Nhất ngôn thông thiên

Quyển 2 - Chương 126: Ô Anh thảo

Dịch giả: Hoangtruc

Nhân tâm là thứ phức tạp nhất trên thế gian, cũng là thứ khó mà cân nhắc được. Đôi khi tưởng rằng đã hiểu rõ một người, nhưng quay đi lại bị người đó đâm một dao ngay sau lưng cũng không chừng.

Nhân tâm như quỷ, bởi vì quỷ không có hình thù nhất định, vô hình vô chất, không nhìn thấy, mà cũng không sờ tới được.

Lúc đầu, Từ Ngôn trở thành Thái Bảo Quỷ Vương môn chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ý của hắn đơn giản là muốn dùng thân phận Thái Bảo để áp chế Nhạc Thừa Phòng, cứu Mai Tam Nương mà thôi. Hắn chưa từng nghĩ đến cái thân phận Thái Bảo Quỷ Vương môn này lại đem đến cho mình đại họa sát thân.

Nếu như đã giả làm một con heo cũng không thoát được dao mổ hạ xuống, thì đành phóng xuất ma quỷ trong đáy lòng ra vậy…

Đáy mắt hắn lạnh lẽo, thoạt nhìn Từ Ngôn đầy âm trầm và có biến đổi kì lạ. Tính hắn không phải để mặc cho người chém giết, biết rõ trong tình huống lần này bản thân không cách nào thoát khỏi ma trảo của đối phương, hắn cũng không ngại đại khai sát giới một phen.

Sắp chết cũng muốn liều mạng kéo đối phương cùng chết theo mới chính là loại cao ngạo thực sự bên trong hắn.

Đan dược đã hòa tan từ lâu, nôn ra cũng không còn tác dụng, Từ Ngôn bèn tĩnh tọa sơ qua rồi luyện lại thân pháp Phi thạch trong bóng đêm, chân khí từ đan điền kéo vào ngũ mạch, bắt đầu trùng kích mạch thứ sáu.

Hành Khí đan không giả, chỉ có trộn thêm loại độc dược Ô Anh thảo bên trong mà thôi. Nếu đã không cách nào trừ độc thì hắn cũng không muốn lãng phí dược hiệu của Hành Khí đan. Vì vậy bắt đầu từ nửa đêm, đến suốt sáng sớm hôm sau, Từ Ngôn đều không ngừng khổ luyện cho đến khi kiệt sức, mỏi mệt muôn phần rồi gục xuống đất ngủ say.

Ngủ một giấc kéo dài ba ngày!

Thân thể hắn mỏi mệt, cộng thêm nhiều mệt mỏi trong lòng, tiểu đạo sĩ trẻ tuổi đã phải trải qua cực khổ mà ở tuổi này đáng ra không phải nếm trải. Cũng may Từ Ngôn là dạng không tim không phổi, nên say ngủ ba ngày, khi tỉnh lại thì tinh thần lại dồi dào sảng khoái.

Tuy rằng không cách nào khu trừ dược hiệu Ô Anh thảo, nhưng cũng không phải lập tức phát tác.

Theo như lão đạo sĩ nói, độc lực Ô Anh thảo sau khi ăn vào lần đầu tiên, ít nhất phải nửa năm sau mới phác tác. Đến lúc đó nếu không có Ô Anh thảo để ăn, người đó sẽ bị chính dục niệm của mình hành hạ cho tới chết. Chỉ cần ăn được Ô Anh thảo thì sẽ giảm bớt đau đớn lại, nhưng thời gian độc phát lần thứ hai sẽ ngắn hơn, có lẽ năm tháng hoặc ba tháng sau. Hơn nữa thời gian độc phát sau này càng lúc càng ngắn lại, đến khi từng giây từng phút đều cần Ô Anh thảo, thì người cường tráng đến mấy cũng sẽ trở thành da bọc xương. Lần nào đó không có Ô Anh thảo nữa thì sẽ hoàn toàn chết đi.

Độc dược kinh khủng đến mức làm người ta nghe mà biến sắc mặt, cũng may Từ Ngôn còn nửa năm nữa để quần nhau.

Tiết trời đã vào thu, khí hậu Tề quốc trở nên rét lạnh. Khác với Đại Phổ, vì gần Thông Thiên Hà nên Tề quốc chỉ cần vào thu, khí hậu đã không khác với mùa đông ở Đại Phổ cho lắm.

