Nhân đạo chí tôn

Chương 775: Ta đưa ngươi đi đồ Thần

Tân Hỏa nghe vậy giật mình, rồi vô cùng phấn khích, phong ấn hết huyết mạch của sinh linh các tộc thần ma côn, biến thành phàm huyết?

Như vậy nghĩa là xóa bỏ mọi thiên phú của những chủng tộc ấy, biến những chủng tộc đó có địa vị ngang bằng với nhân tộc.

Thần ma côn tộc sở dĩ cường đại như vậy, ức hiếp được nhân tộc chính là vì huyết mạch, truyền thừa, thiên phú dị bẩm. Có chủng tộc sinh ra đã có thần lực, có chủng tộc sinh ra tinh thần lực đã cường đại, có chủng tộc thì sinh ra đã khống chế nước, lửa, thao túng sức mạnh đại địa…

Còn nhân tộc sinh ra đã nhỏ bé, chẳng có chút thiên phú gì.

Phong ấn huyết mạch của các tộc thành phàm huyết, những chủng tộc này sẽ chỉ còn địa vị như nhân tộc, khi sinh ra chẳng có chút thiên phú gì, chỉ có thể dựa vào tu hành.

Nhưng nếu tuyệt đạo pháp thần thông thì càng thê thảm.

- Nhạc tiểu tử, muốn hoàn thành trận phong ấn đại tế này cần bao nhiêu tế phẩm ngươi có biết không?

Ngọn lửa nhỏ không còn phấn khích nữa, hỏi.

Hắn cũng rất lạ, nếu là người khác nhất định sẽ bị suy nghĩ của Chung Nhạc làm cho chấn kinh, cảm thấy gan to tày trời, đại nghịch bất đạo, làm trái ý trời, đúng là tội ác tày trời

Nhưng Tân Hỏa lại không nghĩ về chuyện Chung Nhạc to gan mà là lấy tế phẩm ở đâu.

- Ta chỉ phong ấn Tổ Tinh và Mộc Diệu Tinh, số tế phẩm cần chắc cũng không quá nhiều?

Chung Nhạc thăm dò:

- Dùng nhục thân của Tự Nhiên lão tổ, Tự Nhiên Chi Thành để hiến tế đủ không?

- Không đủ!

Tân Hỏa lắc đầu:

- Tự Nhiên lão tổ tuy cường hãn nhưng không đạt tới tầng thứ của Tạo Vật Chủ, chỉ tế nhục thân của hắn thì không được, ngươi cần nhiều tế phẩm hơn nữa!

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật:

- Cộng thêm Hiếu Mang lão tổ, Côn Hầu, Ma Hầu, còn cả toàn bộ thần minh ma thần trên Tổ Tinh, chắc là đủ chứ?

Tân Hỏa nghĩ một lúc, nói:

- Miễn cưỡng đủ dùng. Nhưng vẫn là chưa đủ nhiều. Muốn phát huy tác dụng có lẽ cần phải có thêm thời gian. Ba bốn nghìn năm mới hoàn toàn phong ấn được huyết mạch các tộc. Hơn nữa còn là huyết mạch của thế hệ sau. Với thần ma côn các tộc hiện nay thì không có tác dụng gì. Thực hiện cuộc phong ấn đại tế này cần ngươi phải có thực lực cường hãn, chỉ dựa vào thực lực hiện nay thì ngươi không làm được đâu. Hơn nữa ngươi có biết pháp môn phong ấn đại tế không?

- Mong Tân Hỏa dạy ta!

Chung Nhạc nghiêm túc nói.

- Pháp môn loại phong ấn đại tế thì ta cũng biết một hai loại, truyền cho ngươi cũng không phải không được.

Tân Hỏa khó xử nói:

- Chỉ là, tu vi của ngươi hiện giờ còn quá yếu, nếu miễn cưỡng thực hiện, ta sợ ngươi không gắng gượng được bao lâu, chưa biết chừng tế luôn cả bản thân.

