Nhân tổ

Chương 265: Tranh giành



Tôn Kỳ cầm trong tay viên đan còn nóng hổi, nhoẻn miệng cười nói:

“Bệ hạ, có thể cho thử đan sao?”

Lý Thiên Hoa ngồi trên bảo tọa, trong ánh mắt có chút tò mò, hắn cũng muốn biết: một đan sư trước khi chết sẽ luyện ra thứ gì? Hắn phất tay ra hiệu gọi lên hồn nô thử đan.

Tôn Kỳ lại chắp tay nói:

“Bệ hạ, thử đan này tốt nhất là Luyện Linh cảnh đỉnh phong.”

Tên nô tài nhìn Lý Thiên Hoa chờ hiệu lệnh. Lý Thiên Hoa khẽ gật đầu, với hắn mà nói cầm ra một Luyện Linh cảnh đỉnh phong cũng giống như cầm ra một con kiến, sống chết của con kiến, hắn không bận tâm, chỉ cần con kiến thỏa mãn được trí tò mò của hắn, coi như con kiến sống có giá trị.

Rất nhanh, một tên lính Luyện Linh cảnh đỉnh phong được đem tới.

Tôn Kỳ cầm viên đan dược đặt vào tay hắn, nói:

“Dùng đi!”

Tên lính tỏ vẻ ngơ ngác, không hiểu rõ chuyện gì. Tên nô tài trừng mắt với hắn nói:

“Dùng nhanh đi. Bệ hạ không có thời gian chờ ngươi.”





Và như một con rối đã được huấn luyện nhuần nhuyễn, tên lính không một chút do dự ném viên đan dược vào miệng.

Dược lực nhanh chóng tan ra, sắc mặt tên lính thay đổi, đau đớn tột cùng, hắn cuộn mình lăn tròn trên đất.

Lý Thiên Hoa cảm thấy có chút nhàm chán, một vị luyện linh sư trước khi chết cũng chỉ luyện ra loại độc dược tầm thường như vầy, đúng là làm hắn mất hết hứng thú.

Đám quần thần thì ánh vô cảm pha chút khinh bỉ.

Nếu chỉ có như vầy thì Tôn Kỳ có thể đi chết được rồi.

Tôn Kỳ hiểu rõ tâm tư của tất cả bọn họ, hắn cũng hiểu mình đang làm gì, hắn sẽ không dùng cơ hội cứu mạng duy nhất để luyện chế một viên độc đan tầm thường.

Tôn Kỳ sắc mặt bình tĩnh, mở miệng nói với tên lính đang đau đớn quằn quại:

“Giữ vững tâm thần, ổn định cửu huyệt, vận khởi ma pháp đưa dược lực đi khắp toàn thân.”

Giọng của Tôn Kỳ như chuông đồng vang vọng, đánh thẳng vào hồn phách tên lính khiến hắn không thể tự chủ, vô ý thức nghe theo lời Tôn Kỳ.

Thủ đoạn này của Tôn Kỳ cũng không quá đặc biệt, phàm là cường giả đối với nhược giả đều có thể làm được.

Tên lính nhanh chóng ổn định lại trạng thái, hắn khoanh chân xếp bằng vận chuyển ma pháp, dẫn động dược nương theo ma pháp đi khắp cơ thể.

Tôn Kỳ nhìn sang tên nô tài nói:

“Có ma thạch sao? ném cho hắn một ít!”

Tên nô tài trợn mắt: Tôn Kỳ vậy mà còn dám mở miệng sai hắn?

Hắn ngước nhìn Lý Thiên Hoa chỉ thấy Lý Thiên Hoa phất phất tay ra hiệu cho hắn làm theo lời Tôn Kỳ.

Lý Thiên Hoa thật sự là có chút tò mò, rốt cuộc Tôn Kỳ muốn làm gì?

Tên nô tài vung tay lấy ra một đống ma thạch vãi xung quanh tên lính.

Như nắng hạn gặp mưa rào, tên lính điên cuồng hấp thụ ma khí xung quanh. Từng sợi ma khí cuốn lên bao bọc lại tên lính.

Tên lính phát ra những tiếng kêu trầm thấp, khí tức của hắn không ngừng kéo lên.

Lúc đầu, tất cả còn không quá bận tâm, nhưng rồi bọn hắn dần phát hiện có điều không ổn.

Tất cả những kẻ có thể đứng tại trong cung điện đều là Hợp Nhất cảnh cường giả, lính canh phòng hay nô tài cũng đều là Tạo Thể cảnh. Bọn hắn nhanh chóng nhận ra sự biến đổi của tên lính kia.

Đây là… đang tạo thể. Nhưng sao có thể?

Tất cả bọn hắn ở đây đều đã trải qua tạo thể, đều hiểu rõ tạo thể trình tự phức tạp, sao có thể đơn giản: nuốt một viên đan dược, vận chuyển ma pháp, hấp thụ ma khí là có thể tạo thể.

Nhưng chuyện không thể lại đang diễn ra. Tên lính này đang thực sự tạo thể.

Lý Thiên Hoa ánh mắt nheo lại, trong ánh mắt có một tia nghiêm túc xem xét.

