Nhân sinh hữu nhất niệm

Chương 14: Đại học Y



Sáng sớm hôm sau, vừa vào tháng Mười một, khí trời lạnh hơn không ít.

Giang Trạch đã quen đồng hồ sinh học, thức dậy rất sớm.

Mới sáu giờ, trời bên ngoài còn chưa hửng nắng, ánh mặt trời bị tầng mây lạnh che phủ, không thể lọt qua chiếu xuống trần thế.

Cúi đầu nhìn xuống người bên cạnh còn đang trong giấc mộng đẹp, trên cổ và bả vai trắng mịn nhỏ nhắn có mấy vết hôn ngân hồng nhạt, cũng có vết rất đậm.

Đồng Giai Kỳ ngủ rất yên ổn, không lăn không nháo, một tư thế lúc ngủ có thể duy trì đến tận khi thức dậy.

Nhớ lại hành động kích thích của anh và cô chiều hôm qua, hầu kết Giang Trạch hơi giật giật.

Mùi vị của cô “ăn” vào rồi chỉ khiến anh càng thêm thèm khát, chứ chưa hề có cảm giác thoả mãn.

Anh muốn cô.

Muốn cô nhiều hơn như thế nữa.

Trong ánh mắt lóe lên tia dục vọng, Giang Trạch cúi người xuống, môi chạm lên gương mặt yên ổn ngủ của Đồng Giai Kỳ.

Nụ hôn rơi xuống vầng trán láng mịn, rơi vào mi tâm, kéo xuống chóp mũi nhỏ nhắn, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mọng vì bị anh chà xát mấy lần mà trở nên sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng ngậm cắn.

Bị quấy rối trong khi đang ngủ khiến Đồng Giai Kỳ hơi khó chịu. Cô hơi rục rịch cơ thể, mày chậm rãi cau lại, mi mắt giật giật như sắp tỉnh.

Giang Trạch sợ cô bị mình đánh thức, vội vàng nín thở rời khỏi đôi môi quyến rũ như thuốc phiện kia. Cuối cùng Đồng Giai Kỳ cảm thấy yên ổn, quyết định ngủ lại, lồng ngực dưới chăn hơi phập phồng.

Dở khóc dở cười nhìn Đồng Giai Kỳ vùi đầu trong chăn, Giang Trạch nghĩ nghĩ chắc cô sẽ không lập tức tỉnh lại, nên quyết định rời giường đi chạy bộ.

Đây là thói quen buổi sáng của anh, được tập từ khi vào Đại học, mỗi ngày đều đúng giờ này dậy thức dậy tập thể dục.

Một Giáo sư ở Đại học Y đã nói rằng nếu các cô cậu muốn thực thi sứ mệnh cứu người thì trước hết nên bảo trọng sức khoẻ của chính mình, bác sĩ mà để cho bản thân ốm yếu ngã bệnh dẫn đến xảy ra sơ suất là nỗi sỉ nhục của ngành y.

Nhẹ nhàng dém góc chăn cẩn thận cho cô, lại chỉnh điều hoà lên cao một chút nữa, Giang Trạch mở tủ quần áo lấy đồ thể thao, lại mang theo khăn tắm, xoay người đi đến phòng tắm cho khách.

Lúc Giang Trạch chuẩn bị xong xuôi, đồng hồ treo tường bên ngoài phòng khách đã là sáu giờ ba mươi.

Bên dưới toà nhà có một sân tập thể dục, ngoài ra còn có một sân chạy bộ nho nhỏ sát bên trường Đại học Y.

Giang Trạch vừa xuống lầu đã rẽ ngay sang sân chạy bộ, vận động vài cái đơn giản rồi liên tục chạy hai mươi vòng.

Chân được đồ thể thao mùa đông ấm áp ôm chặt lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, Giang Trạch chạy xong vòng thứ hai mươi, chuyển sang chạy bộ, anh sải từng bước chân, chầm chậm đi mấy vòng.