Chung Nhạc chớp chớp mắt cười:

- Nếu gặp nguy hiểm đương nhiên ta sẽ dừng lại. Hơn nữa Côn Hầu, Ma Hầu đâu có dễ gì bị ta bắt? Ta có thực lực bắt chúng thì có lẽ đã không thua kém thần ma rồi, chưa biết chừng có thể thực hiện phong ấn đại tế!

- Cũng phải. Nhưng bây giờ thì ngươi đừng thử, ngươi chưa luyện thành Tiên Thiên Tinh Thiềm Chân Linh, còn kém thần ma rất nhiều.

Trong thức hải, Tân Hỏa truyền thụ cho Chung Nhạc một môn phong ấn đại tế mà hắn biết. Môn phong ấn đại tế này có tên Phong Thiền Đại Tế, tế tự thiên địa, dựa vào lực phản hồi của thiên địa thi triển đại phong ấn. Hắn trầm giọng nói:

- Còn việc này nữa, ngoài nguy hiểm có thể tế bản thân ra thì còn lời nguyền. Đây là hành động nghịch thiên, thọ nguyên của ngươi sẽ giảm, đó chính là lời nguyền của những chúng sinh bị ngươi phong ấn huyết mạch.

- Lời nguyền?

Chung Nhạc căng thẳng:

- Phục Hy thần tộc ta bị phong ấn huyết mạch thì không phải kẻ tà ác kia cũng bị nguyền rủa sao?

Tân Hỏa nghĩ ngợi:

- Kẻ đó là tiên thiên thần ma, thọ nguyên vô tận, lời nguyền đối với hắn chẳng có tác dụng. Nếu ta không nhầm thì có lẽ hắn gặp phải lời nguyền vô cùng đáng sợ. Nhưng chỉ khi gặp hắn rồi ta mới biết rốt cuộc đó là lời nguyền gì.

Chung Nhạc bỏ qua chuyện này, cẩn thận tham ngộ Phong Thiền Đại Tế, một lúc lâu sau mới hiểu một chút về môn phong ấn đại tế này… Nơi Phong Thiền Đại Tế phát động tế tự buộc phải ở nơi trên tới trời, dưới tới đất, cũng có nghĩa là phải được cử hành trên núi cao.

Phát động đại tế cần phải lấy máu của người tế tự làm vật dẫn, dẫn thiên lôi địa hỏa, tế tự tế phẩm, kết nối với sức mạnh hùng vĩ của trời đất cử hành phong ấn tế tự.

Hắn biết trong một chốc một nhát không thể tham ngộ được hoàn toàn Phong Thiền Đại Tế nên hắn tạm bỏ qua việc này, ngẩng lên nhìn bầu trời.

Phía trên đỉnh đầu hắn, trong thuần dương lôi tầng, thấp thoáng xuất hiện một tòa lôi trạch, thuần dương lôi trạch.

- Đã đánh tới đây rồi thì sao lại không tới xem thuần dương lôi trạch thế nào chứ?

Hắn nghĩ tới đây liền tiến về hướng thuần dương lôi trạch.

Trong lôi trạch, một đạo thuần dương lôi đình xuyên qua nhục thân Chung Nhạc, sắc mắt hắn biến đổi, lập tức rút lui. Tòa thuần dương lôi trạch kia cũng biến mất.

- Thuần dương lôi trạch quá khủng bố, với thực lực hiện nay ta không thể vượt qua được. Cho dù là tầng đầu tiên ta cũng không qua nổi. Không tu thành Tiên Thiên Tinh Thiềm Chân Linh, mở ra Cực Cảnh thứ hai của Chân Linh Cảnh thì ta tuyệt đối không có khả năng! Muốn vượt qua tám mốt tầng lôi trạch để lấy thuần dương lôi kiếp Đạo Quả, có lẽ vô cùng khó khăn. Cho dù ta tu luyện tới Thông Thần Cảnh, tu thành Thông Thiên Cực Cảnh cũng chưa chắc làm được…

Chung Nhạc suy nghĩ tới đây, đột nhiên tim khẽ động:

- Ta còn có điều mà cường giả khác không có, đó chính là Phục Hy nguyên thần!