Đám quần thần cũng là không dám khinh thường, tập trung quan sát.

Một lúc sau, tên lính hét lớn, búng thân lên cao, hắn há miệng hút lấy đại lượng ma khí xung quanh. Bên ngoài cơ thể hắn nổi lên những đường gân ma khí, vặn vẹo như những con giun bò trườn trên bề mặt cơ thể, lớp da đang nhanh chóng được hình thành.

Tên lính này quả thực đang tạo thể.

Ma khí dần tán đi, tên lính từ từ hạ xuống đất, khí chất của hắn đã hoàn toàn thay đổi, hắn đã là cường giả Tạo Thể cảnh.

Chớp mắt một cái từ một tên lính quèn trở thành cường giả Tạo Thể cảnh, tên lính nhìn ngắm đôi tay của mình, đến bây giờ hắn vẫn còn không tin được mình đã là Tạo Thể cảnh cường giả.





Bỗng nhiên tên lính cứng đờ toàn thân, một cỗ hấp lực cuốn lấy hắn. Tên lính miệng kêu ú ớ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bàn tay đã chụp đến đầu hắn, một bàn tay khác xé xuống lớp da trước ngực hắn.

Tên lính theo bản năng hét lên, nhưng một ánh mắt liếc ngang, tên lính lập tức cắn môi im bặc.

Vì kẻ bắt hắn chính là bệ hạ Lý Thiên Hoa. Bệ hạ thích yên tĩnh, nếu hắn còn ồn ào khiến bệ hạ không vui thì không chỉ hắn mà tất cả những kẻ quen biết hắn đều phải chết.

Lý Thiên Hoa nắm lấy mảng da trong tay, đồng tử của hắn tỏa ra hắc sắc xem thấu ảo vọng, phá giải hư huyễn.

Đám quần thần ở đây ngay lập tức hiểu được hành động của Lý Thiên Hoa.

Lý Thiên Hoa đây là muốn xem tên lính này có thật sự tạo thể thành công.

Những kẻ có tư cách đứng ở đây đều là cường giả Hợp Nhất cảnh, bọn hắn đều đã từng tạo thể, cũng nhiều lần hỗ trợ hậu bối tạo thể nên chỉ cần liếc mắt một cái bọn hắn liền biết ai đã tạo thể thành công.

Nhưng chính bởi nhiều lần hỗ trợ hậu bối tạo thể, bọn hắn hiểu rõ quá trình tạo thể phức tạp, tuyệt đối không thể đơn giản như vừa rồi.

Sự việc trái với bình thường thì đều phải xem xét thật kỹ.

Một lúc sau, Lý Thiên Hoa thu hồi ánh mắt, tay nhẹ vân vê hủy đi tấm da, sau đó ném tên lính xuống dưới, ra lệnh:

“Đưa hắn đi, thăng chức đội trưởng.”

Câu nói này của Lý Thiên Hoa ngầm thừa nhận tên lính này quả thực đã là Tạo Thể cảnh, không hề giả dối.

Đám quần thần lập tức hít một hơi sâu, chuyện hôm nay khiến bọn hắn mở rộng tầm mắt. Tôn Kỳ cũng là thở thào trong lòng.

Viên đan này chính là thành quả nghiên cứu nhiều năm của hắn. Trước đây hắn đã thử đan dược hỗ trợ tạo thể với bọn Hoàng Cẩu, sau đó lại tiến thêm một bước thành đan dược tạo thể.

Một viên đan dược có thể tạo thể, đây quả thực là vượt quá mọi kiến thức thông thường.

Thử nghĩ một chút: Luyện linh cảnh tại Ma giới số lượng lớn vô cùng, chiếm đến chín phần Ma tộc, tuy là số lượng lớn nhưng Luyện Linh cảnh tương đối vô dụng chiến tranh quy mô lớn, đặc biệt là chiến tranh với chủng tộc khác.

Chỉ có Tạo Thể cảnh trở nên mới thực sự là nòng cốt lực lượng của Ma tộc, nhưng mà muốn từ Luyện Linh cảnh đỉnh phong bước vào Tạo Thể cảnh quá khó khăn, cần rất nhiều thứ như: phụ thể, đan dược, ma pháp, ma thạch và cả may mắn nữa.

Ngàn tên Luyện Linh cảnh đỉnh phong may ra có một tên Tạo Thể thành công. Cái giá để tạo ra một Tạo Thể cảnh không hề rẻ, nhưng cho dù các thế lực lớn tuy nắm giữ nhiều tiền trong tay, bọn hắn muốn tạo ra số lượng lớn Tạo Thể cảnh cũng không được vì phụ thể luôn luôn cung không đủ cầu, còn đan dược thì luôn bị luyện linh sư hội khống chế ở mức khan hiếm.

Nhưng đan dược này có thể giải quyết cả hai khó khăn trên: đan dược này giúp cho Luyện Linh cảnh tự tạo thể không cần đến phụ thể, đan dược này dùng nguyên liệu cũng không quá mức đặc biệt, quan trọng là kẻ nắm giữ phương pháp luyện đan lại là một Tạo Thể cảnh, bọn hắn có thể khống chế trong tay, không giống như luyện linh sư hội là một cỗ thế lực quá lớn không ai có thể khống chế được.

