Nhất ngôn thông thiên

Quyển 4 - Chương 594: Kiếp nạn của Công chúa

Dịch giả: Hoangtruc
Biên: Spring_bird

"Ngươi là ai?"

Từ Ngôn quát hỏi lần thứ hai, thanh âm càng trở nên lạnh lùng. Khâu Hàn Lễ cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua phía xa xa. Lão chỉ thấy được một gốc cây cổ thụ khét lẹt, không nhìn thấy nữ hài đang trốn phía sau cây.

"Ta là ai?"

Miệng của nữ hài như thể không mở ra, ánh mắt cũng không nháy nhưng vẫn suy nghĩ thầm trong lòng, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc mình là ai?

Nếu như không biết mình là ai, vậy mình là một gốc cây đi vậy...

Đúng, làm một gốc cây đi!

Nghĩ tới đây, nữ hài gỗ cao hứng, nhìn qua báo hồn lơ lửng lên trước mặt khẽ gật đầu. Thế rồi nàng biến mất không còn gì nữa.

"Nàng có thể nhìn thấy báo hồn?"

Đối phương biến mất, Từ Ngôn không khỏi nghi ngờ tự hỏi.

"Ngươi nói ai vậy?" Khâu Hàn Lễ yếu ớt hỏi.

"Một người bằng gỗ, Khâu trưởng lão có biết đó là cái gì hay không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Mộc Linh, không phải kỳ lạ quý hiếm gì. Mau giúp lão phu lấy túi trữ vật ra, bị cấn bên dưới rồi." Khâu Hàn Lễ cố gắng muốn lật người, thế nhưng miệng vết thương bị rách ra đau đớn khiến lão phải hít hà không thôi.

Từ Ngôn vội vàng giúp đỡ đối phương rút túi trữ vật ra. Khâu Hàn Lễ lấy từ trong đó vài viên đan dược nuốt xuống. Rồi sau đó lão ngồi xếp bằng không nói gì.

Khâu Hàn Lễ đang chữa thương, Từ Ngôn quan sát bốn phía một phen. Hắn không còn nhìn thấy nữ hài bằng gỗ nữa, vì vậy bèn tiến đến đám Tê Mộc hầu đã trọng thương không đi nổi gần đó, mỗi con một đao, không lâu sau chỉ còn mấy cái đầu khỉ bị cắt xuống.

Tính cả đầu khỉ đầu tiên bị cắt, trong túi trữ vật của hắn đã có mười hai cái đầu khỉ.

Từ Ngôn góp nhặt đầu khỉ xong, vội lấy ra miếng tinh thạch Phong Hồn tinh nhỏ nhắn, vận dụng pháp môn Thiên Quỷ thất biến trực tiếp phong cấm mười một hồn phách Tê Mộc hầu vào bên trong.

Hồn phách Yêu linh không phải phàm vật, hơn nữa giá trị xa xỉ. Hồn phách yêu hầu bị giết chết đầu tiên đã sớm tiêu tán hoặc bỏ chạy mất dạng, hắn không kịp thu hồi. Nhưng mười một hồn phách Yêu linh lần này hắn không định bỏ qua, phong ấn toàn bộ vào trong Phong Hồn tinh.

Thu hết đầu khỉ và hồn phách của đám Yêu linh xong, Từ Ngôn cất vài bước định tiến tới đại thụ khét lẹt mà nữ hài bằng gỗ ẩn thân lúc trước.

Không để Từ Ngôn ra tay, đại thụ vốn khét lẹt đen kịt đã bị bước chân chấn động tiến đến kia mà ầm ầm vỡ vụn, bên trong gốc cây cũng không có gì cả, không có cả tung tích của nữ hài bằng gỗ kia.

Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày, nhìn bốn phía xung quanh, rồi trầm ngâm không nói.

Mộc Linh như lời Khâu Hàn Lễ nói tuyệt không thể là thân phận chân chính của nữ hài gỗ kia được. Bởi Từ Ngôn đã gặp qua không ít Mộc Linh, bình thường có hình lá cây, căn bản chưa từng gặp qua Mộc Linh có hình người.

"Nên đi thôi."

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, lúc này thương thế trên người Khâu Hàn Lễ đã khôi phục không ít, dù trên người không còn chảy máu nhưng bước chân vẫn còn xiêu vẹo.

"Phần lớn Mộc Linh thường có hình dạng lá cây, chẳng qua cổ thụ trải qua rất nhiều năm tháng có thể sinh ra Mộc Linh hình người đấy, có điều thập phần hiếm thấy mà thôi."

Khâu Hàn Lễ đi tới cạnh Từ Ngôn, suy yếu nói: "Xuyên qua khu rừng cây này sẽ đến Dược Viên. Nhất định lão hủ phải đến Dược Viên một lần."

Khâu Hàn Lễ bị thương không nhẹ, nhưng lão lại mang theo cũng không ít đan dược trân quý bên người, ít nhất có thể ngăn chặn thương thế. Dù vậy, nếu như muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì lão chỉ có thể trở lại Thiên Quỷ tông điều dưỡng.

"Khâu trưởng lão, thương thế của lão..." Từ Ngôn lo lắng hỏi.

"Không sao, không chết được, bộ xương già này của lão hủ còn rắn chắc lắm. Chúng ta đi."

Khâu Hàn Lễ cắt lời, nhanh chóng bước đi sâu bên trong rừng rậm trước. Từ Ngôn chỉ đành đi theo, bóng dáng hai người dần khuất dạng trong rừng rậm.