Bên cạnh có mấy người cũng đang chạy bộ, ánh mắt không ngừng dõi theo thân ảnh mặc đồ thể thao áo trắng quần đen kia.

Trong đám người cũng chạy bộ có một cô gái tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, nhan sắc xinh đẹp, tóc dài búi cao, trong thời tiết lạnh lẽo này thế mà trên người lại mặc đồ thể thao áo tay lửng, quần đùi chưa phủ qua đầu gối.

Trông thấy thân ảnh Giang Trạch một lần nữa đi vụt qua bên cạnh, cô gái kia thần sắc thẹn thùng vén mớ tóc mai vì mồ hôi mà dính bên má, tươi cười tiến lên bắt chuyện với Giang Trạch: “Bác sĩ Giang, thật trùng hợp quá, anh cũng chạy bộ buổi sáng sao?”

Giang Trạch nghe tiếng người bên cạnh, thoáng cau mày quay đầu nhìn qua. Nhận thấy là người hàng xóm cạnh căn hộ của anh, mày giãn ra, cũng gật đầu: “Cô Lý, trùng hợp thật.”

“Bác sĩ Giang hôm hay không đi làm sao? Đã bảy giờ rồi. Bình thường không phải bác sĩ đều đi làm lúc bảy giờ à?” Lý Tú Linh hơi nghiêng đầu, cười hỏi.

Bước chân Giang Trạch không dừng lại, vừa đi vừa đáp: “Vừa vặn nghỉ phép, người yêu tôi bệnh nên tôi chăm sóc cô ấy.”

“Người yêu? Bác sĩ Giang, anh lại đùa rồi, tôi đâu nhìn thấy người phụ nữ nào ra vào nhà anh.” Lý Tú Linh trên mặt khựng lại nhưng rất nhanh bác bỏ.

Đùa gì chứ, cô ta là hàng xóm nhà anh, ngày ngày nhìn anh thì làm sao không biết hành tung của anh được.

Cô ta rõ ràng không thấy bất cứ người phụ nữ nào ra vào nhà bác sĩ Giang nha!

Tình ái trong mắt cô gái trẻ này không chút ngượng ngùng che dấu khiến Giang Trạch có chút khó chịu, anh ngậm miệng, đẩy nhanh bước chân.

Lý Tú Linh không nghe thấy anh đáp, nghĩ là anh thẹn quá hoá giận vì lời nói dối bị vạch trần nên vội vàng tươi cười chạy bước nhỏ đuổi theo: “Bác sĩ Giang, anh đừng tức giận. Người tài giỏi lại đẹp trai như anh sẽ có người yêu sớm thôi. Anh nhìn thử xem, xung quanh có rất nhiều người thích anh đấy. Sao anh không chọn thử một người?” Chọn cô ta là tốt nhất!

Đối với cô gái này, Giang Trạch dứt khoát dùng thái độ im lặng đáp trả, mặc cho cô ta tự biên tự diễn theo chân anh nói suốt cả buổi.

Bên tai vo ve đầy lời nói nhảm nhí, hứng thú muốn đi mấy vòng hít thở không khí của Giang Trạch bỗng nhiên mất sạch. Anh đột ngột dừng lại, khiến Lý Tú Linh thoáng chút va phải anh, cũng may anh nhanh chân lùi về sau hai bước.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô ta, trong mắt lạnh lẽo như thời tiết hiện nay: “Tôi nhắc lại, tôi đã có người yêu, xin cô hãy tự trọng.”

“Nhưng mà...” Lý Tú Linh còn muốn nói nhưng Giang Trạch đã quay lưng, không cho cô ta một cơ hội nào nói tiếp.

Mồ hôi trên người bị gió thổi khô nên dinh dính, cùng với việc bị làm phiền vào sáng sớm khiến tâm trạng Giang Trạch có chút bực bội, anh vừa vào nhà đã xoay người đi tắm.

Lúc vừa đi ra khỏi phòng ngủ cho khách, chóp mũi Giang Trạch thình lình ngửi thấy một mùi thơm, trong đầu lập tức nghĩ đến người nào đó, khoé môi giương lên nụ cười.

