Nhân đạo chí tôn

Chương 547: Thiên Ngô Tôn Thần

Màn đêm buông xuống, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi ngẩng lên nhìn ba vầng mặt trăng trên không trung, trong lòng không khỏi có cảm giác quái dị. Đột nhiên lại có một vầng mặt trăng nữa bay lên, rồi sau đó mọc ra hai vầng trăng lưỡi liềm.

Sáu vầng trăng!

- Côn Luân quả nhiên là thế giới độc lập, không phải tổ tinh.

Khâu Cấm Nhi khó che giấu sự hưng phấn:

- Sư ca, những món ngon ở đây chắc chắn khác ở tổ tinh.

Họ cắt đuôi được Bằng Thiên Thu và Bằng Kim Dật, nhất thời cũng chưa thể tìm tới Tây Vương Mẫu Quốc ngay được, đành phải dựa vào ánh trăng để lên đường.

Chung Nhạc gật đầu, đột nhiên nguyên thần biến thành Tinh Thiềm ba chân sáu mắt, há mồm nuốt trăng. Ánh trăng đổ xuống tựa thác khiến hắn bỗng cảm thấy tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn trên tổ tinh, hiệu quả có thể sánh ngang với lên tận mặt trăng tu luyện.

Hơn nữa, chắc hẳn luyện khí sĩ tu thành nguyệt linh ở đây cũng mạnh hơn nhiều so với luyện khí sĩ trên tổ tinh, mà nguyệt linh chắc chắn sẽ đa dạng hơn nhiều.

Đặt biệt nhất là sáu con mắt của Tinh Thiềm vừa hay tương ứng với sáu vầng trăng. Ánh trăng chiếu rọi khiến Chung Nhạc cảm thấy sáu con mắt trưởng thành nhanh chóng. Bên tron hiện lên nhiều đồ đằng văn hơn, từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn.

Đây là dấu hiệu khi nguyên thần Tinh Thiềm giác ngộ được nhiều thần thông hơn, trưởng thành hơn!

Trên tổ tinh chưa từng xảy ra việc như vậy!

- Côn Luân đối với người tu luyện nguyệt linh mà nói chính là bảo địa vô thượng!

Chung Nhạc lẩm bẩm:

- Lạ thật, Côn Luân rốt cuộc là nơi nào sao lại tiện tu luyện hơn tổ tinh?

- Côn Luân lớn hơn tổ tinh quá nhiều!

Khâu Cấm Nhi nhìn đông ngó tây:

- Chúng ta bay lâu như vậy như hình như chỉ là một góc của Côn Luân, còn chưa bay ra đại lục này.

Chung Nhạc gật đầu, Côn Luân lớn hơn sự tưởng tượng của họ, có lẽ còn lớn hơn vài lần so với Mộc Diệu Tinh. Nhưng may mắn hơn Mộc Diệu Tinh ở chỗ, trên Mộc Diệu Tinh đâu đâu cũng là biển lớn, còn ở đây cũng có lục địa, núi non như tổ tinh, có thể sinh sống.

- Hình như ở đây có một luồng khí tức Thiên Đế.

Tân Hỏa dựa vào mắt Chung Nhạc nhìn quanh, nói nhỏ:

- Lạ thật, ngoài tổ tinh ra lẽ nào ở đây cũng từng xuất hiện Thiên Đế?

Chung Nhạc bay tới một tòa thần miếu hoang phế, dừng lại quan sát hai bức tượng phía trước miếu. Lớp vàng bên ngoài hai bức tượng đều đã bong tróc, gãy mất ba cánh tay, còn lại ba tay. Nhưng điều khiến hắn thật sự tò mò đó là phía sau gáy bức tượng có vòng sáng!

Sáu quầng sáng màu kim!

Bức tượng ở đây có sáu quầng sáng chứ không phải năm!

Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, quan sát sáu quầng sáng kia, phía sau gáy cũng xuất hiện sáu quầng sáng chuyển động, lẩm bẩm:

- Trên tổ tinh chẳng mấy người biết sáu quầng sáng, tu thành được chỉ có ta và Phong Hiếu Trung. Nhưng ở đây có bức tượng có sáu quầng sáng…

- Xích Tuyết cũng có sáu quầng sáng.

Khâu Cấm Nhi đột nhiên nói:

- Muội từng thấy khi tỷ ấy vào tiểu hư không khiêu chiến Thần Thoại Bảng.

Chung Nhạc khẽ rùng mình:

- Lẽ nào luyện khí sĩ trên Côn Luân đều có thể tu thành sáu quầng sáng, mở lục đại bí cảnh? Nếu vậy thì luyện khí sĩ Côn Luân có lẽ mạnh hơn luyện khí sĩ tổ tinh quá nhiều. Tổ tinh là Lục Đạo Giới đầu tiên, sáu vòng luân hồi của Lục Đạo Giới đầu tiên đã bị hủy hoại, không thể tu thành được nữa. Lẽ nào Côn Luận không nằm trong Lục Đạo Giới đầu tiên này? Không đúng, không đúng. Ta từng thấy luyện khí sĩ của Phượng tộc, không có sáu đạo luân hồi…

Khi ấy, luyện khí sĩ Phượng tộc cùng Xích Tuyết tới Nam Hoang Hỏa Đô ở tổ tinh, Chung Nhạc từng thấy Luyện khí sĩ Phượng tộc chỉ có năm đạo luân hồi.

Hai người tiếp tục di chuyển, đột nhiên một luồng thần uy bắn lên trời rồi bay đi xa. Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đều giật mình, đó là một vị thần!

Hai người vội vàng đuổi theo, thấy vị thần đố ngồi trên cỗ xe được kéo bởi tám con thú, thần uy trang nghiêm.

- Hai vị tiểu hữu tại sao lại đuổi theo tọa giá của lão gia ta?

Một con thú kéo quay lại, là Kim Mao Mãnh Hổ hai cánh. Nó thuộc Kim Quang Hống tộc, cũng là một loại thần tộc. Chung Nhạc tim khẽ run, tám con Kim Quang Hống này đều là Pháp Thiên Cảnh, khí tức cực mạnh, tu vi thực lực cũng không hề thua kém hắn.

Con Kim Quang Hống kia cười:

- Tuy lão gia ta dễ nói chuyện nhưng nếu các ngươi động chạm tới ngài thì sẽ không dễ chịu đâu. Nhưng tốc độ các ngươi cũng nhanh thật, đuổi được cả bọn ta.

Khâu Cấm Nhi nói:

- Bọn ta không được thấy thần bao giờ nên không kìm được muốn xem xem.

- Thì ra vậy, đúng là tiểu hài tử, thấy thần là thấy kỳ lạ.

Kim Quang Hống cười:

- Ta thấy tu vi thực lực các ngươi cũng không tầm thường, chắc hẳn là xuất thân danh môn? Lão gia bọn ta được Tây Vương Mẫu mời tới dự tiệc, tranh thủ đi ban đêm, không ngờ hai phu thê các ngươi lại không ngủ, đuổi theo bọn ta.

Khâu Cấm Nhi đỏ mặt, lén nhìn Chung Nhạc một cái, nói nhỏ:

- Giờ vẫn chưa phải phu thê… Các ngơi tới Tây Vương Mẫu Quốc sao? Bọn ta cũng định tới đó, chỉ là không biết đường đi.

- Các ngươi đúng là non nớt mà.

Một con Kim Quang Hống khác cười:

- Ngay cả Tây Vương Mẫu Quốc cũng không biết, thật không hiểu sư tôn các ngươi dạy dỗ kiểu gì? Cũng được, các ngươi ngồi lên xe, bọn ta đưa các ngươi đi. Chỉ cần không kinh động lão gia nhà ta là được. Ngài dang dưỡng thần, nếu kinh động, ngài đuổi các ngươi xuống thì bọn ta cũng không giúp được đâu.