Có vài kẻ rất nhanh phản ứng kịp: đan dược tạo thể này chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc cách mạng cực lớn cho Ma giới, kẻ nào nắm giữ ngòi nổ cách mạng này trong tay, kẻ đó sẽ nắm giữ vô thượng quyền lực.

Nhanh chóng hiểu ra vấn đề và mở miệng đầu tiên vẫn là Lý Thiên Hoa:

“Tinh Niệm đại sư quả là kỳ tài ngàn năm khó gặp…”

“Quả thực như vậy! Luyện linh sư hội đã lâu không xuất hiện một thiên tài trẻ tuổi kiệt xuất như vậy.” Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Kẻ hiểu ra vấn đề tiếp theo chính là Khổng Cô Cung, hắn lập tức ngắt lời Lý Thiên Hoa, không để cho Lý Thiên Hoa nắm giữ thế tiên phong cùng chủ động.

Lý Thiên Hoa liếc nhìn Khổng Cô Cung một cái, trong ánh mắt có sự lạnh lùng và sát ý. Khổng Cô Cung lại vờ như không biết, miệng vẫn tủm tỉm cười.

Đám quần thần cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nhưng mà bọn hắn cũng không có lên tiếng vì bọn hắn không có tư cách tranh Tôn Kỳ.

Lý Thiên Hoa thu hồi ánh mắt khỏi Khổng Cô Cung, quay xuống nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt dịu nhẹ giống như minh quân đang nhìn hiền thần.

“Tinh Niệm đại sư thiên phú kiệt xuất nên hiến thân phục vụ cho Ma tộc, hiện tại Đan Thanh Cung còn thiếu một vị cai quản, trẫm thấy đại sư rất phù hợp với vị trí này. Đan Thanh Cung Chủ ngang với thượng thư, chỉ phải nghe lệnh một mình trẫm. Có thể thoải mái vào Cấm Khố lựa chọn thứ mình thích.”

Đám quần thần nghe vậy lập tức hít sâu một hơi, bọn hắn biết Đan Thanh Cung là nơi luyện đan cho hoàng tộc, chức vị tất nhiên quan trọng nhưng còn xa mới có thể ngang với thượng thư đứng đầu một bộ. Chức vị này cũng không có quyền lực thực tế. Nhưng hiện tại hoàng đế bệ hạ nói chức vụ này ngang với thượng thư vậy thì sẽ ngang với thượng thư.

Còn về Cấm Khố chính là một trong ba bảo khố của hoàng cung, theo thứ tự lần lượt là: Bảo Khố, Cấm Khố và Tuyệt Khố.





Mỗi khi có ban thưởng cho quần thần có công, bảo vật thường lấy từ Bảo Khố. Mặc dù đứng thấp nhất trong số các kho chứa nhưng hoàng gia sưu tầm bảo vật há có thể là vật bình thường.

Còn Cấm Khố chỉ mở ra khi có lệnh trực tiếp từ hoàng đế, vì những vật trong đó thường là độc nhất vô nhị, dùng một cái thiếu một cái. Bảo vật trong đây thường chỉ dành cho hoàng đế và một vài thành viên hoàng gia trọng yếu.

Còn Tuyệt Khố chỉ có hoàng đế mới được đi vào và chỉ được dùng trong trường hợp đặc biệt, ngay cả khi đứng trước nguy cơ bị lật đổ, hoàng đế cũng không được vận dụng Tuyệt Khố.

Bởi vậy trong lịch sử ghi chép của Nộ Chiến Thành, dù đã trải qua nhiều triều đại nhưng Tuyệt Khố chưa một lần được vận dụng.

Đúng lúc này một giọng nói già nua vang lên:

“Ta cũng đã già rồi, cần tìm một hậu tuyển kế vị, nhưng ngặt nỗi tìm mãi không thấy…”

Khổng Cô Cung lại ngắt lời Lý Thiên Hoa, nói ra những lời bâng quơ nhưng chỉ cần có một chút thông minh liền hiểu được ý của Khổng Cô Cung.

Công Tôn Độ và Trần hội trưởng cũng không khỏi trợn mắt ngạc nhiên: Khổng Cô Cung vì để lôi kéo một vị hậu bối, không ngờ lại đưa ra mồi câu là chính vị trí của hắn.

Nên biết hội trưởng luyện linh sư hội tổng bộ nắm giữ vô thượng quyền lực trong tay, có thể đứng ngang hàng với hoàng đế, thậm chí trong một số vấn đề, hoàng đế cũng phải nhượng bộ vài phần.

Lý Thiên Hoa ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy nói:

“Khổng hội trưởng không phải còn có năm vị đồ đề cùng hai trăm môn sinh đó sao? sao có thể nói không kẻ kế vị?”

“Đều là một đống sắt vụn, rèn không thành châu báu.” Khổng Cô Cung thở dài nói, giống như đang vô cùng sầu não.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status