Đồng Giai Kỳ đã thức giấc từ lúc Giang Trạch vừa mở cửa đi ra ngoài. Hai chân run lẩy bẩy, cô một mặt nghiến răng thầm mắng Giang Trạch cầm thú, một mặt vịn tường đứng lên đi vào nhà tắm.

Ngâm mình trong bồn tắm nước nóng gần hai mươi phút, để cho dòng nước ấm hôi hổi vỗ về từng lỗ chân lông của cô, cuốn trôi hết mọi mệt mỏi.

Khi Đồng Giai Kỳ tắm rửa xong xuôi đi ra, phát hiện Giang Trạch vẫn chưa về. Cô nhíu nhíu mày, hình như hôm nay thời gian anh đi có lâu hơn chút so với thường ngày.

Cửa sổ phòng ngủ bị rèm che nắng dày đặc cản lại, trong phòng hơi tối.

Cô tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm che qua hai bên, ánh nắng mặt trời lúc này lập tức xuyên qua lớp kính tràn vào bên trong.

Nhiệt độ trong phòng thoáng chút ấm lên nhiều.

Đồng Giai Kỳ hạ mi mắt, nhìn xuống sân chạy bộ bên cạnh toà nhà, tìm kiếm bóng dáng người đàn ông của mình.

Lúc ánh mắt nhìn đến hai thân ảnh một trắng đen một đen đỏ, sóng vai đi bên cạnh nhau, mi tâm Đồng Giai Kỳ hơi nhíu nhíu lại.

Bóng dáng cô gái này cô thấy rất quen.

Nhưng đầu óc buổi sáng không linh hoạt lắm, Đồng Giai Kỳ nhất thời không thể nhớ ra được.

Cô vỗ vỗ trán, không nhìn nữa, quay đầu đi vào phòng bếp, quyết định hôm nay nấu bữa sáng.

Khi nãy Giang Trạch mở cửa vào nhà dường như tâm trạng rất không tốt nên không phát hiện ra cô đang cúi người loay hoay trong bếp tìm nguyên liệu, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn quanh thì anh đã đi tắm rồi.

Nồi nhỏ trên bếp sôi ùng ục, Đồng Giai Kỳ cầm lấy muôi múc canh, cổ tay cô chuyển động, múc nước dùng trắng trong không có một chút mỡ đọng vào hai tô sứ đã được cô đặt sẵn mì vào trong.

Thình lình bên hông vươn đến một đôi tay giữ chặt, trên cổ cũng phà ra hơi nóng ấm, khiến Đồng Giai Kỳ có chút giật mình.

Cô ngước mặt lên, đối mắt với Giang Trạch cũng đang cúi đầu nhìn mình, cười nói: “Anh về lúc nào vậy? Làm em giật cả mình.”

“Về từ nãy rồi, chắc do em không để ý. Hôm nay bà xã nấu gì cho anh đấy?” Giang Trạch đặt cằm lên đỉnh đầu cô, theo thói quen di qua di lại.

“Ai là bà xã của anh.” Đồng Giai Kỳ nhỏ giọng thì thầm nhưng vẫn lên tiếng: “Em nấu mì thịt, vì là điểm tâm nên em không dùng xương để nấu mà chỉ dùng nước hầm với tôm khô thôi, lát nữa cho thêm ít thịt, rắc vài cọng rau thơm là được rồi. Anh có thích ăn không? Em sợ ăn cháo nhiều sẽ ngấy nên đổi món.”

“Được, món nào em nấu anh cũng ăn.” Anh ăn em luôn còn được!

Giang Trạch cười cười, tay đặt trên hông cô nhất định không buông ra, anh trở thành cái đuôi của cô, đi theo cô loay hoay trong bếp.

“Xong rồi, anh mang ra bàn trước đi, em lấy một ít ớt đã.” Đồng Giai Kỳ gỡ tay Giang Trạch ra, xoay người mở tủ lạnh.

