Nhân vật phản diện cùng nhân vật phản diện kết hôn rồi!

Chương 50: Counting stars (1)


Kha Lâm cho là Tư Hạo Lam đang nói đùa, nhưng hắn vừa nói xong liền bắt đầu thay Kha Lâm tìm quần áo, từng cái từng cái mà mặc lên người Kha Lâm, thoạt nhìn thật sự là bộ dáng muốn ra ngoài.

“Em có phải là sắp diễn phim thầy bói không? Bây giờ không phải là không cho phép phim truyền hình tuyên truyền phong kiến mê tín sao, bọn em có muốn thay đổi chủ đề hay không?” Kha Lâm mê man mà tùy theo động tác của hắn, mặc đồ vào đàng hoàng.

“Không phải phong kiến mê tín, thiên – địa – tinh, đều có quy luật cùng sức mạnh, ngươi nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ, ta liền có thể từ chiêm tinh hôm nay suy đoán ra biểu đồ lúc ngươi sinh ra, nói ra mệnh cách của ngươi.” Tư Hạo Lam giúp Kha Lâm kéo quần áo tươm tất, bởi vì cách quá gần mà chóp mũi đều chảy mồ hôi. Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh, nói, “Ngươi không tò mò mệnh cách của mình sao?”

Kha Lâm nghi ngờ nhìn hắn.

Người tu đạo từ biến hóa trong chiêm tinh có thể hiểu thấu đạo lý âm dương, từ đó tránh điều hung hóa thành thuận lợi, tăng cao tu vi, đều là chương trình học bắt buộc của bọn hắn. Trí nhớ Tư Hạo Lam vô cùng tốt, thiên phú hơn người, ở phương diện này càng thêm nhanh nhạy.

Tư Hạo Lam là ma tu, cũng tinh thông mệnh lý, chỉ là hắn xem thường không thèm quan tâm vận mệnh của những kẻ khác, trước đây chỉ lúc rảnh rỗi mới nhìn tinh tượng, tìm hiểu một chút những chuyện lớn có khả năng phát sinh trong thiên hạ.

Ngày hôm nay, hắn lại muốn tính mệnh giúp Kha Lâm.

Tư Hạo Lam càng nghĩ càng hăng hái, lại lo lắng bên ngoài trời lạnh, suy nghĩ một chốc thậm chí cầm lấy cái chăn bên cạnh, muốn quấn lên người Kha Lâm.

Kha Lâm vội vã từ chối, nói: “Không cần, tôi không sợ lạnh đến vậy.”

Tư Hạo Lam nhìn y, ngẫm nghĩ một hồi, tìm khăn quàng cổ tới quấn quanh cổ y một vòng rồi một vòng.

“…” Kha Lâm tùy động tác của hắn, cuối cùng vẫn là khuất phục, nói, “Được rồi, chúng ta ra ngoài xem xem, dìu tôi đứng lên đi.”

Tư Hạo Lam vốn đang vui vẻ giờ càng thêm phấn khởi, làm sao còn chờ được nữa, vì thế hắn quỳ gối trên giường, một tay đặt sau lưng Kha Lâm, một tay đỡ dưới đầu gối y, như việc hắn đã từng làm qua, bế Kha Lâm từ trên giường lên.

Lúc Kha Lâm bị nhấc khỏi giường, hai mắt y tối sầm lại, tức giận tới rống to: “Em chính là vẫn luôn tìm cơ hội bế công chúa tôi đi?”

Bị nhìn ra rồi. Tư Hạo Lam còn lâu mới thừa nhận, bởi vì dính sát vào Kha Lâm nên tay còn đang phát run, chân cũng sắp mềm cả rồi, vội vã ôm y để lên xe lăn rồi nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút, bây giờ là nửa đêm, mọi người đang ngủ, sẽ không ai nhìn thấy.”

Kha Lâm giận sôi lên, uy nghiêm quả thực bị giẫm đạp cả rồi, mắng: “Lần sau còn như vậy sẽ phạt em!”

“Được được được, phạt thì phạt.” Tư Hạo Lam một chút cũng không để trong lòng, vươn tay thay Kha Lâm kéo kín áo khoác, tiếp đó đẩy xe lăn, hướng ra ngoài phòng ngủ.

