Nhất ngôn thông thiên

Quyển 8 - Chương 846: Man tộc dị biến



Dịch: Phudk235

Biên: Hoangtruc

Chưa đến thời gian một ngày, Nhạn Hành Thiên đã thống lĩnh tu sĩ Nguyên Anh Thiên Nam tới thành Linh Thủy.

Lúc cường giả Nguyên Anh đi tới vùng đất biên quan, lập tức bị quang cảnh ngoài thành làm cho khiếp sợ.

Đợt sóng lớn thứ nhất đến từ Thông Thiên hà chưa tràn tới thành Linh Thủy thế nhưng toàn bộ ngoài thành đã bị lũ lụt bao phủ. Toàn bộ thành Linh Thủy như biến thành một hoang đảo.

Uy lực của một đợt sóng lớn không đủ để diệt Đại Phổ. Nước lũ tràn đến cũng không đáng sợ mà đáng sợ chính là cảnh tượng đại quân Man tộc đứng ở ngoài thành.

Từ khi Tả tướng nắm giữ ấn soái, thành Linh Thủy vẫn luôn lâm vào ác chiến. Biên quân Đại Phổ liều mạng ác chiến nên thành Linh Thủy mới có thể đứng vững trước sự tiến công của Man Tộc, tường thành mấy lần bị đổi chủ nhưng đều được Tả tướng đánh chiếm trở lại. Thực tế trong một trận ác chiến mấy ngày trước nếu, không có họa thánh Lưu Y Thủ chạy tới, tòa thành Linh Thủy này có lẽ đã không còn tồn tại.

Chiến lực Man tộc rất mạnh thế nhưng từ khi lũ lụt tràn tới, đại quân Man tộc ngoài thành cứ thế bất động. Chúng đứng sững sờ, ngẩn ngơ dù cho nước ngập qua đầu gối, nhìn lên phía xa xa tường thành. Vừa trầm mặc giống như hung thú sắp bạo phát, lại vừa giống như đang cùng chờ đợi nghi thức mở ra.





- ¬-

Theo nước sông tràn tới, có một sức mạnh từ bên trong lũ lụt, không chỉ phá hủy ngàn dặm bờ sông mà còn kích phát lên lực lượng chân chính của Man tộc.

Bên ngoài thành, Man tộc cao lớn đứng trong nước, xuất hiện biến hóa quỷ dị. Trên người binh sĩ Man tộc hiện ra đồ đằng màu đen rõ rệt, trải rộng khắp mặt và đầu cổ, xuyên thấu qua thiết giáp càng có vô tận hung sát khí lan ra.

Những sát khí ngút trời trong cơ thể Man tộc này đã dẫn động lên một loại khí tức kì dị, ngưng tụ thành một đám bóng dáng vô hình xung quanh những kẻ này. Những bóng dáng này lớn có, nhỏ có, hình dạng khác nhau, hai mắt đỏ tươi. Nhìn không ra bản thể, vô cùng quỷ dị.

Từ Ngôn đến thành Thủy Linh, vừa đến đầu tường thành đã thấy được những hồn thể xuất hiện bên người Man Tộc phía xa.

Lông mày hắn bỗng nhiên nhăn lại, mắt trái Từ Ngôn có thể thấy rõ dị tượng này. Không chỉ có Từ Ngôn mà linh thức của Nhạn Hành Thiên cùng những cường giả Nguyên Anh khác cũng tràn ra cảm nhận sự biến hóa của Man Tộc.

Đồ đằng trên người Man tộc xuất hiện rõ rệt, không chỉ có Từ Ngôn mà những Nguyên Anh khác cũng nhìn thấy rõ. Sở Hoàng nhíu chặt hai hàng lông mày, lên tiếng: “Khí tức Man tộc thay đổi, cùng với lúc trước khác nhau rất nhiều”

“Có một cỗ lực lượng kì dị trên người chúng, hiện giờ những Man binh này đã có uy lực không khác gì tu sĩ Trúc Cơ”. Chư Cát Tuấn Hùng cau mày.

Biết được có cường giả Nguyên Anh đến, Trình Dục lập tức đi ra khỏi lều lớn, bên cạnh lão là Họa Thánh Lưu Y Thủ.