Giang Trạch nghe lời cô bưng hai tô mì ra khỏi bếp đặt lên bàn. Mùi hương thanh ngọt của nước dùng vương vấn nơi chóp mũi khiến Giang Trạch không nhịn được hít hít hai hơi.

Thơm quá!!!

Nhìn hành động của anh, Đồng Giai Kỳ nở nụ cười, lúm đồng điếu nho nhỏ bên trái thoát ẩn thoát hiện, có chút mê người.

Cô tiến đến ngồi xuống bên cạnh anh, đưa cho anh một đôi đũa và thìa sứ, hai mắt trông mong mở miệng: “Anh ăn thử xem ngon không nhé? Em học được từ Thuỵ Thuỵ đấy.”

Giang Trạch vươn tay xoa xoa tóc cô, nhận lấy đũa và thìa, cúi đầu chậm rãi ăn.

Anh ăn rất chậm. Một đũa chỉ gắp nhiều nhất năm cọng mì, nhai kĩ rồi mới nuốt, sau đó lại nâng thìa, húp một ít nước dùng thanh ngọt.

Dưới ánh mắt trông đợi của Đồng Giai Kỳ, Giang Trạch khẽ bật cười, không tiếc lời khen ngợi: “Ừm, vị tuyệt lắm. Mì rất dai, không bở. Nước dùng ngọt nhưng không ngấy, không béo chút nào. Rất thích hợp để ăn sáng.”

Nghe lời khích lệ, Đồng Giai Kỳ thoả mãn mỉm cười đến hai mắt cong cong, cô cũng lấy thìa và đũa, bắt đầu ăn phần của mình.

Hai người trong khi ăn ít khi nói chuyện, đều là người học y, ắt hẳn biết rõ điều gì tốt cho cơ thể nhất.

Bầu không khí trong phòng vương vấn mùi mì thơm, vừa hạnh phúc vừa ấm áp.

Lúc ăn xong, đồng hồ đã chỉ chín giờ sáng, Giang Trạch đè lại tay đang muốn dọn tô đem đi rửa của Đồng Giai Kỳ, cười nói: “Em đã tốn công nấu thì phần rửa đến lượt anh. Hôm nay dù gì cũng đã xin nghỉ, em đi thay đồ đi, chúng ta đi xuống dạo một vòng quanh trường, sẵn tiện dùng lại cơm nhà ăn đã lâu không ăn.”

“Được, vậy anh đợi em, em đi thay quần áo.” Đồng Giai Kỳ gật đầu, cô quả thật cũng đã rất lâu không về thăm trường.

Trường ở ngay sát bên cạnh, nếu lúc này còn không đi thì cô cũng không biết nên đi khi nào là vừa.

Trường Đại học Y rất nổi tiếng ở B thành, được xếp vào top Mười trường Đại học uy tín và chất lượng nhất Z quốc.

Đồng Giai Kỳ nắm tay Giang Trạch, chầm chậm đi vào bên trong trường.

Đã hơn ba năm kể từ khi tốt nghiệp, Đồng Giai Kỳ vẫn chưa quay lại trường một lần.

Còn Giang Trạch thì khỏi phải nói, cũng đã hơn tám năm rồi.

Phía trước lối vào trường có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ được thay thường xuyên nên trong vắt, dưới ánh nắng còn lấp la lấp lánh. Mấy con cá bơi lội tung tăng bên trong hồ nước, vẩy cá ánh lên đủ mọi sắc màu, đẹp mê hồn.

“Hồ nước nhỏ này bao năm qua vẫn sạch đẹp như vậy.” Giang Trạch ngẩng người nhìn bức tượng cô gái đang ôm bình nước giữa hồ, trong bình nước nàng ôm nước trào ra không ngừng, rơi xuống dưới hồ, không nhịn được thổn thức.

“Năm đó em học Pháp y năm hai thì nghe phong phanh nói hiệu trưởng mới muốn lấp cái hồ này, rốt cuộc bị mấy ngàn sinh viên và tập thể giáo viên kiến nghị đến phiền, quyết định không đập nữa.” Đồng Giai Kỳ cười nói.

