Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 1201: Ta đã trở về (2)


Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, cảm nhận được sự ấm áp từ trên người Bạch Tiểu Thuần truyền tới, trên mặt Hồng Trần Nữ dần dần lộ ra vẻ tươi cười, toàn thân thoáng cái lại thả lỏng. Vừa thả lỏng, áp lực chiến tranh trong mấy năm qua thoáng cái lại ở bên trong thân thể bạo phát ra, hình thành mệt mỏi giống như dời núi lấp biển, khiến cho nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, đã hôn mê.

Nhìn ra được Hồng Trần Nữ trong lòng mình mệt mỏi, nhìn thấy nàng hôn mê, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được tim mình đau đớn. Sau khi từ từ đặt nàng xuống, Lúc hắn đứng lên, ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Linh Khê lão tổ.

- Bái kiến lão tổ!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, ôm quyền trầm giọng mở miệng.

Hơi thở của Linh Khê lão tổ vẫn gấp gáp. Lúc này hắn vẫn không có cách nào tin tưởng cùng không thể tưởng tượng nổi, mở miệng cũng không biết nói cái gì. Cho dù là tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với tốc độ nâng cao tu vi của Bạch Tiểu Thuần. Tất cả giống như mộng ảo vậy.

- Lão tổ, triệu tập tất cả đồng môn Nghịch Hà Tông qua. Trận chiến tranh này... Nghịch Hà Tông chúng ta, không tham dự!

Bạch Tiểu Thuần kìm chế áp lực trong lòng. Không khí chiến trường ở bốn phía xung quanh, khiến cho giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp.

Sau khi Linh Khê lão tổ nghe được câu này, hít thở chợt dừng lại. Trong mắt hắn lộ ra tinh quang cùng quyết đoán. Hắn biết lấy tu vi của mình, không cách nào để cho Nghịch Hà Tông ở trong cuộc chiến tranh này chỉ lo cho thân mình.

Nhưng hôm nay, theo Bạch Tiểu Thuần trở về, ngay cả mình cũng không có cách nào nhìn thấy được hắn, chỉ cảm thấy tu vi thâm thúy vô cùng giống như tinh không vậy. Còn có hai quyền vừa rồi, cho thấy một màn kinh người, khiến cho trong lòng hắn dâng lên hi vọng.

Hoàn toàn không có một chút do dự, Linh Khê lão tổ lập tức lại mở miệng, âm thanh ẩn chứa lực tu vi, khuếch tán ra tám phương.

- Đệ tử Nghịch Hà Tông, tất cả đến chỗ của lão phu ở đây!

Giọng nói của hắn vang vọng chiến trường. Nếu như là ở trước, cho dù hắn có nhiều lần la hét sợ cũng khó có người nào có thể hưởng ứng. Nhưng mặc dù chiến trường hiện tại còn có chém giết, nhưng Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, khiến cho quá nhiều người ở đây tâm thần bị chấn động, dừng ra tay. Nhất là lời Bạch Tiểu Thuần nói cùng Linh Khê lão tổ, càng làm cho những người nghe được, khí tức hỗn loạn, trong đầu nảy sinh các loại suy nghĩ.

Mà lúc này, trong lòng của các đệ tử Nghịch Hà Tông trên chiến trường đều chấn động mãnh liệt, bay ra, lao thẳng đến chỗ của Linh Khê lão tổ. Theo từng bóng người mang theo sự mệt mỏi lao tới, bên trong có Thượng Quan Thiên Hữu, có Bắc Hàn Liệt, có Tống Khuyết, Thần Toán Tử, còn có... Tống Quân Uyển.

So với v những người khác, trong ánh mắt Tống Quân Uyển có phần phức tạp hơn. Ánh mắt của nàng nhiều lần đảo qua trên người Hồng Trần Nữ đang hôn mê. Bạch Tiểu Thuần nhận thấy được ánh mắt của Tống Quân Uyển. Trên thực tế trước lúc hắn đến, mọi người của Nghịch Hà Tông đều ở bên trong thần thức của hắn. Giống như Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần thấy rõ nàng được Tống Khuyết bảo vệ rất tốt.

Lúc này trong lòng tuy rằng có phần áy náy, nhưng cũng không phải là thời điểm để giải thích. Rất nhanh, tất cả đệ tử Nghịch Hà Tông trên chiến trường đều từng người tới gần.

