Nhật ký xuyên không vào Inuyasha

Chương 34


Nếu ta nhớ không nhầm, tên đó chính là Nhện Quỷ sao?

Inuyasha nhanh chóng tiến lên chém đứt cánh tay y, ta nhanh tay dùng gió đỡ Kagome không bị rơi xuống, khi Inuyasha hỏi y vì sao truy sát Kagome, y liền tò mò với cái tên Kagome, chính xác y lần đầu biết Kagome, y cười thích thú “đâu có, đứa còn gái đó…” y bất thính lình đâm tới Inuyasha khiến hắn bay ra xa, kế đó tóm lấy Kagome la lớn “chính là của ta”

Ta hoảgn hốt, quả là cường đạo, khi nhắm tới thứ gì nhất định phải có cho bằng được, chấp niệm của hắn chính là Kikiyou, khi thấy Kagome giống Kikyou dù hắn không nhớ chính mình là ai song hắn lại nhớ chấp niệm của mình, ta đương nhiên không để cho Kagome bị bắt, nhanh lao vào cuộc chiến

“Vũ điệu bão tố”

Ngay lập tức, nhiều cơn lốc tập hợp lại kéo theo sấm chớp tiến tới y, khiến y không phản ứng kịp bay ra xa, trước khi đi y còn nghênh ngang khẳng định chủ quyền “con bé kia… ngươi là… của … ta”

Số Kagome cũng đào hoa phết, ta cầm Hắc Phong gõ gõ cằm thầm nghĩ

Mọi người đoán phần nào thân phận của nhện quỷ chính là phân thân của Naraku nhưng không biết y chính là nhện quỷ khi xưa, ta im lặng không nói, chăm chú nhìn về phía y bị quạt thổi bay, không biết chết chưa nhỉ, vốn mầm họa luôn sống dai, với chiêu thức ban nãy của ta, đối với hắn có lẽ sẽ không thể chết được đâu

“ta có việc, đi trước đây… còn về tên đó ta nghĩ các ngươi nên giải quyết càng sớm càng tốt, hắn có thể là…” tới đây ta ngừng lại, ban nãy ta có quan sát Inuyasha có lẽ hắn đã nghi ngờ đến việc gì đó nhiêu đó thông tin xem chừng đã đủ với hắn

Nhanh chống dùng Hắc Phong rời đi, để lại làn gió mạnh trước sự chứng kiến của mọi người

Ta không đi đâu xa, chốc lát đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của hắn, dáng vẻ cô độc đứng trên vách núi, mái tóc bạch kim thoảng thoảng trong gió, hệt như mỹ nhân đứng giữa chống bồng lai, ta nhẹ nhàng đáp xuống cạnh hắn

“ngươi vừa gặp Naraku” cảm giác được mùi của Naraku Sesshomaru nhíu mày hỏi

“không… có lẽ là trái tim hắn đi” ta tủm tỉm cười “chỉ tiếc ta quá trớn, lỡ đánh bay hắn”

Sesshomaru gật đầu, nắm chặt tay ta bước đi, ta nghĩ tới ta và hắn hiện đã đã xác đinh quan hệ rồi ngoài trừ cái hôn trán lúc trước, hắn không hề hôn… khụ hôn ta lại lần nào, chẳng lẽ sức hút của ta bị giảm rồi sao, phải làm sao đây… ta vò đầu suy nghĩ

Không may lộ ra vết thương ở cánh tay, Sesshomaru dĩ nhiên tinh mắt nhìn thấy, ngay từ đầu hắn đã để ý cánh tay bị thương của ta rồi bởi vì nó vừa nhàn nhạt mùi máu lẫn thuốc sát trùng, hắn nhíu mày cầm tay ta lên

“là vết thương hắn để lại sao?” ta hiểu ‘hắn’ trong lời nói của Sesshomaru là liền lắc đầu nhưng nhanh chóng gật đầu, ta không muốn mất hình tượng đi đánh lộn với đầu gấu đâu

“nói thật” hắn lạnh lùng nói, khí lạnh từ người Sesshomaru khiến ta sợ hãi đành phải thành thật khai báo “là đánh nhau với đám du côn”

Đầu ta cúi thấp nhất có thể như trẻ làm sai, không dám nhìn vào mắt hắn

Sesshomaru lấy một lọ thuốc từ trên người hắn đổ lên tay ta, cảm giác mát lạnh khiến ta có chút run rẩy, nhanh chóng vết thương liền đóng vẩy và lành lại, chả phải đây là nước mắt của Phác tiên Ông sao, ta nhớ nước của lão ta đã sử dụng hết xem ra Sesshomaru vừa đi trấn lột lão nữa rồi

“sao này không được làm tổn thương bản thân nữa” giọng lạnh lạnh vừa dịu dàng vừa mang một chút gì đó tức giận khiến lòng ta thêm ấp áp vui sướng, là hắn lo lắng, quan tâm tới ta, ta vui vẻ cười híp cả mắt với hắn, ôm cổ hắn hôn vào má hắn một nụ hôn nhẹ “ ừ sao này ta sẽ cẩn thận”

Cơ thể hắn đột nhiên cứng ngắc, gương mặt không cảm xúc của hắn nay càng cứng ngắc hơn, lần đâu tiên ta thấy hắn biểu hiện như vậy lại càng hứng thú vươn tay đến tai hắn xoa nhẹ “ hô… Sesshomaru nhà ta đang thẹn thùng sao?”