Chung Nhạc tim đập thình thịch, hắn có tam đại nguyên thần, Kim Ô, Tinh Thiềm và Phục Hy!

Nguyên thần của những người khác đều lấy linh làm chủ, lấy hồn phách làm phụ trợ. Uy lực của linh hơn hẳn hồn phách. Còn Chung Nhạc sở dĩ tu thành Phục Hy nguyên thần là ngược lại, linh là phụ, hồn phách là chính!

Chính vì hồn phách của hắn cường đại hơn linh nên mới luyện được nhật linh nguyệt linh vào hai mắt.

Nếu hắn luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Linh được, rồi tu thành Tiên Thiên Cực Cảnh thì hắn nhất định có thể vượt qua tám mốt tầng thuần dương lôi trạch!

- Đáng tiếc, Tiên Thiên Tinh Thiềm Chân Linh sắp thành công nhưng lại bị cây quái thụ kia làm gián đoạn, nếu không giờ ta đã thử ngưng luyện Tiên Thiên Chân Hồn rồi. Cũng may Tinh Thiềm Chân Linh của ta đã rất gần Tiên Thiên rồi, không lâu nữa là ta có thể tu thành!

Hắn cho tâm niệm khẽ động, hai đạo khí huyết bay ra, đáp xuống đất biến thanh Long Nhạc và Công Tử Ba Tuần, hai người đều rời đi.

Long Nhạc và Công Tử Ba Tuần lúc này đều có lợi ích rất lớn, sau khi lôi kiếp tôi luyện đã cường đại hơn rất nhiều. Chỉ là, khoảng cách giữa họ và bản thể Chung Nhạc vẫn không rút ngắn mà càng ngày càng rộng.

Dù sao Long Nhạc và Ba Tuần cũng đều là hóa thân của Chung Nhạc, không phải linh thật sự, họ luyện thành Chân Linh vẫn chỉ là một phần linh của Chung Nhạc mà thôi.

Giờ hai người cộng lại cũng chưa bằng hai phần tu vi của Chung Nhạc.

Nhưng với những cự phách Chân Linh khác mà nói thì Long Nhạc và Ba Tuần thực sự quá mạnh, là thiếu niên thiên tài hiếm có, thậm chí Thông Thần cực phách cũng không dám nói thắng được họ!

Chung Nhạc trở lại Kiếm Môn, thấy Kiếm Môn Sơn vẫn bị đè thấp mấy trăm trượng, nghĩ bụng:

- Xem ra Phong Thiền Đại Tế không thể thực hiện trên Kiếm Môn Sơn được. Nếu thiên địa phản phệ thì chỉ sợ Kiếm Môn sẽ gặp họa theo. Phải tìm một ngọn núi khác không thua kém Kiếm Môn Sơn. Nếu không, Kiếm Môn mà bị ta làm hỏng thì Quan sư tỷ chắc lấy mạng ta mất.

Mắt hắn sáng lên:

- Tới Đông Hoang, cử hành đại tế ở Hãm Không Thành. Hơn nữa Sư Bất Dịch tuy bị ta hàng phục, nhưng mấy năm nay cũng đang khổ luyện muốn đột phá Thông Thần, tu thành nguyên thần thuần dương. Đại sư tử thực lực không tầm thường, ta phải bắt những thần ma như vậy, phải bắt hắn trợ giúp ta một tay!

Không lâu sau hắn lặng lẽ tới Hắc Sơn Hãm Không Thành. Sư Bất Dịch trong thành có cảm ứng, sắc mặt biến đổi, vội ra đón, mời Chung Nhạc vào trong thành chủ phủ, sợ người khác nhìn thấy.