Chung Nhạc ngạc nhiên, không ngờ vị thần này và tọa kỵ của ngài lại dễ nói chuyện như vậy, liền cảm ơn rồi lên xe. Tám con Kim Quang Hống này nói chuyện qua lạ, nói tới Hội Dao Trì:

- Tây Vương Mẫu Quốc là đại quốc ở Côn Luân chúng ta, nữ tử vi tôn nên đời nào quốc chủ cũng là Vương Mẫu. Hội Dao Trì lần này nghe nói các lộ chư thần đều tới tham bái. Hội Dao Trì nghìn năm một lần, nếu không tới kịp thì sẽ lỡ mất.

Chung Nhạc hỏi:

- Có bao nhiêu vị thần tới tham dự?

- Nhiều lắm.

Một con Kim Quang Hống cười:

- Chư thần lớn nhỏ cũng có một hai nghìn người.

Chung Nhạc giật mình, một hai nghìn vị thần?

Côn Luân Cảnh lại có nhiều thần như vậy?

Trên tổ tinh cùng lắm chỉ còn gần hai chục vị hần ma còn sống, nhưng ở đây có tới một hai nghìn?

Côn Luân rốt cuộc là nơi nào?

- Năm nay vậy là ít quá, nghe nói năm ngoái khi còn Côn Luân Thiên Đình thì có mười tám vạn tám nghìn vị thần ma tới dự tiệc cơ mà.

Con Kim Quang Hống kia cười:

- Năm đó Luân Hồi Đại Thánh Đế ở đây quản lý triều chính, có tư cách đến đây đều là những đối tượng có máu mặt cả. Còn giờ Hội Dao Trì mấy kẻ tép riu cũng có thể tham gia, không bằng xưa nhiều quá…

- Tiểu Ngũ, ngươi nói vậy là bảo lão gia ta cũng là tép riu sao?

Trong cỗ xe vọng ra một giọng nói không vui.

Chung Nhạc vội đứng dậy thi lễ:

- Vãn bối Chung Sơn thị Chung Nhạc bái kiến tiền bối.

Khâu Cấm Nhi cũng vội thi lễ. Rèm cửa vén lên, không gian bên trong rất rộng, giống như trong cung điện vậy chứ không nhỏ như bên ngoài. Một thiếu niên ngồi trên bảo tọa, chống tay ở cằm.

Vị thần nhân này có phần giận dữ, quát:

- Trước mặt ta nói đã đành, nếu gặp người khác các ngươi cứ nói tép riu này nọ, có chết cũng không biết tại sao đâu! Ít thì các ngươi cũng bị rút gân lột da!

Mấy con Kim Quang Hống le lưỡi:

- Bọn ta biết sai rồi!

Vị thần nhân kia cười:

- Thôi, lão gia ta không so đo với cá ngươi. Mời hai vị tiểu hữu vào!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhìn nhau rồi vào ben trong. Thiếu niên thần nhân kia khẽ nhấc tay, hai tấm đệm ngồi xuất hiện, mời hai người ngồi xuống, rồi nói:

- Trên đường tới đây ta có không ít kẻ thù, có lẽ không tránh khỏi phải động thủ, mong hai vị tiểu hữu thông cảm.

- Tôn thần cũng có kẻ thù sao?

- Có không ít.

Vị thiếu niên thần nhân kia có chút đau đầu:

- Vốn là không có thù, chỉ là tám con thú nhà ta chạy loạn gây chuyện, hôm nay chửi người này, ngày mai chế giễu người khác, ngày kia lại đánh nhau với kẻ khác. Trưởng bối người ta tìm tới lý luận, ta lại không thể lột da rút gân chúng, đành phải bỏ qua, thế là càng ngày càng nhiều kẻ thù.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi thấy lạ, hắn thấy mấy con Kim Quang Hống này rất dễ chịu, không giống kiểu chuyên đi gây chuyện thị phi, không ngờ lại như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thú vật cùng loài thì tụ, người khác nhau thì tách biệt. Những người qua lại với thần đều là thần cả. Những con Kim Quang Hống này đi theo vị thần nhân đây có lẽ cũng toàn gặp thần nhân và những người dưới trướng thần nhân, có chút xích mích nhỏ cũng la fkhó tránh.

