Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 788: Sư đồ Nương tựa lẫn nhau (Thượng)


- Sư tôn ngươi không nên che dấu, đệ tử đã hiểu ra, trước kia ngươi hai lần luyện hỏa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiển nhiên là tận lực làm vậy, chính là muốn đại thống lĩnh quân đoàn Cự Quỷ đuổi ngươi ra khỏi quân đoàn.

Bạch Hạo sùng bái, càng suy nghĩ càng cảm thấy sư tôn làm việc lỗ mãng nhưng trên thực tế tâm tư lại sâu đậm.

- Ah...

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn xem như đã hiểu, hiển nhiên hồn Bạch Hạo vẫn không hiểu con người Bạch Tiểu Thuần, tất cả không phải do Bạch Tiểu Thuần hắn cố ý làm vậy, thật sự là trời đưa đất đẩy cho nên mới xảy ra việc này, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần xoay tròn, hắn cảm thấy như vậy cũng không tệ, vì vậy vội ho một tiếng và hất cằm lên.

- Ha ha, đã bị ngươi nhìn ra rồi sao, không tệ không tệ, đồ nhi ngoan, ngộ tính của ngươi cũng tạm được, về sau nên học vi sư nhiều hơn mới được, vi sư tính toán tường tận, đi một bước đã có thể nhìn thấy cả vạn bước, thiên hạ không người có thế địch ah.

Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc chí, vênh váo tự đắc, hắn không như vậy còn tốt, hồn Bạch Hạo nhìn thấy hắn như vậy liền do dự, hắn cũng dao động với phán đoán lúc nãy.

Vào lúc nói khoác, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần cũng bước vào thành Khôi Hoàng, tòa thành này vô cùng khổng lồ, cho dù cửa thành nào cũng có thị vệ kiểm tra, thậm chí người ra vào còn phải giao nạp hồn dược, trên người Bạch Tiểu Thuần có không ít hồn dược, tiến vào thành Khôi Hoàng cũng là lúc hoàng hôn, người trong thành ra vào hối hả.

Bạch Tiểu Thuần cầm ngọc giản khế đất, dựa theo chỉ dẫn đi dạo trong thành Khôi Hoàng, hắn hít khí lạnh khi đi trên đường, thật sự là do thành Khôi Hoàng quá mức phồn hoa, mặt đất cả thành trì đều là Thanh Ngọc chế thành, ở nơi này hắn cảm nhận được linh khí đã lâu không gặp.

Còn có cửa hàng bày bán hai bên đường, cái gì cần có đều có, cho dù là oan hồn hay pháp bảo, thậm chí nước Thông Thiên Hà cũng có bán không ít.

Lúc này người tới lui không dứt, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy quá nhiều cường giả, càng có thổ dân cự nhân, bọn họ áp súc thân thể đi lại trong thành.

Xem như hắn được mở rộng tầm mắt, thành Khôi Hoàng có rất nhiều kiến trúc, phát ra bảo quang, cho dù ban đêm cũng tỏa sáng chiếu rọi tám phương, co dù thành Khôi Hoàng vào đêm cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Một giờ sau, vào lúc ban đêm hoàn toàn hàng lâm, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình đi rất xa, trên thực tế hắn chỉ đi tới khu vực thật nhỏ trong thành Khôi Hoàng mà thôi, hắn dựa theo khế đất tìm tới một cửa hàng.

Đó là cửa hàng luyện linh.

Cả thành Khôi Hoàng, không tính cả hoàng cung chia làm chín mươi bảy khu vực, trong chín mươi bảy khu vực này trung bộ chiếm cứ một thành, phía bắc lớn nhất, chiếm cứ hai thành.

Gian cửa hàng luyện linh của Bạch Tiểu Thuần nằm ở biên giới của khu vực tám mươi chín, mặc dù không tính là phồn hoa nhưng chỉ cần có cửa hàng trong thành Khôi Hoàng đã là tài phú lớn.

Lúc Bạch Tiểu Thuần thật vất vả tìm tới nơi này, cảnh đêm đã hàng lâm, trên đường đi tới đây hắn nhìn thấy rất nhiều người ra ra vào vào mua bán ở các cửa hàng.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thuần cảm thấy buồn bực, hắn tìm được cửa hàng mình muốn tìm, cửa hàng này không lớn, nó chỉ rộng một trượng, hoàn toàn không thể so sánh với các cửa hàng ba bốn trượng bên cạnh.