Sơn trang đã có người chuyển sang loại áo da. Mùa đông ở Tề Quốc rét lạnh vô cùng, không có áo da thì không cách nào qua được mùa đông. Đương nhiên, đây là không nói đến mấy người phú quý ra ngoài có xe thuyền, về nhà có bếp than ấm, sẽ không để tâm đến thời tiết nóng lạnh.

Xe thuyền xa hoa rộng rãi còn được đốt bốn cái bếp than sưởi ấm, một đám thanh niên áo gấm đang thưởng trà, đùa vui nói giỡn. Ngoại trừ còn một người đang nằm trong góc ngáy o o, tinh thần những người khác đều đầy sáng láng.

Đường xá cũng không xóc nảy, cho nên cỗ xe thuyền khổng lồ này không khác nào là một cung điện di động, đang chở những Thái Bảo có thân phận cao quý này chạy tới phương xa.

Lần này còn chưa tới một tháng tính từ lúc tiêu diệt dư nghiệt Man tộc trước đó. Môn nhân Quỷ Vương môn phân bố ở các nơi lại truyền tin tức về, nói có phát hiện tung tích man di tại dãy Trường Di phía biên cảnh.

Lần phát hiện này không phải man di rải rác, mà là một đội thiết kỵ Man tộc không ít hơn mấy trăm tên. Vì tiêu diệt đám xâm nhập này mà biên quân Tề quốc đã tụ tập hai vạn đại quân vây quét, mười tám Thái Bảo ra tay chỉ vì tiện đường mà thôi.

Cách dãy Trường Di gần ba trăm dặm có một tòa thành Trường Di, tai mắt Quỷ Vương môn trong tòa thành này truyền tin về có nói đồng thời phát hiện tung tích Man tộc ở cả dãy Trường Di và thành Trường Di. Có khác biệt chính là số lượng man di trong thành không nhiều lắm, còn ở dãy Trường Di là hơn trăm Man tộc.

Hơn một trăm thiết kỵ Man tộc là tồn tại đáng sợ đối với bất cứ một quốc gia nào trong mười sáu nước Thiên Nam.

Mấy trăm thiết kỵ Man tộc có đủ khả năng và thực lực công kích cả vạn quân. Tuy nói mấy trăm Man tộc không giết sạch được hơn vạn quân, nhưng lại không có ai có thể giữ chân các thiết kỵ đó được cả.

Muốn vây giết mấy trăm thiết kỵ Man tộc, cần ít nhất hơn vạn quân đội. Lãnh thổ Tề quốc quá lớn, trong nhất thời không cách gì tập trung được quá nhiều quân. Đội ngũ hai vạn quân này đã là nhiều nhất có thể rồi, lại không thể chờ đợi viện binh nơi khác tới ngay được, nếu không lúc đó đối phương lại rời khỏi Trường Di lĩnh lại thành ra lãng phí công sức.

Thật ra mười tám Thái Bảo ra tay vẫn nhắm mục tiêu chính là thành Trường Di, còn nếu sau đó chiến sự tại dãy Trường Di chưa chấm dứt thì tất nhiên Quỷ Vương môn sẽ ra tay giúp sức. Tuy nhiên cũng chỉ giới hạn trong chuyện giúp đỡ lặt vặt, đuổi giết một vài tên trốn thoát, hoàn hoàn không có chuyện dốc sức liều mạng đấy.

Mang theo tâm tư tiện tay giúp đỡ, xe thuyền chở đám Thái Bảo chạy ra tới dãy Trường Di sát biên cảnh. Nhiệm vụ lần này không gấp gáp, hộ vệ xe thuyền còn có năm trăm cao thủ Tiên Thiên nữa, nghe nói man di trong thành không cảnh giác nên trên đường đi, đám Thái Bảo cười cưới nói nói đầy tự tại nhẹ nhõm.

Trong gian thuyền ấm áp, thêm cả Từ Ngôn ngáy o…o…trong góc cũng chỉ vừa đủ mười bảy người, người nhỏ tuổi nhất là Dương Nhất lại không thấy tung tích.

“Lão Thập bát cũng quá tham công liều lĩnh, quả thật công pháp tà phái chúng ta có tốc độ tu luyện rất nhanh, thế nhưng cũng dễ xuất hiện tình huống khí mạch hỗn loạn. Đã biết khí mạch hỗn loạn còn cậy mạnh diễn luyện, hậu quả là huyết mạch bạo liệt cũng không có gì lạ!”

