Nhân đạo chí tôn

Chương 503: Thần Minh Bạch Trạch thị (1)

Không gian trước mắt Chung Nhạc nhất thời biến hóa, cái chuông Thiếu Hạo Chung kia biến mất không thấy đâu nữa, trước mắt lại như cũ trở thành hải dương băng hỏa. Từng tôn từng tôn Bạch Trạch hình thể khổng lồ bị đóng băng trong hỏa diễm Huyền băng.

Đương!

Trong lúc bất chợt, tiếng chuông thong thả vang vọng, Chung Nhạc nhất thời cảm thấy trong cõi u minh có một cỗ lực lượng hạo hãn truyền tiếp tới, gia trì trên thần thông Thiếu Hạo Chung do chính mình quan tưởng ra. Thiếu Hạo Chung do hắn quan tưởng ra là dùng bản thể Thiếu Hạo Chung làm nguyên hình, tương đương với phân thân của Thiếu Hạo Chung. Kiện Thần binh này dùng thần thông của Chung Nhạc làm cầu nối, truyền tiếp lực lượng của chính mình tới, cho nên có thể gia trì cho hắn. Nếu đổi lại là những thần thông khác, cho dù là Thần binh đẳng cấp như Thiếu Hạo Chung cũng không thể làm gì được.

Cỗ lực lượng này hạo hạo đãng đãng, uy năng mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần cái chuông do Chung Nhạc quan tưởng ra, khiến cho hắn không khỏi thở phào một cái. Đã có cái chuông này, tất nhiên có thể băng xuyên qua mảnh hải dương băng hỏa này.

Trong Thức hải Chung Nhạc, ngữ khí Tân Hỏa gấp gáp hỏi:

- Gặp được tên tiểu mập mạp kia rồi sao? Thế nào? Tên tiểu mập mạp kia có làm khó dễ ngươi không? Ngươi có đề cập tới danh hiệu của ta không?

Chung Nhạc ậm ừ một tiếng hàm hồ cho qua, sau đó mới hỏi:

- Danh tiếng của ngươi đúng là có thể dùng! Đúng rồi! Tân Hỏa, trước đây ngươi có từng mượn qua lực lượng của Thiếu Hạo Chung không?

Tân Hỏa nhất thời dương dương đắc ý, sau mông dựng thẳng lên một cái đuôi hỏa hồng sắc, vểnh lên thật cao, mỉm cười nói:

- Tự nhiên là từng mượn qua! Hơn nữa còn mượn qua rất nhiều lần! Lần trước lúc chiến đấu với mấy tên tiểu bối Sa Kỳ Sơn kia, ta cũng đã mượn qua một lần. Bất quá, ta và hắn quen thân, thời điểm mượn dùng cũng không cần phải hỏi han làm gì!

- Cái này… Tân Hỏa, ta cảm thấy lấy sau vẫn là nên mở miệng hỏi một tiếng thì tốt hơn!

Chung Nhạc nhấp nháy mắt nói.

- Không cần! Hỏi mượn liền trở nên khách khí!

Ngọn lửa nhỏ đĩnh đạc nói. Chung Nhạc không biết phải nói gì, chỉ đành thôi động thần thông. Thiếu Hạo Chung nhất thời mở rộng, bao phủ lấy Bạch Thục Nguyệt, hai người chậm rãi tiến vào hải dương băng hỏa. Hai người vừa mới bước vào hải dương băng hỏa, phiến biển lửa vô cùng băng lãnh này lập tức bắt đầu xao động. Chuỗi văn lộ Đồ đằng vô hình trên không trung chợt biến thành các loại Dị bảo, không ngừng chấn động. Rất nhiều loại thần thông hình thái bảo vật như Thiên Tầng Phàm, Lưu Ly Tháp, Băng Long Chung, Phi Phượng Đỉnh… ầm ầm bùng phát, uy năng càn quét, công kích lên trên cái Thiếu Hạo Chung này.

Tiếng chuông không ngừng vang vọng, thân chuông bán trong suốt không ngừng xoay chuyển, đánh tan hết thảy tất cả uy năng của các loại thần thông ngoại lai. Cái chuông lớn cao tới sáu bảy trượng, bao phủ bọn họ bên trong cái chuông. Cái chuông lớn phảng phất như không có hình thể chân chính, không thể ngăn cản được bất kỳ vật gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể ngăn cản hết thảy phong cấm trong hải dương băng hỏa, không khiến cho uy năng của bất luận kiện Dị bảo gì do phong cấm hình thành truyền tới trong phạm vi bao phủ của cái chuông.

Bạch Thục Nguyệt nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi có chút kinh hồn táng đảm. Bên ngoài cái chuông là uy năng cơ hồ có thể xé rách thiên địa, chỉ có dưới cái chuông lại là bình tĩnh dị thường, không chút phong ba. Nhưng nếu cái chuông này không chống đỡ nổi uy năng phong cấm bên ngoài thì sao? Nàng dám khẳng định, chính mình và Chung Nhạc tuyệt đối ngay cả nửa phần lực lượng chống đỡ cũng không có, lập tức bị luyện chết trong băng hỏa, ngay cả thi thể cũng sẽ thể không bảo tồn.