“Đừng càn quấy” hắn trừng mắt cánh cáo ta tuy vậy ánh mắt không hề chứa tia lãnh lẽo đáng sợ mà là có chút xấu hổ dịu dàng, ta thầm vui trong lòng, lâu lâu mới trêu đùa được cái tên mặt lạnh này phải làm cho tới cùng chứ

“sao…hửm… Sess nhà ta nói gì?” ta chớp mắt vờ như chưa nghe hắn nói, cười ranh mãnh hỏi hắn

Hắn chợt cười, ta liền cảm thấy không ổn, Sesshomaru vốn rất ít khi cười vì mỗi lần khi cười là có chuyện không hay xảy ra, cả người ta cứng đờ mắt đảo liên hồi nhanh chóng rời khỏi Sesshomaru, chưa kịp làm gì hết đã bị Sesshomaru đưa tay ôm lấy hông ta kéo sát ta lại gần hắn hơi thở lạnh băng của hắn phà đến mặt ta khiến ta có chút xấu hổ

“ngươi đang xấu hổ…?” giọng hắn mang theo ý cười kề sát tai ta kèm theo là hơi thở của hắn, tim ta đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, tự nhiên ta thấy hối hận việc làm ban nãy quá

“cái… cái gì xấu hổ, không có a”

“mặt ngươi đỏ”

Không phải đỏ vì ngươi sao, thầm nghiến răng nghiến lợi vì cái tên đầu sỏ này

Ta lấy tay quạt quạt tìm đại lí do tránh né “ à… trời nóng thôi, trời nóng thôi”

Hắn nheo mắt nhìn ta “trời nóng?” ta gật đầu miễn cưỡng cười, tưởng hắn cho qua chuyện chợt sau lưng có hơi mát mát, tay không tự chủ vòng ra sau liền đụng phải bàn tay không yên phận của hắn đang kéo áo ta lên

“này… ngươi là gì thế?” ta trừng mắt, cô sức giữ chặt bàn tay to lớn đang đang chạy loạn sau lưng ăn đậu hủ của ta

“không phải ngươi nói nóng sao, ta giúp ngươi cởi áo” nói xong hắn tiếp tục công việc của mình, ta hoảng loạn, cởi áo giúp ta? đừng đùa, cái này không vui đâu “A… Sess ta tự nhiên không thấy nóng nữa… hahaha”

Ta cười gượng, căng thẳng nhìn mặt Sesshomaru chậm rãi về hướng ta, chỉ cách một chút môt chút nữa thôi là ta và hắn đã mồi kề môi rồi chỉ tiếc là…

“Sesshomaru sama….”

Giá như Jaken không xuất hiện đột ngột thì có lẽ ta và hắn… à ừm hôn nhau rồi

Bởi gì Jaken xuất hiện có chút đột ngột, ta và Sesshomaru vẫn còn trong tư thế khá ái muội, Jaken mắt đã to nay còn to hơn ngơ ngác nhìn khung cảnh ngại ngùng trước mắt và chưa đến cái chớp mắt Jaken được vinh dự trở thành vì sao trên trời mặt dù giờ vẫn còn ban ngày

Không khí có chút xấu hổ ta liền tách hắn ra tuy nhiên cũng có chút oán hận Jaken chạy đến không đúng lúc tí nào, ê mà khoan nếu lão đến trễ chả phải càng thêm mất mặt sao… càng nghĩ mặt ta càng nóng bừng lên

“đi thôi” Sesshomaru lên tiếng, phá tan bầu không khí không được tự nhiên ấy lại, nghe giọng hắn có chút bất mãn bực bội, ta phì cười hắn liền quay đầy trừng ta một cái, ta đành cố nín nhịn đến nghẹn

Vẫn như cũ, ta và hắn sánh vai đi cùng nhau, ta nghiên đầu nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc vậy mà hôm nay ta lại có thể biểu hiện tuy không nhiều, đối với ta thế là đủ

Ta chủ động nắm tay hắn, Sesshomaru liếc mắt mặt một chút rồi lại nhìn thẳng mang theo nụ cười nhàn nhạt, tâm tình hắn có vẻ tốt trở lại thấy thế ta cũng vui lại

Thỏ: cuối cùng Sesshomaru sama đã quay trở lại, thỏ mừng quá quá *chấm chấm nước mắt*
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status