Nhật ký du lịch dị giới nguy hiểm

Quyển 1 - Chương 2


Những người giết “sư tử” đi rồi không thấy trở lại đây. Hách Thuần thầm nhủ: chắc mấy người đó đã giết đủ rồi! Thật ra, Hách Thuần cũng chột dạ, lúc vị mỹ nữ kia nhìn về phía người máy thu thập, Hách Thuần giật mình thon thót. Dù sao những người máy này tuy không so nổi với mấy người máy thu thập cực phẩm có năng lực tàng hình, nhưng cũng có thể ẩn thân cơ mà. Cuối cùng, Hách Thuần quyết định nâng cấp những con người máy thu thập này, khiến chúng nó tốt hơn nữa. Hách Thuần cũng mang nốt những người máy thu thập cực phẩm mà cô vẫn không nỡ xài ra dùng. Trong khoảng thời gian nghiên cứu những con vật không có “bảo thạch”, Hách Thuần thường đi dạo trong mảnh đất có vẻ an toàn, thi thoảng cũng theo chân những người máy mạo hiểm, gặp được rất nhiều loài động vật và thực vật thú vị trong khu rừng này, giống như bây giờ…

“Đây là gì nhỉ?” Hách Thuần đang nhìn một loại thực vật rất kỳ lạ, nói nó kỳ lạ bởi vì hoa của nó đang lấp lóe ánh sáng màu lam vô cùng đẹp đẽ. Hách Thuần không dám đến quá gần vì sợ nó có dộc, muốn để người máy thu thập lấy về xem. Nhác thấy người máy thu thập bắt đầu đào đất lấy gốc, nhưng mà… Gốc cây kia bỗng nhiên đứng lên, không sai đâu, ngươi không hề nghe nhầm, gốc cây đó đứng lên! Sau khi đứng lên thì nó cao tầm hai thước, gốc của nó cũng từ từ rút ra khỏi đất, cái cây kia còn gật gù đắc ý, đi về hướng Hách Thuần. Đóa hoa của nó đột nhiên trở nên lớn bất thường, còn có răng nanh, Hách Thuần trợn mắt há hồm nhìn đóa hoa kia há mồm to như cái chậu máu đánh úp về phía mình. Lúc này, Hách Thuần đã phản ứng kịp, nhanh chân bỏ chạy, thầm mắng: thế giới này có chỗ nào bình thường không vậy hả? Thực vật mà cũng biết công kích nữa! Hách Thuần vừa chạy vừa rơi lệ đầy mặt, cái cây kia đuổi theo không bỏ, đóa hoa trên cây biến thành màu đỏ trong phút chốc, phun ra một loại chất lỏng không rõ, vẩy xuống như mưa, may là Hách Thuần có mang theo hệ thống phòng hộ, nếu không thì xui rồi. Hách Thuần nhìn lại, mặt đất dính phải thứ chất lỏng kia đã cháy đen một mảnh, Hách Thuần khóc, lòng thầm mắng to: “Có lầm không vậy!”

Chưa chạy được bao lâu, cái cây đã đuổi tới, Hách Thuần đầu óc chập mạch vội vàng kích hoạt hệ thống tốc chạy trên giày, tốc độ đó ước chừng nhanh hơn mười mấy lần, như giẫm lên một tấm ván trượt tự động, nháy mắt đã vứt cái cây xa lắc. “Thứ này mà là cây cối gì, rõ ràng là quái vật!” Hách Thuần vừa hung hăng mắng mỏ trong lòng, lát sau cô đã dừng lại bên cạnh một con suối. Vừa thở phì phò vừa khóc vừa vỗ ngực, ngồi bệt xuống bên con suối chảy róc rách. “Bà nội nó, không mang hàng thì toi rồi! Một cái cây nhỏ mà cũng nguy hiểm dữ dằn!” Hồi hồn nhìn quanh bốn phía, có những loài cây không biết tên, mấy cái cây này có rễ rất kỳ quái, đều nằm bên ngoài, cảm giác như đang đứng, khóe miệng Hách Thuần lại giật giật, không phải vừa thoát khỏi miệng sói lại chui vào hang cọp chứ?

Đột nhiên, xung quanh trở nên âm âm u u, nuốt nước miếng, da gà nổi đầy mình, cảm thấy mình như cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám dõi theo, Hách Thuần lại khổ sở lật người, gia tốc chạy nhanh ra ngoài. Mới vừa chạy, sau lưng chợt có động tĩnh, nhìn lại thì thấy có một đám cây cối đang thần tốc đuổi theo Hách Thuần, nhánh cây như mấy cái bàn chải trắng xanh bay múa. “Cái gì vậy trời!”. Sau đó, Hách Thuần nhận thấy quân địch không chỉ số lượng khổng lồ mà tốc độ còn nhanh hơn cái cây ban nãy, cân nhắc mấy lần, vội vàng kích hoạt truyền tống khoảng cách ngắn, Hách Thuần xuất hiện bên trong phi thuyền. “Con bà nó, năng lượng xài một ít thì mất một ít đó!” Lần này bất đắc dĩ lắm cô mới kích hoạt truyền tống khoảng cách ngắn, thứ này rất ngốn năng lượng, tuy nói là dùng năng lượng mặt trời, nhưng lượng năng lượng mặt trời thu được một ngày rất ít, hấp thu năng lượng 1, 2 ngày mới có thể truyền tống được một lần. Hách Thuần tự nhủ: “Sau này ít ra ngoài thì hơn, nếu không mình cũng chả còn mạng”. Hách Thuần đặt mông xuống ghế sofa, híp mắt nghĩ, không biết còn bao lâu nữa mới có thể ra ngoài đây! Mình muốn có hàng xóm, có bạn bè! Hách Thuần cứ ngồi đó, không biết đang mơ mộng đến tận đâu đâu! Lúc này, hệ thống cảnh báo của phi thuyền vang lên!

“Cảnh báo! Cảnh báo! Có vật thể không xác định đang nhanh chóng tiếp cận! Cảnh báo! Cảnh báo! Có vật thể không xác định đang nhanh chóng tiếp cận!...” Cả người Hách Thuần lạnh run “Chẳng lẽ mấy cái cây kia rượt tới? Không thể nào!” Hách Thuần vội vàng đến phòng quan sát, nhìn vào màn hình trước mặt, một đám động vật không rõ đang ùa về hướng này. Sau đám thú đó vậy mà lại có người, mấy người này sao thấy quen quá vậy? Hách Thuần lập tức nhớ tới, đây chẳng phải là đám người giết “sư tử” lần trước hay sao (⊙_⊙)? Cô nghĩ: Giờ họ đang làm cái quái gì thế? “Khởi động hệ thống ẩn giấu”, phi thuyền đã tàng hình, trong lòng Hách Thuần thật sự rất lo lắng, lần trước bọn họ phát hiện người máy thu thập, lần này không biết có bị phát hiện hay không nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status