Mai Khâm và Triệu Kỳ còn đang ngủ, trong tòa nhà to lớn rất lặng lẽ, không có ánh đèn. Trên núi không thể so với thành phố, bất kể sớm hay muộn đều có ánh đèn neon xanh đỏ lấp lóe, nơi này là triệt để tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được đủ loại tiếng động kỳ quái bên ngoài.

Tư Hạo Lam đẩy Kha Lâm đi dọc hành lang Kha gia. Kha Lâm lúc ra khỏi phòng có cầm theo điện thoại di động, lúc này y bật điện thoại lên, dùng làm đèn pin cầm tay, chiếu đường cho Tư Hạo Lam.

Ánh sáng trắng toát rải trước mặt hai người, chỉ có thể chiếu sáng địa phương lớn bằng bàn tay, rìa ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, không biết bên trong bóng đêm đen kịt đó ẩn giấu cái gì.

Bầu không khí lúc này hết sức kinh khủng, Tư Hạo Lam nói: “Hay là khỏi chiếu đi, ta thấy đường.” Người tập võ thị lực đều rất tốt.

“Tôi là sợ em đụng vào đồ vật trong nhà.” Âm thanh của Kha Lâm trong bóng tối càng thêm âm u.

Tư Hạo Lam chuyên tâm nhìn đường, hai người cuối cùng cũng ra tới bên ngoài.

Bên ngoài cư nhiên so với trong tưởng tượng của họ sáng hơn, Kha Lâm mê hoặc mà nhìn lên trời, ánh sao thì ra sáng rọi như vậy a.

Bất quá, quả nhiên rất lạnh, mặc dù đã đến cuối đông, mùa xuân sắp về, nhưng buổi tối lúc hai giờ có thể coi là lúc nhiệt độ hạ thấp nhất, hơn nữa đang ở trên núi, không có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị*, không khí càng thêm lạnh lẽo tới thấu xương.

*đảo nhiệt đô thị: là một khu vực đô thị ấm hơn đáng kể so với các khu vực ngoại ô xung quanh.

Kha Lâm cho rằng bọn họ sẽ đứng ở cửa nhìn, ai ngờ Tư Hạo Lam còn tiếp tục đẩy y về phía trước.

“Còn muốn đi đâu?” Kha Lâm hỏi.

“Muốn tìm vị trí thật tốt.” Tư Hạo Lam nói như vậy, chỉ chốc lát, Kha Lâm liền nhận ra phương hướng, thân thể trong nháy mắt trở nên căng cứng.

Bọn họ chính là trên đường đi về phía nhà xưởng.

Kha Lâm đã rất nhiều năm không đi qua con đường này, bây giờ tinh thần căng thẳng, y muốn mở miệng kêu Tư Hạo Lam dừng lại, y không muốn đi, Tư Hạo Lam giống như là biết suy nghĩ của y, bàn tay đặt lên vai y, nhẹ nhàng nắn bóp.

Kha Lâm cảm thụ được cường độ của bàn tay kia, hơi tỉnh táo lại, nhưng nội tâm của y vẫn rất mâu thuẫn, không muốn tới gần hướng nhà xưởng kia.

Tư Hạo Lam thả chậm bước chân, hai người giữa bóng đêm ngày đông lạnh giá chậm rãi tiến tới.

May mà hôm nay gió không to, không khí trời đông lẳng lặng lưu động, con đường dài trở nên ngắn như vậy, bọn họ rất nhanh đã đến cánh cửa trên bức tường, Tư Hạo Lam đẩy cửa ra, xuyên qua cánh cửa kia là có thể nhìn thấy mảnh ruộng cùng nhà xưởng.

Tư Hạo Lam cúi đầu, trong màn đêm nhìn xuống Kha Lâm. Kha Lâm đang ẩn nhẫn mà nắm thật chặt xe lăn của chính mình, một lát sau mới khàn khàn mà nói: “Đẩy tôi vào đi.”

Bước qua cửa trên tường, nhà xưởng xuất hiện ở trong bóng đêm, bức tường ngoài màu xám loang lổ phản xạ ánh sáng yếu ớt, gian kiến trúc nhỏ này khi đứng giữa khung cảnh đen kịt thoạt nhìn cao to hơn lúc bình thường.