Thông qua lời nói của cô, anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh bất lực của vị hiệu trưởng kia.

Hồ nước nhỏ này trông mới như thế là do được mấy người lao công thường xuyên lau chùi, nhưng thực chất đã tồn tại rất lâu rồi.

Sinh viên trường Đại học Y thường truyền tai nhau rằng hồ nước này rất “linh”, cầu gì được nấy nên mỗi khi đến kì kiểm tra qua môn hay sát hạch lên chuyên ngành, nơi này đều đông đúc nhộn nhịp như miếu.

Không biết là do nhiều người cầu nguyện quá nên hồ nước đột ngột trở nên “linh nghiệm” hay sao nhưng nếu có lòng thành khẩn cầu, đôi khi cũng sẽ đạt được.

Nhớ năm bọn họ vừa mới quen nhau, cô vì môn sinh lý học mà đau khổ, lôi kéo anh cùng xếp hàng đến nơi này cầu nguyện, cuối cùng một cách thần kì đột ngột qua môn.

Bên khoé môi Giang Trạch xuất hiện ý cười, những kí ức dường như đã quên lãng từng chút một chậm rãi quay trở về.

Đồng Giai Kỳ lôi kéo Giang Trạch tiếp tục đi về phía trước. Qua khỏi hồ nước nhỏ liền gặp một toà dạy học.

Giờ đang là giờ lên lớp, học sinh trường Đại học Y luôn nghỉ lễ trễ hơn các trường Đại học khác hai tuần. Lúc này người bên ngoài không được phép tham quan toà nhà dạy học, nên Đồng Giai Kỳ đành ngậm ngùi kéo Giang Trạch đi lung tung dưới sân trường.

Khoảnh khắc lướt qua hàng ghế đá mà cả hai năm ấy vẫn thường hẹn nhau, Giang Trạch không khỏi nhớ đến hình ảnh cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu vàng đất ngồi trên ghế đá, mái tóc dài chấm xuống bề mặt ghế, bĩu môi nhìn anh, giọng nói uất ức: “Giang Trạch, nếu anh mà còn không trở lại, em nhất định bị nắng sấy thành con khô luôn.”

Khi đó là vừa vào Hạ, Đồng Giai Kỳ nằng nặc đòi ăn kem, anh đi mua cho cô, tình cờ gặp một vị Giáo sư chủ nhiệm bộ môn anh đang học tự chọn, Giáo sư giữ anh lại nói chuyện một lúc, nào ngờ lúc nói xong đã nửa tiếng rồi.

Giang Trạch đột ngột duỗi tay kéo Đồng Giai Kỳ trở lại, nâng cằm cô lên quét một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp: “Hừm, xem ra vẫn trắng như vậy. Anh cứ ngỡ năm đó phơi nắng lâu như vậy em sẽ thành người da đen chứ.”

Nghe anh nói, Đồng Giai Kỳ cũng nhớ lại chuyện năm đó, cười cười ôm lấy hông anh: “Anh năm đó còn chưa bồi thường thiệt hại cho em đâu. Còn không mau lên?”

“Mau lên cái gì?” Giang Trạch biết nhưng vờ hỏi lại.

“Đền bù kem cho em í, nhanh lên một chút, em đang chờ nè.” Đồng Giai Kỳ buông hông anh ra, xoay người ngồi xuống một ghế đá gần đó.

Giang Trạch thấy cô trẻ con như vậy, tâm trạng rất vui. Anh không nói lời nào xoay người đi mua kem cho cô, nhưng không biết sao lúc quay trở lại trên tay không cầm thứ gì.

Đồng Giai Kỳ mở to mắt nhìn anh, xoè tay ra: “Kem của em.”

Nào ngờ Giang Trạch vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy tay cô, hơi dùng sức kéo cả người cô đứng lên. Ngón tay anh ở trên trán cô nhẹ nhàng điểm: “Xém chút nữa mắc lừa em rồi. Trời lạnh, không được phép ăn kem.”