Ngoài kia, đám Cự bá Bạch Trạch thị kia còn có thể bảo tồn được thi thể, đó là bởi vì bọn họ là các đời Tông chủ của Bạch Trạch thị, thực lực thông thần, đều có thần thông thủ đoạn của chính mình. Mà bọn họ chỉ là Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh viên mãn, nếu hoàn toàn bại lộ trong phong cấm băng hỏa, căn bản không thể nào còn sống sót trong hải dương băng hỏa.

Lúc này, cái chuông xung quanh thân thể hai người đã bị đánh tới mức giống như vô số tầng sóng gợn xuất hiện trên mặt hồ vậy. Từ bên trong nhìn ra, có thể nhìn thấy từng vòng từng vòng sóng gợn từ mỗi một địa phương trên vách chuông không ngừng lan tỏa ra bốn phía, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát.

Theo thời gian trôi qua, tần suất công kích càng lúc càng mạnh mẽ hơn, sóng gợn ngoài mặt cái chuông này cũng càng lúc càng dày đặc. Trong lòng Bạch Thục Nguyệt cũng càng lúc càng hãi hùng khiếp vía. Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là, cái chuông này thủy chung vẫn vững vững vàng nàng, không có nửa phần tổn hại.

- Trời ạ! Đây còn là thần thông nữa sao?

Trong đầu nàng không khỏi ngây dại. Thật sự khó có thể tưởng tượng một môn thần thông do Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh thi triển ra lại có thể ngăn cản toàn bộ những phong cấm cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể dồn Cự bá Thông Thần Cảnh vào chỗ chết như vậy.

Bạch Thục Nguyệt dần dần bình tĩnh trở lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thế gian này không có khả năng có loại thần thông khủng bố như vậy! Tuyệt đối không có khả năng! Chung sư huynh nhất định đã dùng thủ đoạn nào khác, gia trì cho môn thần thông cái chuông lớn này. Ngoại trừ cái này ra, không còn giải thích nào khác!

Nàng dù sao cũng là một nữ tử thông tuệ, rất nhanh đã đoán được chỗ mấu chốt. Chỉ là, cho dù là nàng, cũng không nghĩ tới kiện bảo vật gia trì cái chuông lớn này rốt cuộc có được lực lượng to lớn vĩ ngạn tới thế nào.

Lúc đầu Chung Nhạc cũng còn có chút bận tâm, bất quá sau khi nhìn thấy Thiếu Hạo Chung có thể vững vàng ngăn cản hết thảy toàn bộ công kích của phong cấm, nhất thời ném sự lo lắng ra sau đầu.

Hai người tiến về phía trước thêm mấy trăm dặm đường, đột nhiên, Chung Nhạc chợt cảm giác được có cái gì đó không đúng. Hắn cảm ứng được một tia Thần uy như có như không, mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại rất rõ ràng. Loại Thần uy này không phải là uy thế truyền ra từ trong các loại bảo vật như Thần binh, mà là uy nghiêm của Thần Minh chân chính.

Trong lòng Chung Nhạc nghi hoặc:

- Kỳ quái! Lẽ nào trong Băng cung này vẫn còn có Thần Minh tồn tại? Thần Minh vốn cực kỳ cường đại. Giống như tôn Ma Thần Ma Tộc trong hoang mạc đã từng xuất thủ giết chết ta kia vậy. Bản thể còn chưa tới, chỉ là pháp lực hiển hóa ra, đã cố định ta giữa không trung, bảo vật gì cũng đều không sử dụng được. Nếu trong Băng cung thật sự có Thần Minh, vậy tôn Thần Minh này là tới từ nơi nào?

Lại qua không bao lâu, Bạch Thục Nguyệt cũng cảm ứng được cỗ Thần uy này, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Theo bọn họ tiến về phía trước, cỗ Thần uy này cũng dần dần mạnh lên. Bọn họ lại tiến lên thêm hơn trăm dặm nữa, cỗ Thần uy này đã cường hãn tới mức giống như một tôn Thần Minh đang đứng ngay trước mặt bọn họ vậy. Mà bốn phía xung quanh bọn họ, công kích của các loại bảo vật do phong cấm hiển hóa ra đã vô cùng dày đặc. Không biết bao nhiêu tầng sóng gợn không ngừng xuất hiện trên vách chuông. Mỗi một đạo đều đại biểu cho công kích của một đạo phong cấm.

Chung Nhạc và Bạch Thục Nguyệt dõi mắt nhìn về phía trước, loáng thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh vô cùng cao lớn bị phong bế trong băng hỏa. Đám băng hỏa hóa thành từng đạo từng đạo Băng Hỏa Lăng thật lớn cắm đầy chi chít trên thân thể hắn. Đám Băng Hỏa Lăng này giống như những cây trụ thủy tinh cự hình, cắm dày đặc khắp toàn thân tôn Thần Minh này.

- Thần Minh của Bạch Trạch thị ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status