Vị thiếu niên thần nhân cười nói:

- Ta tên Thiên Hạo, trước đây không lâu tu thành Thuần Dương, nhưng kẻ thù thì cả đống. Tám tên tiểu tử này là ta bao dưỡng, đều là loại lắm mồm, nhưng tâm địa không xấu.

Chung Nhạc tò mò:

- Dám hỏi Tôn Thần, ta nghe mọi người nói tới Côn Luân Thiên Đình, xin hỏi có thể nói rõ hơn không?

- Ngươi không biết Côn Luân Thiên Đình?

Thiên Hạo ngạc nhiên:

- Côn Luân chúng ta vốn là thần triều do Luân Hồi Đại Thánh Đế xây dựng, mười vạn năm trước Luân Hồi Đại Thánh Đế băng hà, có Tà Thần làm loạn, phá hoại Côn Luân Thiên Đình, không biết bao nhiêu thần ma chết đi. Không ít thần ma dùng mảnh vỡ Thiên Đình chạy thoát, trong đó mảnh lớn nhất chính là Côn Luân hôm nay… Kẻ thù của ta tới rồi, các ngươi đợi chút, ta đi rồi quay lại ngay!

Bên ngoài vang lên tiếng Kim Quang Hống:

- Lão gia, tên Hỏa Chính tới tìm ngài! Tên khốn đó vẫn còn nhớ thù, chỉ là lần trước tới nhà hắn ăn mấy cây linh dược thôi mà…

- Im mồm!

Thiên Hạo lao ra, quát:

- Các ngươi rõ ràng đã hủy cả vườn linh dược của họ, không phải chỉ ăn có vài cây!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi ra ngoài, thấy Thiên Hạo và một vị thần ma khác đại chiến trên không trung. Thiên Hạo biến thành thần ma thân hổ, tám đầu tám mặt, tám chân tám đuôi, gây nên thần thủy ngập trời. Con vị thần ma kia biến thành con chim lửa tám đầu, phun thần lửa. Hai vị thần ma quyết chiến trên không khiến trời đất tối sầm.

- Không cần nhìn nữa.

Tám con Kim Quang Hống cùng cười:

- Họ đấu mười mấy lần rồi, chẳng ai làm gì được ai. Chúng ta đi trước, lát nữa lão gia sẽ đuổi kịp thôi.

Tám con Kim Quang Hống kéo xe bay đi, để lại Thiên Hạo tít phía sau.

- Ui da, nguy rồi!

Đi được mấy vạn dặm, tám con Kim Quang Hống đột nhiên dừng lại, một con hét lên:

- Lão gia, một kẻ thù khác của ngài, Võ Minh Tôn Thần tới rồi!

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn thì thấy một vị thần ma nghìn tay phía sau đến nghìn món hồn bình đủ cả thương kiếm kích rìu…sát khí đằng đằng chặn phía trước.

Thiên Hạo từ sau bay tới, nói lớn:

- Võ Minh sư huynh, đựng hạ thủ với chúng, ta và ngươi đối quyết!

Thần ma nghìn tay lao tới, phía sau lại có Hỏa Chính Tôn Thần cùng hợp lực tấn công Thiên Hạo. Tám con Kim Quang Hống kéo xe đi mất. Chung Nhạc không khỏi thấp thỏm:

- Tám vị nhân huynh, lão gia nhà các ngươi…

- Không chết được đâu.

Tám con Kim Quang Hống cười:

- Lão gia bọn ta quen rồi. Chúng ta tới Hội Dao Trì trước, ngài sẽ rất nhanh đuổi kịp thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status