sẽ khiến cho Yêu Thần Chi Linh lâm vào ngủ say.

Mà sở dĩ Lãng Thanh Vân và Hiếu Sơ Vân không lập tức xuất thủ, chính là bởi vì bọn họ biết rõ uy năng của Thần Linh khủng bố tới mức nào. Nếu bọn họ xuất thủ, Thần Linh cũng sẽ ứng kích xuất thủ, sợ rằng trong hai người tất chết một người.

- Thành chủ, uống trà a!

Tế ty áo bào trắng Hiếu Sơ Vân nâng chung trà lên, ý vị thâm trường nói:

- Trà đều nguội rồi!

- Trà đều nguội rồi?

Khóe mắt Cô Hồng Tử nhảy lên một cái, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn. Cho dù lúc này chính mình thoát khỏi hai người bọn họ, chạy đi giải cứu Chung Nhạc, cũng đã không kịp nữa rồi. Đợi tới lúc chính mình tới nơi đó, Chung Nhạc sớm đã bị Liên Tâm giết chết. Cho nên, không phải là trà đã nguội rồi, mà là đã tới không kịp rồi.

- Chung Nhạc sư đệ, ta không kịp xuất thủ rồi…

Trong lòng Cô Hồng Tử cực kỳ buồn bã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status