Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 447: Đồ Vật không sạch sẽ lại tới nữa!

Dịch giả: Tiểu Băng

Kim Thu Ngư này, Tắc Phương cũng đã sớm nhìn thấy, nhưng trên chiến thuyền, trừ ba người Triệu Thiên Kiêu, gã chẳng hề để ai vào mắt.

Về phần con cá này, nếu như gã đã thấy, thích cướp thì cướp thôi, gã cũng có chút kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần, nhưng gã nắm chắc mình dư sức trấn áp được, dù có thêm Công Tôn Uyển Nhi, Tắc Phương cũng vẫn tự tin.

Bởi vì đâu phải chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần là có người hỗ trợ, Tắc Phương hắn cũng có tùy tùng đi theo.

"Thực là quá đáng!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận, đang định xông lên, thì Thần Toán Tử kéo lại.

"Thiếu tổ, nhịn một chút đi, người đó là Tắc Phương, đã từng có mặt trong ba thứ hạng đầu, dù bây giờ đã bị vượt qua, lọt xuống thứ năm, nhưng vẫn là người có thực lực kinh người!"

"Một con cá mà thôi, chúng ta không cần phải xung đột với hắn, nếu không sau này khi tới phân tông, sẽ gặp bất lợi." Tống Khuyết cũng nghiến răng.

Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, hắn biết Tống Khuyết và Thần Toán Tử không muốn đắc tội Tắc Phương, nếu hắn cứ cố ra tay, mấy người họ sẽ bị liên lụy, nên hắn phải cố nhịn.

"Cái tính kiêu ngạo như thế, sau này khi tới Man Hoang nhất định sẽ chết rất nhanh!" Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, chán nản quay về phòng.

Đến khi một người đi xa, Công Tôn Uyển Nhi mới cười mỉm, nhìn theo Tắc Phương, liếm môi.

"Nhìn có vẻ rất ngon."

Một đêm đó không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi trong phòng, đối với chuyện ban ngày, càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.

"Không được, chuyện này không thể cứ để như vậy được, Tắc Phương kia tuy cũng có chút tài, nhưng Bạch Tiểu Thuần ta đâucó thua gì hắn, ta nhất định phải chỉnh hắn, cho hắn một dấu ấn không bao giờ quên được!" Bạch Tiểu Thuần mở túi trữ vật, định lôi Tiểu Ô Quy ra, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy nó đâu.

Đến khi sắc trời dần sáng, ánh nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện, đột nhiên trong không gian yên tĩnh, một tiếng kêu thảm thiết từ trên tầng thứ ba của Bạch Tiểu Thuần truyền ra.

Trong tiếng kêu ấy đong đầy sợ hãi và tuyệt vọng, như tiếng người kêu lên trước khi mất mạng, tiếng kêu rất to, mọi người đều nghe thấy rõ.

"Chuyện gì thế?!"

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, các thiên kiêu của tầng ba đều lục tục chạy ra, Bạch Tiểu Thuần cũng vậy.

Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San ở tầng hai cũng xuất hiện, chạy tới nơi phát ra tiếng kêu!

Là một gian phòng ở tầng ba, trong phòng, có một cái thây khô!

Phòng này là phòng của Tắc Phương, và cái thây khô... Bạch Tiểu Thuần phải nhìn cả buổi mới nhận ra đó đúng là người đã cướp cá của hắn hôm qua... Tắc Phương!

"Cái này..." Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi.

Cơ thể Tắc Phương khô quắt, không khác gì một bộ hài cốt, rõ ràng là tử vong không lâu, nhưng trên cơ thể đã có dấu hiệu hư thối, điều quan trọng nhất và cũng là quỷ dị nhất chính là máu trong người gã đã hoàn toàn không còn lấy một giọt!

Mọi người đều kinh hãi. Phải biết rằng Tắc Phương là Kết Đan Đại viên mãn, chiến lực không tầm thường, nhưng trong phòng không hề có một dấu vết đấu pháp nào, giống như Tắc Phương đã bị hút khô chỉ trong nháy mắt!

Đã vậy, trong phòng Tắc Phương còn đầy cảm giác âm hàn, làm người ta sởn gai ốc.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thi thể Tắc Phương, mắt trợn to, cả đêm qua hắn còn nghĩ làm thế nào để xử đối phương, không ngờ bây giờ, đối phương đã mất mạng.

"Hắn… đã chết?" kiểu chết này hình như quen quen, nhưng hắn chưa kịp nhớ ra, Thần Toán Tử và Tống Khuyết đã mặt mày trắng bệch, đầy sợ hãi.