“Nơi này… cư nhiên lại tồi tàn như vậy.”

Kha Lâm ngẩng đầu nhìn địa phương đã lâu không thấy, ánh mắt nặng nề, cảm xúc không rõ ràng như mơ hồ lưu chuyển nơi đáy mắt.

Y thật sự đã rất nhiều năm chưa tới nơi đây, đến gần mới phát hiện nó so với trong tưởng tượng của y càng thêm xuống cấp, thì ra xưởng máy móc tinh tiến hồi trước đã trở thành bộ dáng này, y rốt cuộc là đã bỏ lỡ cái gì.

Không phải là y nhu nhược, mà là trong đây bảo tồn lại những hồi ức quá đẹp, nếu như y dễ dàng chạm vào, tất cả những hồi ức dễ vỡ này sẽ tan thành mây khói, cũng đại biểu rằng y đã thật sự mất đi.

Mất đi những khoảnh khắc không buồn không lo đó.

Kha Lâm hạ thấp ánh mắt, nhìn mảnh ruộng trồng rau dưa kia.

Đất trồng rau đã được thu dọn ra dáng, trong đêm tối nhìn không phải rất rõ ràng, củ cải màu trắng từng hàng từng hàng chỉnh tề, ngay cả trong đêm tối như quạ đen cũng tỏa ra một loại sức sống kỳ lạ mà mạnh mẽ.

“Trong đó mọc thật nhiều rau.” Tư Hạo Lam thấy Kha Lâm nhìn đến xuất thần, đắc ý nói.

Cũng không phải do em trồng, Kha Lâm nhìn hắn một cái. Tư Hạo Lam từ đầu tới đuôi không phụ được gì, chỗ duy nhất hắn giúp đại khái chính là ngồi vào cạnh bàn chờ ăn.

Kha Lâm nhớ tới chuyện đống rau dưa trồng ra từ chỗ này có không ít cũng chui vào bụng y, liền không khỏi mà cười ra tiếng.

Y nhìn về phía Tư Hạo Lam, cười nói: “Em luôn có cách chọc cho tôi vui vẻ.”

Triệu Kỳ từng nói Tư Hạo Lam có công hiệu trấn tà, đến chỗ nào quỷ chạy chỗ đó, yêu tà không sinh, quả thật có chút đạo lý.

Cho dù chuyện có lớn bằng trời, khi Tư Hạo Lam có mặt đều sẽ trở nên không có gì ghê gớm, tất cả nghi hoặc cùng mê man đều sẽ được giải quyết dễ dàng, như thể sinh ra sức mạnh vô hạn, cảm thấy chính mình không gì không làm được.

Kha Lâm một lần nữa nhìn nhà xưởng vắng lặng đã lâu, những khóm hoa hồng từng vây quanh nó đã mai táng nơi ký ức sâu xa, mặc dù những đóa hoa đó kiều diễm mỹ lệ, nhưng rau củ tươi mới ngon lành cũng rất tốt.

“Tôi không phải sợ hãi nơi này, chỉ là vào lúc ấy tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh.” Kha Lâm nhẹ nhàng giải thích. Mọi thứ y nắm giữ sau khi y ngủ một giấc tỉnh dậy đều mất sạch, loại đả kích cùng chênh lệch đó đối với một người thiếu niên mà nói là quá nặng nề, cho nên y sáng lập nên một chiếc hộp, trong hộp có nhà xưởng của cha y, chỉ cần không mở chiếc hộp này ra, tất cả mọi điều tốt đẹp vẫn còn ở nơi đó.

Tư Hạo Lam đáp một tiếng.

Kha Lâm vẫn đang cậy mạnh, cố chấp vì sự cảm tính cùng yếu đuối của mình tìm một cái cớ.

Nam nhân cậy mạnh cũng thật đáng yêu, Tư Hạo Lam nghĩ như thế, nói: “Có ta ở đây, cái gì cũng không cần sợ.”

Kha Lâm bật cười, kêu một tiếng hắn thật tự đại, lại cảm kích hắn giúp mình mở chiếc hộp đó ra.

Vốn cho rằng trong hộp không hề có thứ gì, lại phát hiện bên trong đầy ắp những điều mới mẻ.

