Nhất ngôn thông thiên

Quyển 4 - Chương 556: Vui vẻ là được rồi

Dịch giả: Hoangtruc

Trong Mai Hương lâu nằm ở cuối con phố dài này…

"Đan dược này có thể khiến dung nhan vĩnh viễn dừng lại thật sao?" Mai Tam Nương cẩn thận cầm lấy Trú Nhan đan, nghi ngờ nhìn đệ đệ trước mặt, hỏi. "Tiểu tử thối, ngươi không gạt tỷ chứ?"

Mai Tam Nương hiện đã hơn ba mươi tuổi, dung mạo vẫn nhu mì xinh đẹp như trước, mặt trắng nõn không chút nếp nhăn. Dù sao chưa tới bốn mươi tuổi vẫn không thể coi là già được.

"Nếm thử thì biết à." Từ Ngôn cười hắc hắc.

Ực một tiếng, Mai Tam Nương nuốt viên đan dược vào, rồi cẩn thận cảm nhận, sau đó gật đầu nói: "Vào miệng mùi thanh nhẹ, có vẻ là hàng thật."

"Ta lừa gạt Tam tỷ làm gì?" Từ Ngôn nhếch miệng.

"Sao lúc lão nương mười tám đôi mươi không được ăn Tiên đan này chứ. Tiểu tử thối, phải chi ngươi cho ta Trú Nhan đan sớm chút có phải hơn không? Ngươi xem đi, khóe mắt Tam tỷ đã có nếp nhăn rồi kìa."

"Tam tỷ, không thể trách đệ được, lúc tỷ mười tám đệ mới có ba tuổi, mới biết đi thôi a."

"Ngươi nên sinh ra sớm vài năm."

"Đệ cũng muốn a, chuyện này tỷ đi hỏi mẹ ta ấy."

Vốn chỉ là tỷ đệ trêu ghẹo nhau, đề cập đến mẫu thân, Từ Ngôn vẫn mỉm cười, thế nhưng vẻ mặt Mai Tam Nương lại tối sầm lại.

"Hôm nay coi như tu vi người tạm thành rồi, có định tìm người nhà của mình hay không?" Mai Tam Nương mang theo chút sầu lo hỏi.

Từ Ngôn lắc đầu, trầm mặc một lúc mới đáp: "Có lẽ đệ không có người thân đâu."

"Nói bậy!" Mai Tam Nương thấy đệ đệ đầy cô đơn, mới chống hông đứng dậy chỉ bảo: "Là người đều phải có cha mẹ. Coi như ngươi không có tin tức cha mẹ, thì ít nhất còn có sư phụ nuôi dưỡng, có Tam tỷ thương ngươi, còn có Bàng Hồng Nguyệt cả đời tri âm tri kỷ với ngươi. Tiểu tử thối, phải nhớ kỹ, ngươi có thân nhân."

Từ Ngôn tròn xoe mắt, sau đó khẽ nở nụ cười.

"Tam tỷ, nếu tỷ tu hành được thì tốt rồi."

"Ai muốn chịu khổ chịu sở tu tu luyện luyện như các ngươi? Tam tỷ còn chưa hưởng thụ đủ phú quý nhân gian đâu."

"Tu hành giả có thể sống rất lâu..."

"Đệ đệ ngốc, sống cả đời vui vẻ là được rồi, hà tất so đo sống lâu hơn hay ít hơn vài năm? Từ khi gặp được ngươi, Tam tỷ được sống rất vui vẻ."

Nữ tử vẫn như trước kia, một thân phong trần lại dịu dàng muôn phần, nhè nhẹ vỗ đầu vai đệ đệ, ánh mắt đầy thần thái an bình chỉ có ở người thân mình, nhẹ nói: "Ngươi cứ đi con đường của mình, không cần lưu luyến Tam tỷ. Từ khi chạy ra được khỏi Nguyên Sơn trại, cái mạng này của tỷ còn sống thêm một ngày thì đã lời thêm một ngày rồi. Nghe nói giới tu hành cường giả vi tôn, đệ đệ Mai Tam Nương ta nhất định cũng phải là cường nhân mới được."