Rừng rậm rất lớn, nhưng mà trong rừng rậm lại không có mấy cường giả Hư Đan kia, bởi trong bí cảnh vô biên vô hạn này còn tồn tại rất nhiều khu vực với các hình thái khác nhau, có rừng rậm đầy những cây cối kì lạ, có khu vực đầm lầy bão cát, có đường núi gập ghềnh đầy quỷ ảnh. Đường núi đen kịt, nhìn như rộng lớn nhưng thực ra dù có là tu vi Hư Đan đỉnh phong thì đi vào những nơi quỷ dị thế này cũng chỉ nhìn xa được hai trượng quanh người mà thôi.

Trải qua đủ loại hiểm địa, các Trưởng lão Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông cũng chỉ một mực hội tụ ngay tại bí cảnh khu vực trung tâm. Bởi vì chỉ có đến khu vực trung tâm mới có thể tiến vào bảo địa chính thức, Dược Viên!

Tạch...!!

Trên sơn đạo gập ghềnh đen như mực nhuộm, một đầu lệ quỷ hung ác bị một đạo ánh sáng đen chẻ thành hai nửa.

Ánh kiếm màu đen kia đến từ một thanh trường kiếm đen kịt, người cầm kiếm có thân hình cao lớn, trên mặt phủ lớp mặt nạ màu đen. Lúc này gã chậm rãi thu trường kiếm lại, cũng không để ý lệ quỷ vỡ vụn mà bước nhanh đi.

Bóng người cao lớn kia đứng trên đỉnh núi, đưa tay tháo mặt nạ trước mặt xuống, hiện ra một gương mặt hung ác với một vệt sẹo chạy xéo qua bên mặt.

"Dược Viên là bí cảnh sâu nhất rồi, lão gia hỏa bắt ta tới đây đến cùng là có mục đích gì?"

Khương Đại Xuyên đứng ở đỉnh núi, nhìn qua vùng đen kịt trước mắt, thấp giọng tự nói: "Tên mập mạp chết bầm dưới đáy vực kia cho là ta không nhận ra sao? Nghe thấy đã đủ biết là ai rồi. Vậy mà lão rõ ràng còn quen biết Từ Ngôn nữa... Cmn không phải lần này lại xui xẻo nữa chứ!"

Cảm giác như đại vận rủi sắp đổ xuống người, ánh mắt Khương Đại Xuyên càng thêm âm lãnh.

Thái Thượng trưởng lão Thiên Quỷ tông, chí cường Thần Văn cảnh, không chỉ quen biết với Từ Ngôn mà còn bày ra cái vẻ nhát gan hèn mọn trước mặt hắn. Điểm này khiến Khương Đại Xuyên thập phần khó hiểu. Tuy rằng lần này gã dự cảm được không may, thế nhưng sau khi cảm nhận được khí tức Thái Thượng trưởng lão lúc ở đáy vực, Khương Đại Xuyên cho rằng có lẽ Từ Ngôn còn không may hơn nữa.

Nếu như đã đến bí cảnh, Khương Đại Xuyên không nghĩ nhiều nữa mà cất bước đi thẳng xuống dưới núi.

Bí cảnh nguy hiểm nơi nơi đều đầy rẫy sát cơ, trưởng lão hai phái tiến vào hiểm địa này chừng ba trăm người, nhưng chừng một lát sau đã không dưới mười mấy người táng thân nơi này.

Đến tu vi Hư Đan còn không đơn giản ứng đối được với hiểm địa này, thì tu hành giả cảnh giới Trúc Cơ mà nói, đó là tử địa chân chính.

Sở Linh Nhi đang run rẩy bên cạnh một vùng đầm lầy có bão cát cổ quái.

Từ khi xông vào không gian kỳ dị này, nàng không dám bước đi lấy mười bước. Bởi vì nàng đã thanh tỉnh lại.

Lúc ở đáy vực, nghe nói đến truyền thuyết Bất Lão đan khiến nàng vô cùng động tâm, không hề nghĩ ngợi, thừa dịp Từ Ngôn còn không chú ý đã xông vào bí cảnh. Nhưng sau khi nàng đi vào rồi, mới chợt bừng tỉnh.

Nơi đây không phải Ma La động, mà là nơi tuyệt hiểm chân chính. Dù có là cường giả Hư Đan cũng phải thận trọng, mà nàng chỉ có tu vi Trúc Cơ, chẳng phải là tìm chết hay sao?

"Vì cái gì? Tại sao ta phải xông vào nơi đây..."

Sở Linh Nhi mang theo khó hiểu và sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí dò dẫm khối nham thạch sau lưng. Trong lúc nhất thời, tâm nàng loạn như ma, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiến vào bí cảnh rồi, ít nhất phải là tu vi Hư Đan mới đi ra ngoài được. Bởi vì tu hành giả cảnh giới Trúc Cơ căn bản không thể nào cảm giác được cửa ra ở nơi nào.

Lạch cạch, lạch cạch.

Không biết qua bao lâu, tiểu công chúa lạnh run nghe thấy có tiếng một loại móng vuốt va chạm trên mặt đá.

Thanh âm rất nhỏ, thế nhưng cách nàng rất gần. Là từ trên mặt đá sau lưng Sở Linh Nhi truyền đến.

Tiểu công chúa chợt kinh hãi, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt to sáng ngời của nàng, là một con báo khắp người đầy hoa văn. Trong hai mắt của con báo là hai vòng huyết luân đang chuyển động khiến người ta phải kinh hãi!

Sở Linh Nhi đã gặp phải Yêu linh, chỉ kịp thét lên một tiếng ngắn ngủi, rồi sau đó máu tươi tung tóe lên nham thạch sau lưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status