Tiến tới gần, Họa Thánh chắp tay ôm quyền nói: “Nhạn tông chủ đích thân đến, phải chăng muốn ngăn cản tràng hạo kiếp này? “

“Tận hết sức người, nghe theo mệnh trời thôi”

Nhạn Hành Thiên chắp tay hoàn lễ, Lưu Y Thủ mặc dù chỉ là tán tu, không phải người Kim Tiền tông, nhưng dù sao cũng là cường giả Nguyên Anh của Đại Phổ.

“Lần này ta đến là muốn đưa Tả tướng đi, có điều lão vốn là người bảo thủ, không chịu đi a…Ồ, Từ Ngôn”

Lưu Y Thủ cười khổ một tiếng, chợt thấy Từ Ngôn bênh cạnh, kinh hãi nói:

“Tiểu tử ngươi không chết a”

“Chỉ Kiếm”

Trình Dục lúc này cũng đã nhìn thấy Từ Ngôn, đây là lần đầu tiên sau vài năm nay, vị Tả tướng già nua này xuất hiện vẻ kinh ngạc vui mừng.

“Lão nhân gia, Chỉ kiếm trở lại rồi”

Từ Ngôn cười nhẹ, đi lại bên cạnh Tả tướng cúi người hành lễ, lại quay sang Họa Thánh ôm quyền nói:

“Họa Thánh tiền bối, Sơn Hà đồ hơi nhỏ, lúc nào ngài lại họa cho tiểu tử một bức Giang Sơn đồ thật lớn mới được”

Chứng kiến Từ Ngôn bình yên trở về, Trình Dục cảm thấy vui mừng tự đáy lòng.

Những năm này lão tìm hiểu qua không chỉ một lần, thế nhưng là kết quả đều làm lòng hắn lạnh, cho rằng Từ Ngôn quả thật đã chết rồi. Không nghĩ tới cách xa nhau hai mươi năm, trước khi chết lão rõ ràng còn có thể nhìn thấy tiểu đạo sĩ này.





Vừa gật đầu, Tả tướng già nua vừa chăm chú lôi kéo Từ Ngôn, trong mắt đục ngầu ngấn lệ.

“Sơn Hà đồ nhỏ sao?” Lưu Y Thủ vốn cả kinh nhưng cũng chen đến bên cạnh Tả tướng, cầm tay Từ Ngôn không buông, thấp giọng hỏi

“Cho ta xem xem, hiện tại Sơn Hà đồ có hình dạng thế nào? “

Từ Ngôn biết rõ tính cách của Họa Thánh, trực tiếp lấy Sơn Hà đồ trải ra, bên trong là từng khẩu từng khẩu Thần Võ pháo thu nhỏ. Họa Thánh nhìn thấy trợn mắt há mồm.

“Loại Sơn Hà pháo này… chỉ có tiểu tử ngươi mới có thể nghĩ ra được”

Họa thánh thở dài nói

“Pháo oanh Kim Tiền tông a, tông chủ các người còn rõ ràng giữ lại loại người tai họa như ngươi, ài, chính phái thật đáng thương a”

“Họa một kiện pháp bảo, ta muốn Sơn Hà đồ lớn hơn a” Từ Ngôn thấp giọng nói: “Thần Võ pháo quá nhỏ rồi, hiện tại ta đang dùng Võ Thần pháo a”

Trong khi nói chuyện Từ Ngôn nhét vào tay Lưu Y Thủ một viên Võ Thần đạn. Vị Họa thánh này nhận lấy xem xét, thiếu chút nữa sợ tới mức ném đi. Lão bèn trừng mắt nhìn hắn. Dùng thần thức Nguyên Anh cảm nhận, lão thập phần rõ ràng nếu vât trong tay phát nổ, uy áp đủ để diệt một lượng lớn Hư Đan.

“Ngươi đây muốn nổ tung Thiên Nam, hay cả Tình Châu? Thứ này nếu lớn hơn liệu Nguyên Anh có chịu nổi?”

“Ngàn trái nổ chết mười tám tên Đại yêu”

“Thiên Môn hầu ngươi quả nhiên ngoan độc.”

Lưu Y Thủ cả kinh nói: “Ngươi đi Thiên Bắc?”

