Nhân đạo chí tôn

Chương 662: Cuộc chiến đẫm máu (2)

Trong băng vụ vang lên một đạo thanh âm khàn khàn, sau đó đao quang ảm đạm dần dần sáng lên, lay động bất định.

Ầm ầm!

Đám Cự bá Côn Tộc bên cạnh Quận chúa Kim Tú càng lúc càng ít. Rốt cuộc, gã Cự bá Thông Thần Cảnh còn lại kia cũng ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình. Lúc này, chỉ còn lại có mỗi mình Lãng Thanh Vân đang căng căng thẳng thẳng đi theo bên cạnh nàng.

- Lại tới nữa chứ?

Quận chúa Kim Tú từng ngụm từng ngụm thổ huyết, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cực kỳ hung ác nhìn về phía đám băng vụ ba động. Trong băng vụ không có bất kỳ sinh tức nào. Dần dần, bụi bậm rơi xuống đất, rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong băng vụ.

Dưới một ngọn băng sơn, Chung Nhạc dựa sát vào dưới chân vách núi, khí tức cực kỳ yếu ớt. Đám quang luân sau đầu hắn cũng đã rách nát tả tơi, khí tức Nguyên thần càng lúc càng thấp đi. Máu tươi từ trong cơ thể hắn ồ ồ chảy ra, Bất Tử Chi Thân đã đạt tới cực hạn, không thể lại tự chủ tu bổ thân thể hắn nữa. Toàn bộ xương cốt trong cơ thể hắn cũng đã bể nát, cơ nhục vỡ nát thành mảnh vụn.

Từ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, một cây củ cải thật lớn chợt nhảy ra ngoài, chĩa cái đầu trụi lủi về phía trước mặt hắn, miệng không ngừng thúc giục:

- Chung Sơn thị, Chung lão gia, cắn ta đi! Mau cắn ta một cái đi! Mau mau cắn ta đi! Cắn ta xong lại đứng lên! Đứng lên đánh nhau với bọn chúng a!

Cây củ cải lớn này không ngừng kêu gọi. Rốt cuộc, cuối cùng thiếu niên Chung Sơn thị cũng tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, khóe miệng giật giật, cũng không phát ra thanh âm. Hồ Tam Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quận chúa Kim Tú và Lãng Thanh Vân đang từng bước ép sát, vội vàng kêu lên:

- Mau mau cắn ta một cái, sau đó đứng lên đánh nhau với bọn họ! Đánh chết nữ tử Côn Tộc và con chó kia a!

- Chạy… đi…

Khóe miệng Chung Nhạc giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

- Ngươi nói cái gì?

Hồ Tam Ông không nghe rõ.

- Chạy… mau… đi…

Hơi thở Chung Nhạc mong manh, mở miệng lẩm bẩm:

- Tam Ông, chạy mau đi… Ta thật xin lỗi ngươi! Sợ rằng không thể nào cấp Thần Thổ cho ngươi được rồi… Chạy mau đi!

Hắn gần như dùng hết toàn bộ khí lực còn lại của mình, rống lớn một tiếng. Hồ Tam Ông nhất thời ngẩn ngơ.

- Chạy đi!

Chung Nhạc vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn. Hồ Tam Ông lập tức xoay người bỏ chạy. Nhưng vừa mới chạy được hai bước đã đột nhiên dừng lại, xoay người quay trở lại trước mặt Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Ngươi còn nhớ không? Ta đã từng nói với ngươi, Quy Khư Lục Quân Tử chúng ta chính là nói nghĩa khí nhất. Mà ta lại càng là nói nghĩa khí nhất trong Lục Quân Tử. Hồ Tam gia ta cả đời này trận hình gì mà chưa từng thấy qua? Dẫu trời có sập xuống, cũng có Hồ Tam gia thay ngươi chống đỡ. Ngươi yên tâm! Nếu bọn chúng dám đụng tới ngươi, Hồ Tam gia ta sẽ đánh chết bọn chúng!

Hắn xoay người lại, nhìn về phía Quận chúa Kim Tú và Lãng Thanh Vân đang đi tới, cười lạnh nói:

- Có Hồ Tam gia ta ở đây…

- Một cây củ cải mà thôi, kêu la cái gì?

Lãng Thanh Vân tiến về phía trước một bước, lạnh như băng quát mắng:

- Chỉ là một cây Thần dược thành tinh, đã bị gặm tới toàn thân rách nát, cũng muốn ngăn cản ta? Cũng muốn ngăn cản Quận chúa Kim Tú anh minh thần võ sao?

- Chó săn!

Hồ Tam Ông trợn mắt nhìn hắn, quát khẽ một tiếng. Sắc mặt Lãng Thanh Vân trầm xuống, bật cười nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem!

Hồ Tam Ông nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chó săn! Ngươi chính là chó săn! Là một con chó săn vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ! Là khí hậu Côn Tinh nuôi dưỡng ngươi hay là khí hậu Tổ Tinh nuôi dưỡng ngươi? Là trên Côn Tinh có huynh đệ tỷ muội ngươi hay là trên Tổ Tinh có huynh đệ tỷ muội ngươi? Ngươi không phân rõ ai bạn ai địch sao? Dẫn theo kẻ địch đi giết đồng bạn, dẫn theo kẻ địch đi giết đồng tộc Tổ Tinh! Hạng người lòng lang dạ sói như ngươi, chửi ngươi cũng khiến cho miệng ta bị ô uế!

Sắc mặt Lãng Thanh Vân kịch biến. Sau lưng hắn, Quận chúa Kim Tú thản nhiên nói:

- Hắn là chó săn của ta, thì tính sao? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Hắn đã đầu phục ta, đó chính là chó của ta. Chó của ta dẫn ta đi giết những con chó khác, đi giết lê dân vạn tộc Tổ Tinh, chính là thiên kinh địa nghĩa! Lãng Thanh Vân, giết chết bọn chúng!

Lãng Thanh Vân tiến lên một bước, tiếp cận Hồ Tam Ông, cười lạnh nói:

- Giết chết ngươi chính là quá tiện nghi cho ngươi rồi. Ta muốn bắt lấy ngươi, luyện thành linh đan diệu dược, chậm rãi ăn dần!

Hồ Tam Ông gầm lên một tiếng, nhào tới phía trước, lại bị Lãng Thanh Vân một tay bắt lấy. Mặc cho Hồ Tam Ông giãy giụa như thế nào, cũng không thể nào chạy thoát. Lãng Thanh Vân chậm rãi tiến về phía Chung Nhạc dưới vách núi, trong mắt lộ ra hung quang, giơ tay lên vỗ xuống đầu Chung Nhạc, cười lạnh nói:

- Thắng làm vua, thua làm giặc…

Đột nhiên, trong quang luân rách nát tả tơi sau đầu Chung Nhạc, một đạo kiếm quang chợt bay ra, soạt một tiếng đâm thẳng vào mi tâm của hắn. Ba Tuần theo đạo kiếm quang kia bay ra, một kiếm đâm xuyên đại não của hắn. Ngọc kiếm Lá liễu từ sau đầu Lãng Thanh Vân bay ra, chém về phía Quận chúa Kim Tú.

Dưới vách núi, Chung Nhạc nhìn về phía khuôn mặt kinh khủng và không hiểu của Lãng Thanh Vân, thấp giọng nói:

- Giết chết ngươi, quả thật là đã quá tiện nghi cho ngươi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status