Đồng Giai Kỳ âm thầm lè lưỡi, bị bắt thóp rồi.

Tình cờ lúc ấy sinh viên từ các phòng học đổ xô đi ra, Giang Trạch kéo đồng hồ trên cổ tay ra nhìn, thấy đã đến giờ ăn trưa liền nắm lấy tay Đồng Giai Kỳ không buông, nửa ôm cô đi về phía nhà ăn số Hai gần ktx.

Nhà ăn số Hai lúc này cũng chưa quá đông đúc, anh để cho Đồng Giai Kỳ tìm một chỗ ngồi xuống trước rồi xoay người xếp hàng đi mua cơm.

Nhà ăn số Hai này là canteen năm đó anh và cô thường hay ăn nhất, mùi vị rất được, nhân viên cũng sạch sẽ.

Giang Trạch thuần thục gọi hai phần cơm đậu hủ Tứ Xuyên, lại chọn thêm rau là cải thìa xào tỏi, lấy hai chén canh cải bẹ xanh nấu với xương heo.

Lúc anh bưng hai phần cơm trở lại vị trí của hai người, các bàn ăn khác đã phủ kín sinh viên.

Trong trường đột nhiên xuất hiện một cặp đôi lạ mắt. Nam đẹp trai ngời ngời, nữ sạch sẽ xinh đẹp, khiến mấy cô cậu sinh viên hận không thể dán hết qua bên này, không ngừng xì xầm bàn tán.

Nhận lấy phần cơm từ trong tay Giang Trạch, Đồng Giai Kỳ nhìn đậu hủ trắng trắng mịn mịn được cắt nhỏ xíu trong khay, nuốt nước miếng ực một cái.

Món đậu hủ Tứ Xuyên này là đặc sản của nhà ăn số Hai, chỉ được lên thực đơn vào mỗi trưa thứ Sáu. Giang Trạch nhớ năm đó cô vẫn luôn thích gọi món này, lúc nãy gọi món liền không hỏi cô đã tự biết đi gọi.

“Nhìn em kìa, cứ như con nít ấy, ăn chậm một chút.” Giang Trạch duỗi tay vén sợi tóc loà xoà muốn chấm vào trong khay lên cho cô, trong ánh mắt dịu dàng tràn ngập.

“Anh không biết đâu, kể từ khi anh đi...em cũng không còn đến nhà ăn này nữa. Cũng tám năm rồi, mùi vị vẫn ngon như vậy.” Đồng Giai Kỳ nhớ đến đoạn thời gian vất vả ngừng nhớ anh đó, cảm thấy tất cả rất đáng giá nếu đổi được cho cô hạnh phúc như thế này.

Hai người vừa cúi đầu ăn vừa bị không gian ồn ào của nhà ăn ảnh hưởng, không nhịn được nói vài lời trong lúc ăn.

Đúng lúc này có một đám sinh viên nữ tầm ba bốn người, đẩy một sinh viên khác, sắc mặt bẽn lẽn đi về phía hai người.

Đồng Giai Kỳ ngồi đối diện Giang Trạch, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ánh lên tia hiểu rõ. Trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên xoẹt qua một hình ảnh đã cũ, rốt cuộc nhớ được cô gái ban sáng là ai.

Mấy cô bé sinh viên thấy Đồng Giai Kỳ nhìn mình cũng không ngại, nhất là cô bé giống như bị đẩy về phía trước, còn kiêu ngạo hất cằm về phía cô.

Nhìn bộ dáng khiêu khích của cô bé, cô không hiểu sao có chút buồn cười, nhịn không được trong lòng thầm mắng: Trẻ ranh!

Giang Trạch thấy cô bất thường, ngẩng đầu lên nhìn, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Không có việc gì. Em cảm thấy có người yêu đẹp trai, thật sự không tốt tí nào.”

“Em nói vậy là sao?”