Nhìn thấy Từ Ngôn gật đầu, Lưu Y Thủ thở dài một tiếng, đại khái cũng hiểu ra những gì Từ Ngôn trải qua trong những năm này, nói: “Chỉ cần có đủ tài liệu, không phải không thể họa giúp ngươi một bức Sơn Hà Đồ lớn hơn. Trước hết chúng ta phải gắng gượng qua được tràng hạo kiếp này đã”

Cùng hai vị lão giả ôn chuyện một phen, Từ Ngôn lần nữa quay lại tường thành. Lúc này Nhạn Hành Thiên vẫn nhìn về phía đại quân Man tộc nơi xa, sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

“Quả nhiên hạo kiếp có quan hệ với Tuyết Sơn, đám Man tộc này chỉ sợ không phải nhân tộc”

Sở Hoàng lúc này cất tiếng, âm thanh trầm thấp.

Không chỉ có Sở Hoàng, những Nguyên Anh khác đều cảm nhận được khí tức lạ lẫm. Loại khí tức của đại quân Man tộc tương tự như Nhân tộc nhưng mười phần lạnh lẽo, tràn đầy cảm giác khát máu. Tuyệt không phải khí tức mà Nhân tộc có thể có.

Nhất là những hồn thể quái dị bên cạnh binh sĩ Man tộc, tuyệt đối không phải hồn phách Nhân tộc, lại không giống như tinh phách Yêu tộc. Rõ ràng là một chủng tộc âm trầm, hung lệ nào đó.

“Man tộc dị biến, chỉ sợ chúng vẫn muốn công thành” Liễu Phỉ Vũ ở một bên nhẹ nói, vị các chủ Linh Yên các này đã khôi phục váy dài màu xanh da trời, ngữ khí nhu hòa mang theo sự ngưng trọng.

“Một đám binh sĩ Man tộc mà thôi, chúng ta nhiều Nguyên Anh như vậy lẽ nào còn sợ những dị tộc này?” Chư Cát Tuấn Hùng liếc mắt nhìn hàng nghìn Man tộc ngoài thành, hừ lạnh một tiếng nói ra.

“Tương đương Trúc Cơ cảnh, tuy nhiều nhưng không thể nào uy hiếp được Nguyên Anh” Hàn Thiên Tuyết bình thản nói, trong khi nói chuyện nữ tử này vô thức ôm vai phải. Trải qua ác chiến vết thương cũ trên vai phải Hàn Thiên Tuyết có dấu hiệu tái phát.





“Chớ khinh địch” Nhạn Hành Thiên cuối cùng mở miệng nói: “Man tộc có điểm không đúng, hạo kiếp đến sao chúng còn không đi? Tất có mưu đồ.”

“Lũ lụt mà kéo đến, mặt đất không còn nữa, chúng còn gì mà đồ diệt chứ?” Chư Cát Tuấn Hùng khó hiểu nói.

“Chả lẽ bên trong hạo kiếp có bảo vật? Hay bọn chúng đang tìm cái gì?” Chư Cát Tuấn Hùng nói ra một câu, Từ Ngôn nghe được lông mày nhảy dựng lên.

Man tộc chính xác đang tìm cái gì đó, cũng không phải là tìm lung tung. Chúng đang tìm người, mà người chúng tìm là hắn, Từ Ngôn – Từ Chỉ Kiếm

Từ Ngôn không nghĩ rằng những Man tộc này rõ ràng không sợ chết dưới hạo kiếp, vẫn chuẩn bị tiến công như cũ. Đột nhiên thần sắc Từ Ngôn biến đổi, hắn nhớ tới thời điểm trước kia ở Thiên Bắc, những Man tộc kia đến từ trong nước.

“Man Tộc đến từ đáy sông…”

Nghe được Từ Ngôn nói nhỏ, Sở Bạch cùng Nhạn Hành Thiên đều quay đầu nhìn lại, những cường giả Nguyên Anh khác cũng mang theo thần sắc khó hiểu.

Đem chuyện lần đầu ở bờ sông Thiên Bắc nhìn thấy Man tộc lên bờ nói ra, Từ Ngôn cũng không nhắc đến Vô Trí, cũng không nói ra hắn là người Tuyết Sơn muốn tìm. Không phải hắn không muốn nói cho những cường giả Nguyên Anh này biết mà là phần tin tức này quá mức kinh người. Những Nguyên Anh ở đây không có khả năng biết được nguyên do, chỉ có thể chờ hai vị Thần Văn trở về mới có thể cởi bỏ khúc mắc nhiều năm này của Từ Ngôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status