Tâm tình Kha Lâm có chút phức tạp, hỏi Tư Hạo Lam: “Em không phải nói rằng muốn ngắm sao ư, ở đây à?”

Tư Hạo Lam lập tức trở nên hưng phấn, đẩy Kha Lâm ra đằng trước nhà xưởng, dựa lưng vào tường nhà, mặt hướng về mảnh ruộng, chỉ vào bầu trời nói: “Vị trí này tầm nhìn vô cùng tốt.”

Kha Lâm ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy sao.

Bầu trời ngày đông không có trong vắt như mùa hè, không cách nào nhìn thấy được cảnh tượng ngân hà lộng lẫy, nhưng từ nơi này nhìn lên, những vì sao từng ngôi từng ngôi tô điểm trên tấm màn đêm, thỉnh thoảng bị mây mù che chắn, thay phiên nhau tỏa sáng lấp lánh. Đó là một khung cảnh yên bình khác.

Mọi người thường hình dung ngôi sao là viên bảo thạch cũng rất phù hợp, chúng sáng ngời, thuần túy mà quý giá, khiến người khác rất muốn hái một ngôi xuống.

Tư Hạo Lam cũng theo Kha Lâm đồng thời ngẩng đầu, hai người nhìn trời, Kha Lâm không nhịn được quay đầu hỏi hắn: “Rồi sao nữa? Em nhìn ra cái gì rồi?”

Tư Hạo Lam tới gần Kha Lâm, nói: “Nào có nhanh như vậy, ta còn cần tính toán một chút.”

Kha Lâm đầy mặt ghi chữ ‘Em nói dối tiếp đi’, Tư Hạo Lam không cãi lại, mà vươn tay nắm lấy cổ chân y.

“Em muốn làm gì?” Kha Lâm như gặp đại địch, liền vội vàng kéo lấy hắn.

Tư Hạo Lam bị hắn chạm vào mặt liền đỏ, nhưng vẫn cố chấp mà nói: “Ta cần một chút thời gian, nơi này quá lạnh, ngươi ngồi xuống dưới đây đi.” Nói rồi, hắn chỉ chỉ mặt đất.

Kha Lâm không hiểu được mối liên hệ giữa việc lạnh cùng với ngồi dưới đất, nghi hoặc mà nhìn hắn nói: “Không được ôm tôi, đỡ tôi là được rồi.”

Tư Hạo Lam thỏa hiệp, chỉ đỡ lấy cánh tay Kha Lâm. Kha Lâm rút gậy chống ra, từ từ từ xe lăn di chuyển xuống mặt đất.

Sau đó Tư Hạo Lam mở rộng hai tay, từ phía sau lưng dũng cảm mà đem Kha Lâm ôm vào trong lồng ngực như gấu.

Kha Lâm: “…”

Kha Lâm duy trì tư thế quỷ dị dựa vào trong ngực Tư Hạo Lam, cả người hóa thành cục đá, Tư Hạo Lam còn nói thêm: “Ta không sợ lạnh, rất ấm áp.”

Đây cũng không phải là thám hiểm Bắc cực gì, cần thiết phải dùng cách sưởi ấm thân thể như thế này sao?

Một lát sau Kha Lâm mới lấy lại hơi thở, căm tức nói: “Đứng lên, đổi tư thế.”

Tư Hạo Lam đầu óc mơ hồ mà thả Kha Lâm ra, Kha Lâm xoay người nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn tới trước người mình, sau đó dùng tay di động hai chân của bản thân, để trống ra một khoảng, đè Tư Hạo Lam xuống, nói: “Ngồi ở đây.”

Tư Hạo Lam ngồi xuống, Kha Lâm lập tức dán sát vào lưng hắn, lần này thành Kha Lâm ôm hắn.

Kha Lâm ôm bọc lấy Tư Hạo Lam, thật sự đúng như lời hắn là như đang ôm một cái lò sưởi lớn. Đầu của hắn dựa vào trước vai Kha Lâm, đầu tóc xù xù cọ vào hai má y. Cánh tay Kha lâm siết thật chặt, bao lấy con thỏ bự trong lồng ngực, rốt cuộc hài lòng nói: “Như vậy mới đúng.”