Biển hiệu trước cửa hàng là ba chữ Luyện Linh Phô.

Nhìn thấy ba chữ vô cùng đơn giản nhưng tàn phá không chịu nổi làm Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, về phần bên trong dài hẹp, nhìn ra được bên ngoài là cửa hàng, bên trong có hậu viện, nhưng mà nhìn thế nào thì cửa hàng này chẳng khác gì cửa hàng bỏ túi.

Tuy bên trong có một ngọn đèn dầu nhưng lại không sáng bao nhiêu, hoàn toàn chênh lệch với cửa hàng chung quanh đèn đuốc sáng trưng, càng không cần nói tới người lui tới liên tục.

Chỉ có một điểm làm Bạch Tiểu Thuần an ủi là cửa hàng này không phải không có khách, lúc này có một thanh niên đang đứng ở nơi đó, bộ ngực của hắn không ngừng phập phồng hít thở dồn dập, không đợi Bạch Tiểu Thuần đi vào, hắn nhìn thấy thanh niên này tức giận rống to.

- Lưu Vân Châu luyện của ta bị ngươi luyện ba lần đã phế?

- Đáng chết, ta chỉ yêu cầu các ngươi luyện linh hai lần, hai lần mà thôi, ngươi ngươi ngươi...

Thanh niên kia hét lên như điên, giọng của hắn truyền ra ngoài cửa hàng, đám người chung quanh đứng lại bàn tán với nhau.

- Chắc người này là người từ bên ngoài tới, nếu không cũng không chọn luyện linh ở nơi này.

- Luyện Linh Phô này nổi danh phế vật, nó có thể mở tới bây giờ đúng là kỳ tích.

Nghe người chung quanh bàn tán với nhau, Bạch Tiểu Thuần cau mày, thanh niên trong cửa hàng mang theo tức giận rời đi, hắn đứng ở ngoài cửa hàng mắng chửi vài câu, lúc này mới phiền muộn rời đi, Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhìn ra được gian cửa hàng này trừ giá trị bản thân của nó thì không còn giá trị nào khác.

- Bỏ đi bỏ đi, ta chỉ muốn tìm một nơi đặt chân mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn đi về phía cửa hàng, sau khi đi vào một gian phòng không lớn, chỉ có lão giả đang tựa vào án dài bộ dạng chán muốn chết, về phần trên vách tường chung quanh đều trống trải, mặc dù cũng có một ít vật phẩm luyện linh bày ra, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy những vật phẩm luyện linh này đa số là ba bốn lần mà thôi.

Lúc Bạch Tiểu Thuần tiến vào, lão giả này ngáp dài, ánh mắt đảo qua người Bạch Tiểu Thuần liền không để ý tới, Bạch Tiểu Thuần nhìn chung quanh một chút, hắn thở dài đi tới trước án dài, hắn ném ngọc giản khế đất ra.

- Muốn luyện ngọc giản này? Đầu tiên nói trước, cho dù thành công hay không thành công sẽ thu phí tổn trước, sau khi thất bại cũng đừng trách ta.

Lão giả này hồ nghi ngẩng đầu lên, hắn nói một câu sau đó nhìn ngọc giản, ánh mắt quét qua sau đó sững sờ mở to mắt.

- Ngươi là ông chủ?

Lão giả đứng lên dò xét Bạch Tiểu Thuần vài lần sau đó lại ngồi xuống.

- Đây là cửa hàng của ta.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ lại, hắn còn giật mình xem có đi sai hay không.

- Cũng được, ngươi đã đến thì kết toán tiền công cho ta đi, một năm ba ngàn hồn dược, còn có ba ngàn hồn dược năm tiếp theo, không cho thì lão phu sẽ bỏ đi.

Lão giả ngồi đó với thần sắc kiêu căng, ánh mắt nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần, hắn xem ra mình luyện linh không tốt nhưng hắn quen thuộc cửa hàng và thành Khôi Hoàng, trước mắt chỉ có một mình hắn trông coi cửa hàng, đối phương không để mình rời đi.

- Tiền công?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ một chút, cẩn thận hỏi vài câu sau đó xem như hiểu ra, mặc dù sinh ý không tốt nhưng tuyệt đối không phải không có, chỉ có điều từ khi cửa hàng thuộc về Bạch Tiểu Thuần gì nhân viên của gia tộc rời đi, chỉ để lại lão giả này trông giữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status