Chung Nhạc dùng Côn tộc cự phách khống chế nguyên thần của hắn, thời gian này Chung Nhạc đều không tìm hắn, cũng không gọi hắn tới làm tọa kỵ. Mà mấy năm nay hắn cũng dụng tâm tu luyện, muốn đột phá thành thần, luyện hóa cự phách Côn tộc đang bò trên nguyên thần của mình.

Hắn không khỏi có phần bất an, chỉ sợ Chung Nhạc phát hiện ra tu vi của hắn đã tăng tiến, rồi khống chế hắn.

- Đại sư tử không cần phải lo lắng.

Chung Nhạc mỉm cười, Côn tộc cự phách nằm trong sự kiểm soát của hắn, bất cứ động tĩnh nào của Sư Bất Dịch đều không qua mắt được hắn. Có thể nói là hoàn toàn bị hắn khống chế. Vì thế hắn không lo lắng con sư tử này có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Sư Bất Dịch đang trưởng thành, hắn cũng đang trưởng thành, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn. Thời gian dần qua, hắn khống chế được Sư Bất Dịch cũng sâu hơn, con sư tử này mãi mãi không thể thoát được hắn!

Sư Bất Dịch hừ một tiếng, định thần lại, ho hắng nói:

- Chung Nhạc, ngươi tới chỗ ta...

- Gọi lão gia!

Chung Nhạc mỉm cười.

Sư Bất Dịch trong lòng như muốn chết, kìm nén cảm giác muốn bùng nổ, khóe mắt giật giật:

- Chung lão gia tới chỗ ta có việc gì?

- Đương nhiên là có việc tìm ngươi.

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Là việc tốt. Nửa năm trước ta đồ thần thành công, giết Đại Chân Lão Mẫu, tu vi của ta cũng tăng tiến mạnh, biết ngươi mãi chưa đột phá, tu thành thuần dương được nên đem tới cho ngươi một đại tạo hóa.

Sư Bất Dịch tim đập loạn, thất thanh kêu lên:

- Ngươi đồ thần thành công, giết Đại Chân Lão Mẫu? Sao có thể?

Chung Nhạc cười ha hả:

- Giết Đại Chân Lão Mẫu có đến mức kinh ngạc vậy không?

Sư Bất Dịch suy nghĩ đại loạn, Chung Nhạc giết Đại Chân Lão Mẫu, không phải có nghĩa là thực lực của hắn đã đạt tới mức Sư Bất Dịch hắn không thể với tới sao?

Sư Bất Dịch hắn cho dù có tu thành nguyên thần thuần dương thì e rằng cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn!

- Chẳng lẽ ta phải làm tọa kỵ cả đời sao?

Sư Bất Dịch não nổ bùm một tiếng, nhớ ra nửa câu sau của Chung Nhạc, vội hỏi:

- Chung lão gia, không biết đại tạo hóa mà ngài nói là?

Chung Nhạc vỗ mạnh vai hắn:

- Ta chuẩn bị trợ giúp ngươi thành thần!

Sư Bất Dịch lắp bắp:

- Giúp ta thành thần? Giúp thế nào...

- Giờ ngươi nhốt mình tại đây muốn đột phá tu thành thần, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Chung Nhạc cười:

- Ngươi phải chiến đấu, phải lịch luyện, không trải qua sinh tử khổ chiến, không bồi dưỡng căn cơ, không vượt qua bản thân thì sao thành thần được?

Sư Bất Dịch gật đầu lia lịa, có cảm giác gạt sương mù thấy trời xanh. Chỉ nghe Chung Nhạc nói tiếp:

- Vì thế, ta đưa ngươi đi cùng giết vài vị ma thần, giúp ngươi đột phá. Ngươi không cần cảm ơn ta, nếu không phải ngươi là tọa kỵ của ta thì ta đâu thèm giúp. Đi nào, ta đưa ngươi đi đồ thần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status