Bạn thỏ bự toàn thân huyết dịch tuôn trào, mềm thành một vũng bùn.

“Em tại sao càng ngày càng nóng?” Lần này thật sự không còn lạnh nữa, Kha Lâm dùng cằm cà cà đỉnh đầu thỏ, ngạc nhiên hỏi.

Tư Hạo Lam không còn sức lực giải thích cho y nghe về căn bệnh cũ của mình, chỉ có thể hữu khí vô lực nói: “Đừng làm ồn, để cho ta xem cẩn thận.”

Thầy bói thỏ tính tình còn rất hung hăng, Kha Lâm không quấy rầy hắn nữa, ôm hắn nhìn chăm chú lên bầu trời, hưởng thụ sự yên tĩnh giữa đêm hôm khuya khoắt.

Tối nay không gió không trăng, những ngôi sao trên bầu trời rất đẹp, ánh sao đan dệt, lãng mạn mà mộng ảo, ánh sáng nhỏ bé cũng khiến lòng người cảm động. Tư Hạo Lam ấm áp dễ chịu khiến cho y không cảm thấy được sự giá lạnh, Kha Lâm thậm chí mong rằng cứ như vậy đợi đến hừng đông.

Tư Hạo Lam hỏi ngày sinh tháng đẻ của Kha Lâm, nhìn chằm chằm bầu trời xem xét nửa ngày, tay đặt trên đầu gối, ngón tay cong thành những thủ thế bất đồng, tinh thần tập trung cao độ, thoạt nhìn còn như thật sự đang làm việc kia.

Kha Lâm nghĩ thầm, nhìn em diễn làm sao.

Tư Hạo Lam càng tính càng im lặng, cuối cùng hắn mới nói: “Mệnh tại cung ngọ, sinh năm mùi, tam phương gặp phải hỏa – linh, không – kiếp, kỵ tinh, thiên hình, nhất định sẽ chết trẻ. Mệnh đi cùng cách này sẽ tàn bạo hung ác, một đời làm chuyện ác, thân mắc bệnh hiểm nghèo, làm họa gây tai ương, sẽ nhận trừng phạt cực hình.”

*Hỏa – Linh: hỏa tinh và linh tinh là cặp thứ ba trong Lục sát tinh

*Không – Kiếp: địa không và địa kiếp là hai sát tinh nặng nhất, mạnh nhất trong các vì sao xấu.

*Kỵ tinh: một trong bốn vì sao của tử vi, đại diện cho những rẽ ngoặt của cuộc đời và nợ nần.

*Thiên Hình là một hung tinh trong tử vi chủ về tang thương, yếu mệnh

Hắn dừng lại một chút mới chậm rãi nói: “Là đại hung mệnh cách.”

“Ồ? Vậy à?” Kha Lâm ôm hắn, bình tĩnh mà nói.

Tư Hạo Lam giãy dụa, trở người trong lồng ngực Kha Lâm, vươn tay nâng mặt y lên.

Kha Lâm không biết hắn định làm gì, theo bản năng lui về phía sau.

Ai ngờ Tư Hạo Lam cương quyết không cho y động, đem mặt mình kề sát gần, mở to hai mắt nhìn y chằm chằm.

Đôi má non mềm ửng đỏ kề cận ngay trước mắt, Kha Lâm cơ hồ muốn xông tới cắn một cái, liền nghe thấy Tư Hạo Lam nói: “Bề ngoài cũng chả ra làm sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền nhìn ra vẻ cay nghiệt và đau khổ trên đó.”

Kha Lâm: “??? Em không thể nói dễ nghe một chút à!”

Đám thầy bói cả lũ đều không phải đều nói lời hay ý đẹp thôi sao, tại sao con thỏ thầy bói này toàn ngược lại vậy nè.

— Hết chương 50 —

Chú ý: Chương sau có biến, mình lại đặt pass.:>

Gợi ý pass: Trong bản dịch của mình, Kha Lâm đổi xưng hô gọi Tư Hạo Lam là ’em’ vào chương nào?

Hint: Vào lần đầu tiên trừng phạt, lần đầu tiên đặt biệt danh, cũng là lần đầu tiên Kha Lâm tặng quà cho Tư Hạo Lam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status