Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 1144: Lão đệ, ta có một bộ thần công!


Nhất thời liền có mười tia chớp ầm ầm lao đến, bị hắn trực tiếp hút vào. Sau đó, tròng mắt của lão già này thiếu chút nữa muốn nổ tung. Hắn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt, còn phun ra một búng máu tươi lớn. Thật lâu sau đó hắn mới miễn cưỡng khôi phục lại. Thời điểm lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt của hắn u oán vô cùng. Hắn nhìn thấy được chính là Bạch Tiểu Thuần lúc này đang lần thứ ba cắn nuốt tia chớp.

Lần thứ ba này, Bạch Tiểu Thuần một hơi thở nuốt vào mấy trăm tia chớp... Ở nơi đó, hắn lộ ra vẻ mặt say mê hấp thu...

Sự tương phản rõ ràng này, khiến cho lão già chỉ cảm thấy trong tâm thần dâng lên sóng lớn ngập trời, còn có loại cảm giác bất công mãnh liệt. Lúc này hắn cũng muốn phát điên.

- Tại sao có thể như vậy được... Không thể như vậy được... Ta là Bán Thần. Năm đó ta lại là Lôi Tổ...

Thời điểm lão già ở đây phát điên, trận gió bão tia chớp lần này đã chậm rãi tiêu tan.

Bạch Tiểu Thuần hấp thu xong mấy trăm tia chớp này, cảm nhận Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ nhất trong cơ thể mình hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa. Trong sự phấn chấn, hắn liếm môi một cái. Đối với trận gió bão tia chớp tiếp theo, hắn có cảm giác tràn ngập chờ mong.

- Cửu Thiên Vân Lôi Tông này đối với ta cũng không tệ lắm, nhốt ta ở tại một chỗ như vậy. Nơi đây đối những người khác mà nói là hành hạ. Nhưng với ta mà nói... Đây là đất lành của ta.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động. Lúc này hắn đứng lên, không nhịn được cười ha hả.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây đích xác là không có việc gì, tu vi lại còn tăng thêm một ít, tâm thần lão già rung chuyển kịch liệt, lúc này mắt hắn phát ra ánh sáng, vội vàng hô to.

- Tiểu huynh đệ...

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lông mày nhướn lên, nghiêng đầu nhìn về phía lão già.

- Lão khỉ, ngươi có chuyện gì?

Nghe được mình bị gọi là lão khỉ, da mặt Lôi Tổ giật giật vài cái. Hắn biết đây là đối phương trả thù mình trước đó gọi hắn là con ngựa nhỏ...

- Tiểu huynh đệ, ngươi... Ngươi mới vừa rồi làm sao làm được vậy?

Lôi tổ hít một hơi thật sâu, cố gắng hết mức khiến cho mình thoạt nhìn hòa ái một chút. Hắn hoàn toàn không lưu ý chuyện mình bị gọi là lão khỉ. Trong mắt hắn mang theo sự chờ mong. Hắn trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Thật ra, hắn đã bị giam giữ ở chỗ này trong thời gian quá lâu. Hắn thấy được quá nhiều người bị tia chớp đánh chết, cũng thấy được không ít người vì nuốt tia chớp mà tử vong. Còn có rất nhiều người không chịu nổi sự hành hạ đã tự sát. Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy có người ở chỗ này không chỉ không có việc gì, ngược lại tu vi còn tinh tiến...

- Lão khỉ, ngươi biết khiêu vũ sao? Nhảy một điệu múa thật đẹp cho đại gia giải buồn một chút. Nếu như đại gia nhìn cao hứng, nói không chừng sẽ truyền cho ngươi một ít bí pháp, có thể khiến cho ngươi ở nơi này bớt nhận một ít thống khổ khi Lôi Đình cắn xé thân thể.

Tay áo của Bạch Tiểu Thuần vung lên, ngạo nghễ mở miệng.

- Ngươi!

Lôi tổ nghe được lời nói này, chợt trừng mắt. Lửa giận dâng lên. Hắn là Bán Thần. Cho dù hắn bị giam giữ ở chỗ này, mất đi tự do, nhưng tôn nghiêm vẫn còn. Cho dù Bán Thần của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đến, nhìn thấy được hắn, cũng không thể đi sỉ nhục như thế.