Tình cảm tỷ đệ này vẫn là nơi ấm áp nhất trong lòng Từ Ngôn. Nhớ lại tình cảnh Nguyên sơn trại năm đó, Từ Ngôn mỉm cười gật đầu.

Thân nhân với nhau, không nên sầu bi ly biệt, chỉ vài lời nói vậy đủ vơi sầu rồi. Thân tình lắng đọng trong lòng, biết quý trọng là đã đủ rồi.

Mai Tam Nương lại vỗ vỗ đầu vai Từ Ngôn, đột nhiên vẻ mặt chuyển vui, dược hiệu bắt đầu phát tác.

Nàng chỉ kêu Từ Ngôn tự tìm đồ ăn lấy, còn mình vội vàng quay về phòng mình, cả ngày cầm gương trong tay không buông.

Nữ nhân ưa chưng diện, đó là bệnh chung rồi. Từ Ngôn đành lắc đầu đi về phía hậu viện Mai Hương lâu.

"Ngôn ca nhi!"

Một nữ hài mặc váy dài, mang theo một làn thanh hương theo gió lùa đến. Thanh La đã lớn, nhưng vẫn níu lấy tay Từ Ngôn như lúc còn bé.

"Nghe nói Ngôn ca nhi có kỳ đan bảo trì mãi dung nhan như vậy hả? Thanh La cũng muốn có!"

"Ngôn ca nhi!"

Lại có thêm cả đám nữ nhân chen chúc tới.

"Chúng ta cũng muốn dung nhan vĩnh viễn dừng lại, Ngôn ca nhi, đừng chạy mà."

Từ Ngôn không tiếc sử dụng phong độn, thật vất vả đào thoát khỏi đám một đám nữ nhân. Hắn không thiếu linh thạch, thế nhưng không thể đưa Trú Nhan đan cho bọn họ nổi.

Hai nghìn linh thạch một hạt, mười mấy nữ nhân đòi thế này thì... nghĩ thôi cũng thấy rợn tóc gáy.

Vừa oán trách Tam tỷ nhiều chuyện, Từ Ngôn lắc đầu đẩy cửa sân đi vào.

Tiểu viện tử vẫn sạch sẽ như vậy, mới vừa vào cửa hắn đã nghe thấy tiếng heo kêu khò khè.

"Tiểu Hắc?"

Chuồng heo trước viện tử có một con heo đen, nhìn chừng hơn năm trăm cân, có điều mắt heo đục ngầu không hề linh động.

Hóa ra chỉ là một con heo đen bình thường, không phải là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc bị Bàng Vạn Lý mang đi, cho nên Mai Tam Nương lúc này mới nuôi một con heo đen bình thường thế vào. Một năm qua, con heo này đã được nuôi đến béo mập cả ra.

Một tiếng cọt kẹt..t..tttt, cửa phòng bị đẩy ra.

Từ Ngôn nhìn heo đen, cười khổ không thôi. Lúc này chợt có một bóng dáng áo đỏ xuất hiện ngoài cửa.

"Hồng Nguyệt!"

Quay đầu nhìn lại, thấy Bàng Hồng Nguyệt đi ra khỏi phòng, Từ Ngôn dụi dụi con mắt đầy kinh ngạc.

Hai mắt nữ hài đang đỏ hoe, cũng sững người, sau đó nhào ngay vào ngực phu quân.

"Phụ thân còn chưa trở lại nữa..."

"Yên tâm đi, nhạc phụ mang theo Tiểu Hắc đi kia mà. Lão nhân gia mệt nhọc vì gia tộc nhiều năm, coi như giải sầu vậy."

Từ Ngôn vùi sâu chuyện của hộ pháp Quỷ Vương môn Hồng Vân vào trong lòng, không đề cập thêm chuyện nhạc mẫu là hộ pháp tà phái, tránh để nương tử quá mức thương tâm. Như thế Bàng Hồng Nguyệt có thể thoải mái một chút.