Trên đường bọn họ đến, không người nào dám đi ra ngăn cản, để mặc cho tu sĩ Nghịch Hà Tông tập trung lại cùng một chỗ.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn phản bội thế giới Thông Thiên!

Chỉ còn lại có nguyên thần Trần Hạ Thiên, lúc này cho dù run rẩy, cũng vẫn vội vàng mở miệng nói. Tất cả những điều trước mắt này, thật sự khiến cho hắn hoảng sợ hãi hùng. Đồng thời, hận ý của hắn đối với Bạch Tiểu Thuần còn mãnh liệt hơn nhiều so với trước kia.

Bạch Trấn Thiên ở một bên, khí tức cũng bất ổn. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong đầu hiện lên một chỉ của đối phương vừa rồi. Tâm thần hắn run rẩy. Một sự bất an mãnh liệt, hiện lên toàn thân.

- Bạch Tiểu Thuần, cuộc chiến tranh này, ngươi không thể ngăn cản. Hậu quả sau khi phản bội Thiên Tôn, ngươi sẽ không chịu nổi!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý tới mình, hận ý trong mắt Trần Hạ Thiên càng mãnh liệt hơn. Hắn bỗng nhiên mở miệng.

- Không muốn chết nữa... Câm miệng!

Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Hạ Thiên. Ánh mắt hắn, khiến cho thân thể Trần Hạ Thiên chợt run rẩy mạnh. Cho dù hận ý tràn ngập toàn thân, nhưng ở dưới ánh mắt này, hắn vẫn cảm thấy lạnh lẽo run rẩy, không dám tiếp tục mở miệng. Đồng thời trong lòng đang thầm kêu khổ. Hắn ý thức được, mình vừa rồi bị thù hận xông lên đầu làm cho mê muội. Lúc này, hắn… quyết không thể đi động chạm tới Bạch Tiểu Thuần.

Không tiếp tục để ý tới Trần Hạ Thiên đang biến sắc, Bạch Tiểu Thuần giao Hồng Trần Nữ trong lòng mình lại cho Tống Quân Uyển.

- Uyển nhi, giúp ta chiếu cố Tử Mạch... Chờ sau khi ta xử lý xong chuyện nơi đây, ta sẽ giải thích với nàng.

Nói xong, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao!

Thời khắc này, trên trời cao, hai người Cự Quỷ Vương cùng Bán Thần lão tổ Tinh Không Đạo Cực Tông chém giết cực kỳ kịch liệt, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, bọn họ có quan tâm đến, nhưng lại không rảnh để ý tới. Bất kể là Cự Quỷ Vương hay Bán Thần của Tinh Không, lúc này chỉ cần phân tâm một chút, sẽ khó tránh khỏi phải trả một cái giá cực lớn.

Đối với chuyện nên ngăn cản cuộc chiến tranh này như thế nào, Bạch Tiểu Thuần tuy có manh mối, nhưng lại không có nắm chắc. Bất luận là Thiên Tôn hay người canh giữ lăng mộ, Bạch Tiểu Thuần đều chỉ có thể đi khuyên bảo.

Nhưng bất kể như thế nào, Nghịch Hà Tông tuyệt đối không thể tham dự vào trong cuộc chiến tranh này. Đồng thời... chiến trường nơi đây cũng quyết không thể tiếp tục ở lại nữa. Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên mở miệng.

- Mọi người, dừng chiến!

Một câu nói này, từ trong miệng hắn truyền ra, giống như ngàn vạn thiên lôi, đồng thời nổ tung ra, hình thành tiếng nổ khiến cho thiên địa biến sắc, cuồn cuộn tràn ra tám phương, bao phủ tất cả khu vực chiến trường, hình thành hồi âm vô tận, dưới tầng tầng lớp lớp, giống như chúng sinh đang gào thét rít gào, kinh thiên động địa.

- Dừng chiến!

- Dừng chiến!!!

- Dừng chiến!!!!

Giọng nói này vô cùng mãnh liệt. Vô số tu sĩ hai bên ở trên chiến trường đều nổ mạnh ở trong tâm thần, bị âm thanh của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp đánh vào tâm thần, bị chấn động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status