Mắt thấy lão già này trừng mắt, Bạch Tiểu Thuần cũng trừng mắt qua.

Sắc mặt Lôi Tổ khó coi, trán chậm rãi nổi lên gân xanh. Ánh mắt hắn cũng trở nên thâm trầm. Sau khi mắt đối mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một lát, hắn chợt đứng dậy. Mặc dù linh lực khô cạn, nhưng uy áp Bán Thần vẫn mãnh liệt, ầm ầm ầm, bạo phát ra ở bốn phía xung quanh.

Ảnh hưởng tới mây mù ở tám phương. Những sương mù này không ngừng cuồn cuộn tản về bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần cũng bị dọa tới mức giật mình, lui ra phía sau vài bước. Lúc này lão già kia rốt cuộc mới hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn lại có thể từ từ uốn éo. Mặc dù thân thể hắn khô gầy, nhưng có chút vận luật ở bên trong, ngược lại cũng có vài phần tư thái thướt tha...

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa thì bị sặc.

- Ngươi... Ngươi thật sự lại nhảy sao?

Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đã cảm thấy chịu không nổi. Hắn vội vàng lui ra phía sau, cười khổ mở miệng.

Lôi Tổ không để ý Bạch Tiểu Thuần, tự mình lại xoay tay một hồi mới khôi phục lại bình thường. Hắn liếc mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt cao ngạo, thản nhiên nói.

- Đây tính là cái gì. Lão phu ở chỗ này bị giam giữ quá lâu. Chung quy cũng phải tìm một biện pháp giải sầu. Không có việc gì nhảy múa khiêu vũ, trái ba vòng, phải ba vòng. Cái cổ xoay xoay, mông xoay xoay. Như vậy không được sao?

Nghe đối phương nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ như vậy, trong mắt Bạch Tiểu Thuần chậm rãi lộ ra vẻ kính nể. Hắn cảm thấy lão gia hỏa này là một thiên tài. Nếu như đổi lại thành những người khác, bị giam giữ nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã sớm phát điên rồi. Nhưng hắn không chỉ không phát điên, thậm chí còn tìm ra phương pháp giải buồn như vậy.

- Tiền bối, chỉ riêng vũ đạo này của ngài, chờ sau khi ta thoát khỏi sự vây khốn, ta nhất định sẽ đưa ngươi mấy viên đan dược.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.

- Được rồi. Không cần nói những lời thối tha đó làm gì. Ngay cả lão khỉ ngươi cũng gọi được. Ngươi bảo ta nhảy, ta cũng đã nhảy. Hiện tại ngươi hẳn là nên nói ngươi nuốt tia chớp thế nào chứ?

Trong mắt Lôi Tổ lại phát ra ánh sáng, nhìn lại với vẻ mong đợi.

Mắt thấy lão gia hỏa này vì muốn biết chuyện này, đều làm ra cố gắng như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng bội phục. Hắn cũng nói ra một phần sự thật. Chỉ có điều hắn chưa nói lão gia hỏa này biết suy đoán của Bạch Hạo. Chỉ nói là, bản thân mình năm đó nuốt thiên kiếp, từng cảm nhận được bên trong thiên kiếp Lôi Đình ẩn chứa sức sống, cho nên trước đó mới thử một chút.

Lão già không tin vào lời nói này. Nhưng hắn có hỏi thế nào, cũng không hỏi ra được điều gì khác. Lão già có chút tức giận, ngồi xổm ở nơi đó suy nghĩ hồi lâu. Mắt thấy lại có một trận gió báo tia chớp đến, Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt hưng phấn tiếp tục cắn nuốt tu luyện. Hâm mộ trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

Lại như vậy, qua mười ngày sau, Bạch Tiểu Thuần hấp thu tia chớp càng lúc càng nhiều. Nhật Nguyệt Trường Không Quyết của hắn lại có thể đạt đến tầng thứ nhất đại viên mãn. Mắt thấy hắn sẽ đột phá, bước vào tầng thứ hai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status