Nhân sinh từ dò mìn bắt đầu

Chương 145: Flappy Bird


“Không biết đến bây giờ “Fruit Ninja” bán được bao nhiêu bản rồi nhỉ? Lâu không kiểm tra tự nhiên thấy hồi hộp quá.” Mở ra hệ thống phân phối trên trang web, có chút căng thẳng Dương Khoa đưa tay che mắt cầu nguyện.

Nhất định phải lên 100000 lượt tải a. Hoặc không thì 80000, 90000 lượt tải cũng được, tóm lại là hắn cần một thành tích nổi bật để nhờ đó chiếm lấy quyền chủ động trong việc đặt vấn đề hợp tác phát hành trò chơi trên thị trường quốc tế - mỏ vàng mà hắn vẫn luôn mong nhớ ngày đêm.

Mười giây sau, Dương Khoa từ từ hạ tay xuống, đôi mắt hé mở nhìn vào màn hình trước mặt. Trông thấy con số “122381” hiện lên, hắn sững sờ một giây rồi giơ tay hét lớn vì sung sướng:

“Ú u oa ha ha ha! Vậy mà được hơn 120000 lượt tải kìa! Tuyệt cmn vời!”

Sau đó, như thường lệ Dương Khoa lại lăn lộn tại chỗ vì kích động. Vừa hoa chân múa tay hắn vừa cười nhăn nhở trông rất quái dị. Còn may hiện tại không có ai ở đây trông thấy cảnh này, nếu không thì chỉ cần một bức ảnh chụp lại thôi cũng đủ để làm trò cười truyền lại cho muôn đời sau.

“Vậy là đã chinh phục thành công cột mốc đầu tiên trong vòng chưa đầy bốn tuần. Để đợi thêm một tuần nữa cho tròn một tháng xem trò chơi có lên nổi 150000 lượt tải không. Mà lại, có cơ sở tốt đẹp như thế này thì mọi chuyện liên quan đến công tác phát hành thế giới sẽ dễ làm hơn rất nhiều.” Đợi cơn phấn khích qua đi, Dương Khoa mới bình tĩnh ngắm nghía số liệu bán ra của trò chơi thêm một lúc nữa rồi đóng lại trang web. Kế đó, hắn thò tay vào ba lô nằm ở bên cạnh lấy ra một xấp giấy đủ loại kích cỡ được kẹp chung vào với nhau. Chúng là bản kế hoạch khái quát những hạng mục mà Ninja Studio sẽ triển khai thực hiện trong thời gian sắp tới.

“Được rồi, tập trung làm nốt đống kế hoạch cho xong rồi đi ngủ sớm nào.… Kế hoạch chế tác trò chơi đưa cho ba ông anh kia không còn vấn đề gì nữa, còn lại mấy bản kế hoạch này chắc phải bổ sung thêm chi tiết thôi chứ có mỗi vài dòng thế này e không ổn. Mấy hôm nghỉ Tết vừa rồi mình mải chơi quá.” Sắp lại mấy tờ giấy trong tay, Dương Khoa chọn ra một tờ trông có vẻ đầy đủ nhất để tạm sang một bên. Còn lại, hắn trải đều lên mặt bàn rồi cầm bút bắt đầu lần lượt ghi chép hoàn thiện nội dung từng tờ một. Thỉnh thoảng hắn lại lên mạng tra cứu thông tin, cũng như tham khảo những ý tưởng hay ho của những người đi trước để vạch ra đường lối đúng đắn nhất.

Giờ phút này, kỳ nghỉ Tết đầu tiên của Dương Khoa tại thế giới mới cũng chính thúc kết thúc.



- ---------

Ngày hôm sau.

“Anh lấy cái này!” Tại bàn uống nước, Thiếu Hoàng đưa tay giật phắt lấy một tấm phong bao lì xì ngay khi Dương Khoa vừa mới xoè chúng trên tay.

“Anh Hoàng giật nhanh thế! Chả chịu nhường em gì cả!” Cẩm Tú thốt lên đầy tiếc nuối khi thấy Thiếu Hoàng lấy mất chiếc phong bao chói mắt nhất. Hiển nhiên là cô cũng rất muốn giành được nó.

“Thôi nào chị Tú, chỉ là lì xì đầu năm lấy lộc thôi mà. Cái nào chẳng được, chị cứ chọn vô tư đi.” Dương Khoa nở nụ cười có phần nham hiểm chìa đống phong bao còn lại cho các anh chị rút tiếp. Giờ phút này các thành viên của Ninja Studio đang ngồi với nhau bên bàn tiệc ngọt khai xuân đầu năm trước khi quay trở lại làm việc. Và bên cạnh những câu chuyện ngày Tết góp vui, hắn còn bỏ ra một chút công sức tổ chức tiết mục phát lộc đầu năm cho tất cả mọi người.

