Nhật ký du lịch dị giới nguy hiểm

Quyển 1 - Chương 17


“Hách Thuần, sao cưng có rề rề đằng sau chi vậy?”

Môi Hách Thuần thầm nhủ: Đương nhiên là tránh xa mấy chị hai ra rồi! Nếu là người khác người ta đã né xa ba chục thước rồi đó!

Megiya bước tới lôi Hách Thuần đi thẳng về phía trước.

“Ấy… chị Megiya, em có thể về không?” Nhìn Pu Nasen cách đó không xa đang nhào vào lòng một mĩ nam, tay thì cứ liên tục sờ mó ngực người ta. Hách Thuần trực tiếp xoay mặt đi hướng khác, thầm niệm: mình không quen người đó, mình không quen người đó, mình không hề quen biết…

Lúc này Megiya mới lên tiếng: “Pu Nasen, cô mò đủ chưa? Chúng ta còn phải đi mua quần áo đó! Đặc biệt là Hách Thuần!”

Hách Thuần cảm thấy thương thay cho mình, nếu như mình thay một bộ đồ khác, sẽ dọa họ mất hồn cho coi! Dù mình không xấu nhưng vẻ ngoài của mình cũng quá khác biệt so với người ở đây, ở đây làm gì có ai giống mình đâu chớ!

Hách Thuần thở dài theo sau các nàng.

Pu Nasen đã quay lại với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc: “Anh đẹp trai hồi nãy thân thiện dễ sợ!”

Hách Thuần cạn lời, sao trước kia cô lại không nhận ra cô nàng này lại là người lớn gan vậy chứ?

Darlin ra vẻ khinh thường: “Là con gái thì phải trực tiếp cướp lấy rồi hỏi anh ta có lấy mình không mới đúng!”

Hách Thuần đỡ trán, tự kỷ nặng quá rồi!

Megiya còn thêm vào: “Gì chứ! Mỹ nhân thì cần không cần câu cũng có mỹ nam theo đuổi, chỉ cần đứng yên thì có hàng tá kẻ xếp hàng!” Nói rồi còn đá lông nheo với mấy anh giai đứng ngoài bán kính ba chục thước, hù người ta chạy luôn vào nhà!

Đầu Hách Thuần cúi càng lúc càng thấp, trong lòng cô điên cuồng lặp đi lặp lại: Mình không quen cái đám người này… Mình không quen biết gì đám người này hết….

Megiya không cho Hách Thuần cơ hội tự thôi miên mình, nàng nói: “Hách Thuần nè! Cưng phải học cách ăn diện đi, vốn nữ giới ở Nghiệp đoàn đã ít rồi, chúng ta phải lên diễn chính chớ!”

Hách Thuần lệ nóng vòng quanh ~~o(>_<)o~~, nằm cũng dính đạn nữa!

Sau đó, Hách Thuần yếu ớt hỏi: “Mấy chị ở chỗ khác cũng như vậy sao?”

Ba người đồng loạt nhìn về phía Hách Thuần, trả lời một cách vô cùng trịnh trọng: “Ở trong này thì được, đến nơi khác tuyệt đối không thể như vậy. Bản thân chúng ta là hội viên lâu năm của Nghiệp đoàn, nếu trong thành khác mà vậy thì chúng ta mất mặt là chuyện nhỏ, cả Nghiệp đoàn mất mặt là chuyện lớn. Cho nên, Hách Thuần à, ở chỗ khác không được mất mặt như vậy nghe chưa!”

Hách Thuần nghe thế vẫn không nói nên lời, hình như đâu phải em mất mặt!

“Đến rồi, đến rồi, đây là khu chợ lớn nhất thành này đó.”

Hách Thuần nhìn những hàng quán bên đường, muốn xem có món nào hợp với mình không nhưng hình như mấy vị kế bên chẳng muốn đếm xỉa mấy quán lề đường mà kéo tọt cô vào trong một cửa hàng. Ông chủ cửa hàng với gương mặt béo núc cười nịnh nọt một cách chuyên nghiệp: “Các vị mỹ nữ ơi, hôm nay tôi có hàng mới về đó! Xem đi, xem đi, bộ này không chỉ có năng lực phòng hộ mà còn đẹp nữa!”.

Megiya hưng phấn nói: “Tôi lấy bộ này. Hách Thuần, cưng xem, bộ này đẹp chưa nè!”

Cô nhìn mấy bộ đồ hoa hoa cỏ cỏ, khen không nổi. Hách Thuần còn không sợ chết bình một câu: “Chị Megiya, chị đâu còn nhỏ nữa!”

Sau đó Hách Thuần quay ngoắt đầu đi, không nhìn chị ấy nữa.

Megiya nghe thế, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng ha! Xem ra chị đây phải thay đổi phong cách rồi.” Sau đó nàng tiện tay cầm một chiếc áo choàng đỏ, tuyên bố với Darklin và Pu Nasen: “Từ nay chị sẽ theo phong cách gợi cảm, quyến rũ vô song, sao hả?”

Pu Nasen phản đối: “Vậy sao được, em đang theo phong cách gợi cảm mà.”

Sau khi tự kỷ nhìn ngắm mấy cái giá hàng, phát hiện một bộ quần áo màu đen bó sát cũng không tệ, cô cầm nó đến hỏi ông chủ: “Bộ này bao nhiêu tiền?”

“Cô đúng là có mắt nhìn! Bộ này mới nhập về được hai ngày, bán chạy lắm đó.” Thương nhân nào mà chả khen hàng của mình kia chứ.

“Bộ này bao nhiêu tiền? Có ưu điểm gì?”

“Bộ này có khả năng phòng ngự tốt lắm, bị dao chém xuống cũng sẽ đỡ được 3 phần lực, giá cả cũng rất phải chăng, chỉ 300 kim tệ thôi.”

Hách Thuần cũng biết giá cả nơi này, 300 kim tệ cũng không quá mắc, cô nói: “Vậy tôi lấy bộ này.” Sau đó trực tiếp nhét nó vào nhẫn không gian.

“Mấy chị chọn xong chưa?” Hách Thuần vừa hỏi xong đã thấy Megiya đã ôm một đống quần áo lớn, Darklin thì chưa chọn được bộ nào, Pu Nasen thì đã chọn được vài bộ cực kỳ khiêu gợi nhưng mà Megiya cũng khoa trương quá rồi, hình như mua hơi bị nhiều rồi đó!

“Ấy… Chị Megiya, chị mua hết luôn hả?”

“Cũng đâu có nhiều đâu! Bình thường chị còn mua nhiều hơn!”

Hách Thuần không còn gì để nói, lại nghĩ người ta tiêu tiền của người ta, mình đâu có trả, nên trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status