Giang Trạch dở khóc dở cười nhìn cô, chưa nhận được câu trả lời từ đối diện mà bên cạnh đã vang đến thanh âm: “Xin chào đàn anh.”

Giang Trạch nhìn thấu thần sắc xem kịch vui trong mắt Đồng Giai Kỳ, đột nhiên cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Anh quay đầu nhìn thì thấy một nữ sinh viên ăn mặc sành điệu, tóc một bên tết sát da đầu, bên còn lại được đánh rối, mặt trang điểm dày cộm, tức thì mày nhíu chặt.

Hôm nay ra đường anh hình như quên xem ngày rồi, vướng ngay hai đoá hoa đào to bự.

Nữ sinh viên kia thần sắc thẹn thùng khác với vẻ kiêu ngạo nhìn Đồng Giai Kỳ khi nãy, thấy Giang Trạch không đáp lại liền bẽn lẽn nói tiếp: “Đàn anh mới chuyển trường đến sao? Sao em không biết anh?”

“Tại sao cô phải biết tôi?” Giang Trạch nhướn mày.

“Ồ, vậy nhất định là đàn anh mới chuyển đến rồi, nên chưa biết em. Để em nói cho anh rõ nhé, ba em là hiệu trưởng, anh nói em có thể không biết anh sao? Huống hồ anh còn đẹp trai như thế.” Nữ sinh kia cười có chút tự hào khi nhắc đến ba mình.

Thì ra là quan hệ con ông cháu cha.

Đồng Giai Kỳ âm thầm gật gù.

Giang Trạch nhìn hai mắt phát sáng của Đồng Giai Kỳ, bực bội điểm điểm lên trán cô: “Em lo ăn đi, xem cuộc vui gì chứ.”

Đồng Giai Kỳ cúi đầu ăn: “...” Keo kiệt!

Nữ sinh kia hình như lần đầu bị đối xử như vậy, nụ cười trên mặt thoáng chốc không giữ nổi, nhưng vẫn cố gắng duy trì: “Đàn anh, anh còn chưa nói cho em biết anh tên gì đâu. Nếu anh ngại thì để em giới thiệu trước nhé. Em tên Lâm Trân, mười chín tuổi, sinh viên năm nhất khoa Giám định pháp y.”

“Tôi không quen biết cô.” Đùa gì chứ, nhỏ hơn anh gần mười tuổi!

Giang Trạch đột nhiên hơi rùng mình.

Giới trẻ bây giờ loạn quá loạn!

Như đọc được suy nghĩ của anh, Đồng Giai Kỳ đang cúi đầu ăn đột ngột bật cười thành tiếng. Cô giật mình vội vàng che miệng, nhưng cũng đã kích thích Lâm Trân rồi.

Lâm Trân không lấy được hồi đáp từ Giang Trạch, quyết định tấn công bên phía Đồng Giai Kỳ.

Cô bé tự nhiên như người nhà kéo ghế ngồi xuống giữa Đồng Giai Kỳ và Giang Trạch, chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, không nói lời nào âm thầm quan sát “tình địch”.

Người “tình địch” này mũi cao da trắng, mi thanh mục tú, xinh đẹp hơn cô bé không biết bao nhiêu lần.

Lâm Trân cau mày, phụ nữ ghét nhất là thấy người khác đẹp hơn mình, giọng điệu không tốt lên tiếng: “Chị gái này, nhìn chị cũng không trẻ lắm, giống như còn lớn tuổi hơn đàn anh. Nghe em khuyên nhé, hai người không hợp nhau đâu, tốt nhất chị vẫn nên buông tha cho người ta đi.”

Đồng Giai Kỳ: “...” Excuse me?

Giang Trạch cố nén cảm giác muốn cười đã lên tới cuống họng, gian nan nuốt ngược vào. Nếu anh bật cười, cô nhất định giận anh luôn.