“Ái chà, chú rộng rãi thế hả Khoa? Anh cứ tưởng chú nhét vào đây một hai nghìn tượng trưng thôi chứ?” Duy Hải mỉm cười khi thấy một tờ tiền hồng nhạt nằm gọn trong phong bao.

“Anh Hải ĐỎ thế? Em được mỗi một tờ xanh dương…. À không, là hai tờ. Nhưng mà vẫn ít! Sếp ki bo!” Tò mò quay sang nhìn phong bao của Duy Hải, Hương Ly không chút do dự nói lời ghen tị.

“Lấy lộc thôi mà Ly, mình là nhân viên đừng nói với sếp Khoa như thế. Còn ra thể thống gì nữa?” Thu Lan lên tiếng khuyên giải, nhưng tay cô lại cầm tờ tiền màu xanh lá cây nhạt phe phẩy trước ngực một cách khoe khoang.

“Lại chị Lan nữa! Một trăm ngàn ạ!”

“Thôi nào mày ơi, tao cũng được như mày thôi nè. Hai đứa sướng khổ có nhau.”

“Em được mỗi ba tờ mười nghìn, đen quá anh Hoàng ạ. Đúng là không nên tham phong bao dày cộp, anh được bao nhiêu?”

“Hề hề, chờ xem bàn tay vàng của anh đây này. Khắc xuất!... CÁI GÌ THẾ NÀY HẢ KHOA?!” Trông thấy trong phong bao của mình không có tiền mà chỉ có một tờ bìa màu trắng, Thiếu Hoàng đớ người ra một lúc rồi phẫn nộ ném nó đánh “Phạch!” một cái lên bàn. Chỉ thấy phía trên tờ bìa có ghi nguệch ngoạc vài nét chữ: “Voucher (phiếu mua hàng) bún riêu bà Hai móm vỉa hè đối diện”.

Sau một hồi châu đầu vào để nhìn cho rõ, lập tức cả đám người cười vang:

“Ui giời ôi lì xì này mới có giá trị đấy Hoàng ơi! Bún bà Hai móm có tiền cũng không mua được đâu!”

“Uầy, Khoa đùa quả này hơi dai rồi đấy. Cơ mà không sao, chị thích lắm!”

“Anh Hoàng ơi voucher không có tên người sở hữu đâu, anh cho em nhé!”

Thiếu Hoàng: “ヽ( `д´*)ノ Mày cầm luôn và ngay đi Lâm, không anh mày xé luôn đây này!”

“Này, sao em biết rõ anh Hoàng sẽ lấy phong bao đó để mà trêu thế? Có cả đống phong bao cơ mà?” Vất vả lắm mới ngừng cười được, Hương Ly chợt kéo tay Dương Khoa lại để hỏi.

“Đơn giản lắm, chị không để ý thấy phong bao anh Hoàng lấy có gì khác so với những cái còn lại à?”

“Phong bao của anh Hoàng màu vàng, còn lại toàn là màu đỏ. Nhưng mà như thế thì liên quan g.... À ừ chị hiểu rồi, Khoa được đấy!”

“May thế tý nữa thì em tranh cái suất bún riêu đấy của anh Hoàng. Anh Hoàng đen quá anh ạ.” Giờ này Cẩm Tú lại cảm thấy may mắn vô cùng vì chậm tay đoạt lì xì, cô không ngừng đá lông nheo về phía Thiếu Hoàng để trêu tức anh.

“Chú em chơi xấu! Đưa anh cái khác đây!” Thiếu Hoàng nhanh chóng vò tấm bìa cứng ném vào thùng rác, tiếp đó anh đưa tay giật lấy một phong bao lì xì khác nằm ở trên bàn. Vội vàng mở ra nhìn vào bên trong, trông thấy một tờ tiền màu hồng nhạt giống như của Duy Hải anh mới thoả mãn đút vào túi, nét mặt cũng hòa hoãn đi đôi chút.

“Ok, tiết mục phát lộc đầu năm đến đây là kết thúc nhé…. Thôi mà chị Ly, chỉ là vài đồng lẻ thôi việc gì phải tiếc? Ý nghĩa của nó là trao đi sự may mắn đầu năm, chị đừng vật chất hóa nó quá.... Nào, giờ ta đi vào thảo luận công việc chính.” Dương Khoa lấy ra tập giấy ghi chép kế hoạch đã hoàn thiện tối hôm qua rồi đưa cho ba người anh tờ phía trên cùng: “Ý tưởng dự án trò chơi của ba anh trong thời gian tới như đã hứa đây nhé. Các anh cứ nghiên cứu trước đi, có thắc mắc về vấn đề gì lát nữa em sẽ quay lại giải đáp.”