“Ai nói không phải đâu? Mới vài tuổi đầu đã phá được Tam mạch, vốn là tiền đồ vô lượng. Lần này thì hay rồi, đã chết mất rồi a, người chết thì hết chuyện.”

“Tuổi tác càng nhỏ, tính tình càng nóng. Chắc lão thập bát nhìn thập thất ca hắn được Hành Khí đan, mới cắn răng khổ luyện, liều mạng dốc sức thì có mà tâm tư lại thiếu suy nghĩ một chút. Nói lão thập thất ngốc, nhưng ta lại thấy lão thập bát ngu ngốc nhất mới đúng.”

“Đáng tiếc, một hạt giống tốt như vậy. Nếu hắn bỏ được cái tính háo thắng, chuyên tâm luyện vài năm thì chưa chắc không đuổi kịp đám ca ca này. Có lẽ hắn còn trở thành kẻ đầu tiên phá vỡ lục mạch không chừng.”

“Một đoạn huynh đệ, trước phần mộ của lão thập bát ngươi, các ca ca kính chén rượu coi như đã dốc hết tâm ý. Bản thân hắn gieo gió phải gặt bão thôi, không trách người khác được.

Tâm tình thổn thức trong mái hiên không kéo dài lâu đã được đổi sang chủ đề khác. Ngoại trừ cảm thấy đáng tiếc, đám Thái Bảo cũng không có chút thương tâm nào cả. Thái Bảo Quỷ Vương môn nhìn qua cao cao tại thượng, nhưng hàng năm đều chết vài người, Thái Bảo cũ đã chết tất nhiên sẽ có Thái Bảo mới gia nhập.

Từ Ngôn nằm trong góc cảm thấy mỏi người bèn trở mình đổi tư thế khác. Nhìn như hắn đang say sưa ngủ, nhưng thực ra đã tỉnh từ lâu, tai nghe mấy lời đám Thái Bảo nói, còn hắn vẫn ngẩn người đưa mắt nhìn vách gỗ trước mặt. Hắn đang thầm nhớ lại cảnh tượng trước lúc xuất phát, Trác Thiên Ưng đích thân tiễn đám Thái Bảo lên đường.

Tin Dương Nhất chết được truyền đến một ngày trước. Tà phái không dựng rạp tang tế điện, cho dù Thái Bảo bỏ mình cũng vậy, chỉ được chôn sơ tại phía sau núi mà thôi. Nếu người nào chết ở Quỷ Vương môn cũng phải làm một cuộc tế lễ cúng bái thì với mấy vạn người, ngày nào tại tổng đà Quỷ Vương môn cũng có rạp đám tang mất.

Nguyên nhân Dương Nhất chết lại là do tẩu hỏa nhập mà, huyết mạch bạo liệt. Loại lí do chết kiểu này quả thật rất hợp với tính tình hiếu chiến của Dương Nhất, nhưng Từ Ngôn lại thừa biết Dương Nhất không chết do tẩu hỏa nhập ma, mà thật sự bị người ăn hết.

Thi thể hoàn hảo được các Thái Bảo đưa đi mai táng nói rõ Dương Nhất không bị ăn sạch huyết nhục, mà là chân khí!

Về phần hung thủ giết chết Dương Nhất, Từ Ngôn chắc chắn mười phần chính là Trác Thiên Ưng gây ra. Bởi vì sáng sớm nay, hắn thấy rõ ràng một hồn phách đang vờn quanh người Trác Thiên Ưng.

Dáng vẻ hồn phách đó, không khác Dương Nhất một chút nào cả.

Môn chủ thật sự ăn thịt người a….

Trong lòng Từ Ngôn thì thầm một câu sau đó ngái ngủ ngồi dậy, đồng thời hắn thuận tay bốc lấy trái cây bày sẵn trong thuyền không ngừng nhai nhai. Bộ dạng chưa tỉnh ngủ mà đã ăn uống khiến cả đám Thái Bảo còn lại đều cười nhạo. Chẳng qua không ai trong bọn họ nhìn ra được, trong lúc Từ Ngôn cười ngây ngô nhìn những Thái Bảo kia, sâu trong mắt hắn có chút thần thái quỷ dị, dường như đám Thái Bảo kia đã biến thành trái cây đặt rất thuận tay bên cạnh, bị hắn liên tục ném vào mồm rồi nhai nuốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status