Bàng Hồng Nguyệt vừa mới hoàn thành nhiệm vụ tông môn xong, trên đường về tông môn tiện đường ghé qua hậu viện Mai Hương lâu này xem thử Bàng Vạn Lý có quay về chưa, vừa đúng lúc gặp Từ Ngôn.

Vợ chồng khó khăn lắm mới gặp được nhau, bèn vui vầy trong tiểu viện thanh tĩnh này được một ngày.

Mãi đến trưa hôm sau, Từ Ngôn mới cùng nương tử từ biệt Tam tỷ. Tinh thần hắn đầy sảng khoái, còn Bàng Hồng Nguyệt lại đầy thẹn thùng, không rõ đêm qua hai người đã triền miên bao lâu.

Rời khỏi kinh thành, Từ Ngôn ngồi xếp bằng trên Sơn Hà đồ, cười cười với nương tử của mình. Bàng Hồng Nguyệt thì oán trách hừ một tiếng, không để ý tới hắn nữa.

"Vi phu có một phần tâm pháp kinh người, chỉ cần nương tử tặng ta một nụ hôn sẽ được truyền thụ. Đến đến đến, bên má phải này, đêm qua nàng véo má trái ta vẫn còn đau a."

Từ Ngôn chìa mặt mo ra đợi cả buổi, thấy người ta không để ý tới bèn cười hắc hắc nói: "Thật đấy, không lừa nàng a. Là một loại tâm pháp kỳ dị được cảm ngộ từ Ích Vân thức mà sư phụ ta truyền thụ cho, ta gọi là Ích Vân quyết, tu luyện Ích Vân quyết so ra nhanh hơn tâm pháp Trúc Cơ bình thường rất nhiều."

"Ích Vân quyết?" Bàng Hồng Nguyệt tròn xoe mắt, kinh ngạc hỏi: "Tâm pháp Trúc Cơ hai phái chính tà cơ bản giống nhau, đều là pháp môn do các tiền bối tu hành hao phí vô số năm tháng mới chắt lọc ra. Giới tu hành này không thể có thêm tâm pháp tương tự tâm pháp Trúc Cơ mới phải."

"Mọi sự đều có khả năng nha, nàng cứ thử một lần sẽ biết."

Thừa dịp đang di chuyển, Từ Ngôn bèn dạy qua cho Bàng Hồng Nguyệt phần cảm ngộ Ích Vân quyết hoàn chỉnh của mình. Đến lúc Bàng Hồng Nguyệt vận chuyển phần công pháp này, sắc mặt chợt đỏ bừng, rồi một tia máu tràn khỏi khóe miệng.

"Hồng Nguyệt! Nàng sao vậy?" Từ Ngôn kinh hãi, vội vàng ôm lấy Bàng Hồng Nguyệt.

"Không sao, dựa theo tâm pháp chàng nói, cưỡng ép cải biến linh khí vận chuyển trong kinh mạch làm tổn thương vài đường kinh mạch rồi. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi."

Bàng Hồng Nguyệt tản ra tâm pháp, ôn nhu giải thích. Nàng còn sợ Từ Ngôn lo lắng, cố tình động tay chân vài cái, rồi nói: "Chàng xem, không có chuyện gì thật mà."

Vốn tưởng rằng Ích Vân quyết là tuyệt kỹ động trời, không ngờ lại khiến Bàng Hồng Nguyệt bị thương, Từ Ngôn chau mày không thể giải thích được.

Bàng Hồng Nguyệt không chút hoài nghi nào về Ích Vân quyết mà Từ Ngôn truyền thụ cho, nên mới khẽ hỏi: "Có lẽ là lão nhân gia người sáng chế tâm pháp này chỉ dành cho chàng, người khác không thể học được chăng? Đừng lo nữa, nương tử chàng có thiên phú tu hành không tệ, năm năm tới chắc chắn ta sẽ trùng kích lên cảnh giới Hư Đan cho xem."

Bàng Hồng Nguyệt an ủi khiến vẻ mặt Từ Ngôn tốt đẹp hơn vài phần, chẳng qua hắn vẫn không nghĩ ra vì sao mình tu luyện Ích Vân quyết rất tự nhiên, mà Bàng Hồng Nguyệt tu luyện lại bị thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status