Đoạn hắn quay sang đưa toàn bộ chỗ giấy còn lại cho Thu Lan: “Đây là chương trình hoạt động của Ninja Studio trong thời gian tới, chị thử kiểm tra lại cho em xem như thế này đã được chưa? Em ngồi nghĩ vỡ cả đầu tối hôm qua mới được từng đó thôi đấy.”

“Ừm.” Thu Lan liếc mắt qua tập giấy rồi nói luôn: “Chưa được chi tiết lắm, nhưng thôi em tự nghĩ ra thế này là được rồi. Để chị tập hợp cùng với bản kế hoạch của chị rồi ta sẽ thảo luận một thể.”

“Thảo luận phần tuyển nhân viên trước chị nhé, cái đó cần gấp.... À quên mất, mẹ em nói là khả năng vài tuần nữa nhân viên kế toán người ta mới đến đây làm việc, cho nên có lẽ chị phải chịu khó ghi sổ sách giúp em thêm một thời gian nữa rồi.”

“Không sao, tạm thời thì chị vẫn có thể kiểm soát được các khoản thu chi. Chỉ cần không muộn quá là được.”

“Xem nào. Kế hoạch quảng bá thì tạm dừng, chờ khi nào thành lập bộ môn truyền thông chúng ta sẽ tiếp tục. Tuyển dụng thì ưu tiên thực hiện rồi, còn gì nữa nhỉ?” Dương Khoa vỗ trán nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp: “Phải rồi, chị Lan ơi còn có một chuyện quan trọng nữa. Sau khi mọi người về nghỉ Tết thì em nhận được nhiều email đề nghị hợp tác tới từ các công ty lớn trong ngành lắm chị ạ.”

“Đề nghị hợp tác? Hợp tác về gì thế?” Thu Lan ngạc nhiên hỏi lại.

“Phát hành “Fruit Ninja” trên toàn thế giới đó chị. Tất cả thư đề nghị của bọn họ em đều tập hợp lại trong hòm thư của phòng làm việc rồi, không biết chị đã xem chưa?”

“Chị chưa xem. Cơ mà thư gửi từ lúc gần Tết thì đến bây giờ cũng phải được hai tuần rồi đấy. Em nhận được thư thì đã trả lời người ta chưa?”

“Em chưa. Em còn đang phân vân lắm, đang muốn hỏi ý kiến của chị xem nên làm như thế nào.”

“Thế thì không được, chị phải đi lên xem ngay.” Nghe thấy Dương Khoa nói chưa hề xử lý đống thư từ, cảm thấy nóng lòng Thu Lan chợt đứng dậy.

“Vội thế chị? Ở lại đây chuyện trò thêm một lúc nữa đã, ngày Tết mà chắc họ cũng không vội đâu.”

“Thôi, chuyện trò để lúc khác cũng được. Mọi người cứ ngồi đi.”

“... Thế thì để em đi với chị. Các anh chị cứ ngồi đây nhé, em có chút việc phải thảo luận với chị Lan.” Thấy bà chị lại vội vội vàng vàng lao đầu vào công việc, Dương Khoa cũng đành phải đứng lên đi theo để phối hợp.



Mười lăm phút sau, trên căn phòng làm việc của Thu Lan.

“Chị thấy thế nào?”

“Khó nói lắm, chị cũng không ngờ trò chơi của chúng ta lại được nhiều công ty săn đón đến vậy. Xem ra cần phải cẩn thận suy tính Khoa ạ.” Đóng bức thư đề nghị của GVN, Thu Lan buông chuột đăm chiêu suy nghĩ.

“Không sao. Hiện tại “Fruit Ninja” vẫn đang bán rất chạy, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay chị em mình nên không cần phải gấp gáp. Họ mới là người cần phải lo lắng mới đúng.”

“Ừm, cái này thì em nói có lý. Đúng là doanh số của “Fruit Ninja” vẫn đang tăng cao, cho nên chúng ta có thể chờ thêm ít ngày nữa sao cho con số càng ấn tượng càng tốt.... Như vậy đi, trong lúc chờ đợi doanh số tháng đầu tiên của trò chơi ra lò chị và Ly Tú sẽ đi khai thác thông tin của toàn bộ danh sách những công ty này, từ tình hình hiện trạng của nó cho đến nội dung hợp tác cụ thể ra sao rồi gửi lại cho em lựa chọn một nhà phù hợp. Được không?”

