Nhân đạo chí tôn

Chương 824: Đại thế đã mất (2)

Hoàng Xà Tôn Thần ho khan một tiếng, cao giọng nói:

- Long Hầu, chúng ta có tới năm tôn Thần Minh, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta, cần gì phải liều mạng vì Chung Sơn thị chứ?

Sắc mặt Long Hầu khẽ động, nói:

- Không thể chiếu rọi được bảo vật trong Đế lăng? Ngươi từng gặp qua bảo vật trong Đế lăng sao?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Có duyên nhìn thấy, vô duyên đạt được!

Long Hầu không khỏi than thở:

- Có thể nhìn thấy, cũng đã là duyên phận nghịch thiên rồi!

Thường Chân Tôn Thần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Long Hầu, chúng ta đã rất khách khí, dùng lễ đối đãi, nhưng ngươi không khỏi quá kiêu căng rồi a? Chúng ta không phải là sợ ngươi, mà chỉ là không muốn tạo thành thương vong không cần thiết mà thôi!

Long Hầu khẽ nhíu mày. Lại nghe Khoa Phụ Ngạn Sơn cười lạnh một tiếng, nói:

- Long Tộc các ngươi cũng đã đi tới Côn Lôn Cảnh. Nếu ngươi dám đắc tội chúng ta, ta sợ rằng Long Tộc các ngươi sẽ không thể đặt chân trong Côn Lôn Cảnh a!

Long Hầu quay đầu lại, cảm thấy buồn cười, nói:

- Ta không muốn diệt tuyệt các Thần Minh trên Tổ Tinh, cũng không nguyện ý đắc tội Thần Minh Côn Lôn Cảnh. Các ngươi lập tức lui ra, quay trở lại Côn Lôn, việc này cứ như vậy bỏ qua. Bằng không, các vị cẩn thận chết không có chỗ chôn a!

Thường Chân Tôn Thần đột nhiên phất ống tay áo một cái, trước một bước công kích về phía Long Hầu, cười lạnh nói:

- Một tôn Thần Hầu Chi Linh mà thôi, lại dám không biết điều như vậy!

Nàng đã động, đám Thần Minh còn lại cũng không thể không động. Đám người Khoa Phụ Ngạn Sơn, Hoàng Xà Tôn Thần nhao nhao tế khởi Thần binh, công kích về phía Long Hầu.

Long Hầu giơ tay tế kiếm, mỉm cười nói:

- Chung Sơn thị, sao ngươi không chiếu rọi Ma Hầu một cái?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, mặt gương liền chiếu rọi về phía Ma Hầu.

Long Hầu cười ha hả, thân thể đột nhiên di chuyển. Sau một khắc, Bàn Long Kiếm đã đâm xuyên thân thể Thường Chân. Kiếm quang run lên, xé tan thân thể tôn Thần Nữ này.

Một tôn Thần Minh khác chợt thét lớn một tiếng, trên mi tâm chợt nứt ra một cái lỗ máu, ngã ngửa xuống đất, không đứng dậy nữa.

Hoàng Xà Tôn Thần cả kinh thất sắc, há miệng gào thét, thôi động hai thanh Xà Văn Kiếm, ra sức chém giết về phía Long Hầu. Đột nhiên trên cổ nhẹ bổng một cái, cảm thấy cái đầu đã bay thẳng lên cao, cái đầu đã bị chém đứt.

Khoa Phụ Ngạn Sơn lực mạnh vô cùng, nắm tay tựa hồ có thể đánh nát thiên địa. Hắn ỷ vào nhục thân cường hoành vô biên của chính mình, tiến hành chiến đấu cận thân với Long Hầu. Không ngờ Bàn Long Kiếm trong nháy mắt đã điểm mấy ngàn cái lên trên nhục thân của hắn. Trong cơ thể hắn nhất thời vang lên thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, cả người đột nhiên nổ tung, vỡ nát.

Long Hầu rút Bàn Long Kiếm ra khỏi trái tim một tôn Thần Minh cuối cùng, thân hình lóe lên, giẫm chân lên trên nắp quan tài phóng đi, trong nháy mắt đã đi ra bên ngoài Tế đàn Hắc Sơn. Bàn Long Kiếm giống như Nộ Long bay lượn, công kích về phía Ma Hầu.

Mà lúc này, thi thể không đầu của Hoàng Xà Tôn Thần đột nhiên cử động một cái. Chỉ thấy dưới mông tôn Thần Minh này đột nhiên mọc ra một cái đầu, trên cổ lại mọc ra hai cái chân, ầm ầm lao thẳng về phía Chung Nhạc.