Vốn đang xem kịch vui nào ngờ quay đầu một cái lửa đã bắn đến mình, Đồng Giai Kỳ hít một hơi thật sâu, áp chế cảm giác muốn vung dao giải phẫu: “Em gái à, chị nhìn già lắm à? Cở bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi ba hoặc hai mươi bốn.” Lâm Trân nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.

Hai mươi ba là tuổi học năm tư Đại học. Nghe xong lời Lâm Trân, Đồng Giai Kỳ cùng Giang Trạch đột ngột bật cười.

“Chị cười gì chứ?” Lâm Trân tức giận trừng mắt.

Thiệt không biết lớn nhỏ! Đợi cô bé về hỏi ba tư liệu của đàn chị này, nhất định khiến chị ta ăn khổ!

Giang Trạch biết rõ Đồng Giai Kỳ sẽ xử lý tốt, duỗi tay cầm hai khay cơm inox đi trả.

Đoạn nhạc dạo này làm anh nhớ đến năm đó trong nhà ăn số Hai này cũng có trường hợp tương tự xảy ra, hình như người chặn anh và cô là cô gái lúc sáng anh gặp, Lý Tú Linh.

Đồng Giai Kỳ nhìn bóng dáng Giang Trạch đi xa, thò tay vào túi xách rút ra thẻ Chứng minh công tác, đưa đến trước mặt Lâm Trân: “Em nhìn xem, chị rõ ràng đã hai mươi tám rồi. Em còn khen chị trẻ nữa, chị tất nhiên phải vui rồi.”

Trên thẻ Chứng minh công tác của Đồng Giai Kỳ có ghi rõ họ tên, ngày tháng năm sinh và chức nghiệp, trông không khác gì thẻ nhân viên của Bệnh viện Quân y số Sáu, có điều hình thẻ là 3x4, to hơn cái của bệnh viện.

Lâm Trân tròn mắt nhìn số tuổi bên trên, quả thật là hai mươi tám tuổi. Cô bé dụi dụi mắt, mờ mịt hỏi lại: “Vậy đàn anh?”

“Cũng bằng tuổi chị.” Đồng Giai Kỳ rút thẻ vào, dù sao cũng là đàn em cùng chuyên ngành với cô, không được làm khó dễ.

Lâm Trân há to miệng đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Ba cô bé là hiệu trưởng, chỉ có quyền lực giới hạn trong khuôn viên trường. Ra bên ngoài rồi cô bé cũng không khác gì nhãi nhép.

Nhớ đến chức nghiệp của Đồng Giai Kỳ, Lâm Trân không ngờ cô trẻ như vậy lại là Pháp y của bệnh viện Quân y số Sáu, bất ngờ hơn lại còn là Pháp y Đồng, nữ Pháp y duy nhất được Giáo sư Lý nhận làm học trò.

Lâm Trân sau này cũng muốn vào bệnh viện Quân y số Sáu, thức thời không dám chọc đến cô nữa, đứng dậy xoay người chạy biến.

Đá phải cục sắt rồi huhu!

Lúc Giang Trạch trở lại người cũng đã đi mất, hai người chậm rãi trở về nhà.

Đoạn nhạc đệm này khiến Đồng Giai Kỳ ban đầu cảm thấy rất hứng thú nhưng lúc sau lại có chút bực mình.

Tranh thủ trong lúc chờ thang máy lên nhà liền tiến đến nhéo mặt Giang Trạch, uy hiếp nói: “Anh không được đẹp trai nữa, nam nhan hoạ thuỷ. Đi cùng với anh em cảm thấy mình bị xấu đi.” Còn bị một con nhóc chưa hai mươi tuổi mắng trông già hơn anh!

Đau lòng cô quá!!!

Giang Trạch biết cô chỉ tuỳ tiện đùa, lúc thang máy mở liền áp cô vào sát vách thang máy: “Nam nhan hoạ thuỷ? Vậy thì anh liền hoạ thuỷ cho em xem.”

Dứt lời môi liền phủ xuống.

Đồng Giai Kỳ cũng không đẩy anh ra, duỗi tay ôm lấy cổ anh, cùng anh triền miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status