Nếu mấy người lão giả ba mắt ở đây, thì đã ổn rồi, tự nhiên mấy người họ sẽ ra tay điều tra, nhưng bây giờ trưởng bối không có, không ai nghĩ ra được cách giải quyết nào, nên đều quay sang nhìn Triệu Thiên Kiêu, Triệu Thiên Kiêu tới gần, cẩn thận xem xét thi thể của Tắc Phương, mặt dần biến sắc.

"Trên thuyền chúng ta đã xuất hiện đồ vật không sạch sẽ, mọi người phải cẩn thận!"

Mọi người xung quanh đều rùng mình, da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần.

Đám Bạch Tiểu Thuần trở về phòng, hắn run rẩy, nhìn ba người Tống Khuyết.

"Các ngươi có cảm thấy cái xác đó… nhìn quen quen hay không?" Bạch Tiểu Thuần vội hỏi.

"Thiếu tổ... Thi thể này... rất giống với lần chuyện kia ở Nghịch Hà Tông." Thần Toán Tử không giấu nổi sự sợ hãi.

"Giống như đúc!" Tống Khuyết nói khẽ.

"Ta cũng vậy, chính là chết kiểu này, hoàn toàn giống hệt nhau..." Trần Mạn Dao gần như thì thầm.

Hèn gì nhìn thấy quen quen, câu nói của Triệu Thiên Kiêu đã nhắc hắn nhớ tới chuyện ở Nghịch Hà Tông, bây giờ có thêm ba người xác nhận, không thể nghi ngờ được nữa, hắn run rẩy từ tận đáy lòng.

"Chết tiệt, sao lại như vậy, ta... Ta đã tới tận đây rồi, sao cái vật không sạch sẽ kia cũng đuổi tới..." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy sợ, vội lôi ra một đống Trừ Tà phù dán lên người.

Nhưng thế vẫn chưa yên tâm, còn giục Thần Toán Tử và Tống Khuyết bố trí cả chục cái trận pháp ở trong phòng, chưa đủ, còn quyết định sẽ không ra ngoài nữa, đã thế, hắn còn bố trí thêm trận pháp ở trong phòng riêng của mình, lấy ra một đống Tụ Hồn đan để ở khắp nơi.

"Ta có Trừ Tà phù, có trận pháp, có Tụ Hồn đan, chỉ cần cái thứ không sạch sẽ kia biết nhìn đồ, thì nhất định sẽ không tới trêu chọc ta... Nhất định là như vậy, nếu nó tới trêu chọc ta, nhất định sẽ không có kết cục tốt!" Bạch Tiểu Thuần không ngừng tự động viên bản thân, lại nghĩ có đám Tống Khuyết cũng ở đây, nếu vật không sạch sẽ đó có tới, khả năng tới tìm hắn cũng nhỏ hơn.

"Rốt cuộc là loại quỷ ma gì..."

"Lão thiên nhân họ Trần kia sao mãi không trở lại..." Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, nôn nóng nhìn ra ngoài, sắc trời dần tối.

Suốt một đêm hắn bồn chồn lo lắng, không chỉ hắn, đám Tống Khuyết, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao, và các thiên kiêu, các đệ tử cũng như vậy.

Người thường chết đi không nói, Tắc Phương là xếp thứ năm của Tinh Không Đạo Cực bảng, chiến lực phi phàm, vậy mà cũng gần như là chết trong tích tắc, làm ai nấy đều vô cùng bất an.

Trời vừa sáng, ai nấy đều thở phào. Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa yên tâm, bố trí thêm một trận pháp tịch tà ở trong phòng mình, vô cùng tiếc hận bản thân không biết vẽ phù, nếu không nhất định sẽ vẽ đầy Trừ Tà phù lên người.

Ba ngày trôi qua, không có thêm một ai mất mạng, không khí trên Chu thuyền bớt căng thẳng đi một chút, trên boong thuyền đã lại xuất hiện tu sĩ, ai nấy đều mong ngóng đám lão giả ba mắt trở về.

Nửa tháng trôi qua… các trưởng bối vẫn chưa về, nhưng may thay, trên thuyền không có ai chết nữa, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào.

"Hay là mình nghĩ nhầm, không phải do vật không sạch sẽ, mà là do... Con cá kia?"

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen. Hắn không thể xác định có phải nguyên nhân là Kim Thu Ngư trăm năm hay không, nhưng dù sao tự giam mình trong phòng không phải cách hay. Hắn không phải là người chịu ngồi yên, vì vậy đi thương lượng với ba người Thần Toán Tử một phen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status