“Được ạ, thế nhưng làm vậy thì kế hoạch tuyển dụng có bị chậm lại không chị?”

“Chắc là có, bởi vì khai thác và tổng hợp thông tin cũng không phải là việc đơn giản. Nhưng chị nghĩ sẽ không bị chậm nhiều đâu, cùng lắm là trễ hai ba ngày so với dự định thôi.”

“Được thế thì tốt quá.” Dương Khoa thở ra một hơi. Cùng lúc đó hắn thấy cánh cửa phòng bật mở, cặp đôi Hương Ly Cẩm Tú tiến về bàn làm việc của mình ngồi xuống.

“Giải tán rồi hả hai chị?”

“Ừ, dưới kia ba anh đang nghiên cứu trò chơi nhập tâm lắm, cho nên bọn chị không muốn làm mọi người mất tập trung nữa.”

“Vậy hả? Thôi thế thì mọi người làm việc luôn đi nhé, em cũng phải xuống bàn bạc với các anh đây.”

“Ừ Khoa đi đi. Ly với Tú sang đây chị giao việc nào.”

Đóng cửa phòng lại, Dương Khoa bước xuống dưới tầng trở về chỗ ngồi ban nãy. Trông thấy ba người Hoàng Lâm Hải vẫn còn chăm chú nghiên cứu nội dung trên giấy, hắn tự rót cho mình thêm một chén trà rồi ngồi thưởng thức trong lúc chờ đợi. Vài phút sau, Thiếu Hoàng ngẩng đầu lên vẫy hắn lại gần:

“Khoa đấy à, lại đây anh bảo?”

“Sao anh?”

“Đây là dự án mới mà chú muốn bọn anh thực hiện?”

“Đúng thế, mấy anh có thắc mắc gì cần em giải đáp không?”

“Có hai cái. Trước hết, trong này có bẫy câu chữ gì không đấy Khoa?”

“Làm gì có, anh Hoàng lại đùa rồi.”

“Anh không đùa.” Thiếu Hoàng thả tờ giấy lên trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn với vẻ nghiêm túc: “Thắc mắc thứ hai, chú đưa cho bọn anh trò chơi kiểu gì mà yêu cầu về các mặt lại đơn giản quá vậy?”

“Thì em nói rồi còn gì, nó là dự án phụ...”

“Để luyện tay trước khi bắt đầu dự án chính thức, cái này chú nói một tỷ lần rồi. Nhưng cũng không đến nỗi đơn giản quá thể đáng như thế này chứ? Toàn bộ trò chơi chỉ có duy nhất một thao tác, đồ họa ngoài nhân vật chính ra thì không cần phải tốn công thiết kế, các thứ râu ria cũng không thấy góp mặt. Đừng nói cho thời hạn đến sáu tuần, anh nói thật nếu chỉ cần làm đúng theo như chỗ này của chú thì sáu ngày thôi cũng đủ.”

“Gớm, chưa gì đã coi thường.” Dương Khoa bĩu môi hạ chén trà xuống bàn: “Anh đừng có lo thời gian dư dả, kỳ thực em còn đang lo sáu tuần không đủ ấy chứ.”

“Sao lại không đủ? Chú đùa hay thật đấy?”

“Thật. Đừng quên là sản phẩm các anh làm ra cuối cùng vẫn phải qua tay em xét duyệt. Em mà lắc đầu thì các anh chỉ có nước đập đi làm lại thôi. Cho nên các anh chịu khó nghiền ngẫm kỹ lưỡng yêu cầu của em vào, nhất là về độ khó của trò chơi ấy. Khi bắt tay vào làm rồi thì các anh sẽ thấy trò chơi này không hề đơn giản đâu.” Dương Khoa nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Chú nói vậy nghe còn được, phải có thử thách chứ dễ dàng quá anh cũng không muốn động chân động tay đâu.” Thấy vẻ mặt vừa rồi của Dương Khoa Thiếu Hoàng mới hơi hơi yên tâm, quay về phía hai người đồng đội thấy không ai có ý kiến gì anh gật đầu chốt lại: “Ok, bọn anh đồng ý chế tác trò chơi... ờ....”

“Tên nó là ”Flappy Bird”.”

“Rồi, bọn anh đồng ý chế tác trò chơi ”Flappy Bird” này của chú. Tên gì mà kỳ cục.” Thiếu Hoàng chìa tay về phía Dương Khoa.

“Chúc các anh may mắn, các anh sẽ cần đến nó đấy.” Dương Khoa nắm chặt tay Thiếu Hoàng, nụ cười trên môi vẫn như ẩn như hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status