Không ngờ hắn lại có hai cái đầu, đầu đuôi đối xứng, là một con Song Đầu Thần Xà. Sau khi bị Long Hầu chém đứt một cái đầu, hắn vẫn chưa chết, mà là nhân cơ hội đi đánh chết Chung Nhạc.

Chung Nhạc xoay lưng về phía hắn, nhàn nhạt nói:

- Hoàng Xà Tôn Thần, ngươi có biết vì sao Long Hầu lại không giết ngươi không?

Trong lòng Hoàng Xà Tôn Thần cả kinh, vội vàng dừng bước lại:

- Vì sao?

- Vì hắn kiêng kỵ ta, muốn mượn tay ngươi giết chết ta!

Chung Nhạc thôi động Tế đàn Phong Thiện, hiến tế thi thể và Nguyên thần đám Thần Minh bọn Khoa Phụ Ngạn Sơn và Thường Chân, thản nhiên nói:

- Vừa rồi dùng tấm gương này chiếu rọi, hắn đã nhìn ra hư thực của ngươi, cho nên chỉ chém đứt một cái đầu của ngươi, lưu lại cho ngươi một mạng để ám toán ta. Bất quá, ngươi có thể ám toán được ta sao? Ngươi vừa tới đây, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Sắc mặt Hoàng Xà Tôn Thần kịch biến, lập tức xoay người bỏ chạy, đạp lên nắp quan tài, chạy trốn ra ngoài Tế đàn Hắc Sơn.

Lúc này Long Hầu đang giao đấu với Ma Hầu. Long Hầu sớm đã kiếm trảm A Tu La Ma Thần Đồ Tư Ba, ném thi thể hắn vào trong Tế đàn Hắc Sơn. Vừa nhìn thấy Hoàng Xà Tôn Thần bỏ chạy khỏi Tế đàn Hắc Sơn, cũng không có hạ thủ với Chung Nhạc, Long Hầu không khỏi khẽ nhíu mày một cái:

- Không ngờ Hoàng Xà lại không nhân cơ hội này giết chết Chung Sơn thị. Lá gan hắn thật quá nhỏ rồi! Hắn cũng không nhìn ra Chung Sơn thị chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, khó trách được xưng là đầu đuôi hai phía…

Hắn nhìn thấy Chung Nhạc bố trí tòa Tế đàn Hắc Sơn này, huyết tế Chúng Thần, phong ấn Thần huyết của các tộc Thần Ma Côn, trong lòng quả thật vô cùng rung động. Cộng thêm cái chết của Côn Hầu, tấm gương lân phiến, khiến cho hắn đối với Chung Nhạc cũng vạn phần kiêng kỵ. Cho nên hắn mới lưu lại cho Hoàng Xà một mạng, để cho Hoàng Xà có cơ hội ám toán Chung Nhạc. Không ngờ Hoàng Xà Tôn Thần lại bị một lời của Chung Nhạc dọa chạy như vậy.

Sắc mặt Phong Vô Kỵ kịch biến, trong nháy mắt Long Hầu giết ra Tế đàn Hắc Sơn, hắn cũng đã đái lĩnh Công Dương Tôn Thần và một tôn Thần Minh khác viễn độn bỏ chạy. Hoàng Xà Tôn Thần nhanh chóng đuổi theo, kêu lớn:

- Hiếu Đại Tế ty, Công Dương, mau dừng chân a! Chúng ta đi Kiếm Môn, giết chết già trẻ cả nhà Chung Sơn thị, khiến cho hắn không thể không trở về giải cứu, có thể hóa giải được cục diện nguy hiểm lần này!

Công Dương Tôn Thần và một tôn Thần Minh Côn Lôn Cảnh còn lại vội vàng dừng bước, ánh mắt nhất thời sáng ngời. Chỉ là Phong Vô Kỵ đã vội vàng nói:

- Không thể! Chung Sơn thị vẫn còn một đại cao thủ lưu lại Kiếm Môn Sơn. Nếu các ngươi đi tới đó, sợ rằng liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hoàng Xà Tôn Thần căn bản không tin, cười lạnh nói:

- Long Hầu đã ở đây, Chung Sơn thị còn có thủ đoạn gì nữa chứ? Không đánh sập Kiếm Môn Sơn, tàn sát già trẻ cả nhà hắn, căn bản khó giải được mối hận trong lòng ta!

Dứt lời, hắn liền cùng với hai tôn Thần Minh nhất tề giết về phía Kiếm Môn Sơn Đại Hoang. Phong Vô Kỵ cắn răng nghiến lợi, cũng không có đi theo, chỉ cười lạnh, nói:

- Ngay cả lời nói của ta cũng không nghe, chết chưa hết tội! Hiện tại đại thế đã mất, xem ra ta không thể lưu lại trên Tổ Tinh này được nữa, bây giờ rời đi vẫn còn kịp…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status