Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 793: Bảo hắn rút ra khỏi thành Khôi Hoàng


- Chỉ cần chúng ta dựa theo quy củ, có lẽ giết hắn khó khăn, đuổi hắn ra khỏi thành Khôi Hoàng vẫn dễ dàng.

Thanh niên áo trắng cười cười, hắn dùng cây quạt gõ lên bàn, trong mắt lộ ra thần thái tự tin mãnh liệt.

- Chư vị, ta mượn hồn dược dùng một chút, như vậy trong một tháng, ta sẽ làm hắn cút ra khỏi Hoàng thành!

Ánh mắt đám người Tiểu Lang Thần sáng lên nhưng không nói chuyện, một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai, khu tám mươi chín, bên ngoài Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô đã có bảy tám người ở nơi đó, chuẩn bị chờ cửa hàng khai trương sẽ vào hẹn luyện linh.

Không bao lâu Bạch Hạo đẩy cửa ra, bảy tám người lập tức tinh thần chấn động cất bước đi vào, Bạch Hạo đã sớm quen tiếp đãi, hắn không nhanh không chậm bàn sinh ý luyện linh.

Trong cửa hàng, sau án dài, Bạch Tiểu Thuần lười biếng gục ở chỗ đó, khi thì ngẩng đầu nhìn khách nhân tới, đại đa số thời gian đều cân nhắc cách luyện chế hỏa diễm mười bảy màu.

Lúc này qua phân nửa buổi sáng, hồn tu tiến vào cửa hàng không ít, lúc Bạch Hạo chiêu đãi ngay ngắn trật tự, tất cả như thường, Bạch Tiểu Thuần cũng ngáp dài, suy nghĩ có nên đi ra ngoài dạo một vòng hay không.

Vào lúc này ở cửa lớn có một thanh niên đi tới, thanh niên này mặc áo dài màu trắng, trong tay cầm cây quạt, một thân tu vi Nguyên Anh hậu kỳ làm tâm thần mọi người trong cửa hàng rung động.

Khí thế của người này thật nặng không nói, hai người đi theo sau lưng hắn đều có tu vi không tầm thường giống người hộ đạo, thủ hộ hai bên, bọn họ đi vào cửa hàng.

- Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô? Khẩu khí thật là lớn!

Thanh niên áo trắng lãnh đạm nói ra, giọng nói truyền khắp cửa hàng, mọi người chung quanh đều hiểu kẻ này tới tìm việc, vì vậy đứng xem nháo nhiệt.

Nội tâm Bạch Hạo thở dài, hắn nhanh chóng tiến lên, về phần Bạch Tiểu Thuần, hắn ghé vào án đài cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang thanh niên áo trắng một lúc, hắn cảm giác quen thuộc.

- Cảm giác này có chút tương tự đám thiên kiêu của nhà quyền quý trong Luyện Hồn Hồ.

Bạch Tiểu Thuần đang cân nhắc, cũng không biết Bạch Hạo nói cái gì, ánh mắt thanh niên áo trắng lộ ra thần thái tàn khốc, hắn hất tay áo lên, một cơn cuồng phong quét qua Bạch Hạo..

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trầm xuống, hắn biến mất khỏi án dài xuất hiện bên người Bạch Hạo, tay phải ấn một cái và cuồng phong biến mất, sắc mặt Bạch Hạo tái nhợt, thân thể cũng mơ hồ một ít, hiển nhiên bị tên thanh niên hất tay làm bị thương không nhẹ.

Hồn của Bạch Hạo suy yếu, Bạch Tiểu Thuần tức giận nhìn sang tên thanh niên áo trắng, ánh mắt đầy hàn ý.

- Dễ nói chuyện không được, thích động thủ đúng không?

Ánh mắt làm tên thanh niên áo trắng rung động, nghĩ đến các nghe đồn về người trước mặt, trái tim của hắn đập mạnh, khí thế yếu đi không ít.

- Trần mỗ cũng không ỷ thế hiếp người, nếu cửa hàng của ngươi đối ngoại khai trương, lại xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô, ta tới luyện linh, không ngờ còn nói danh ngạch đã đủ? Đây là xem thường ta?

Thanh niên áo trắng vừa lên tiếng, giọng nói truyền ra khắp bốn phía, chẳng những người trong cửa hàng vây xem, không ít người bên ngoài cửa hàng cũng xem náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, đang muốn nói chuyện thì hồn Bạch Hạo nhanh chóng bắt lấy cánh tay Bạch Tiểu Thuần, hiển nhiên nhìn ra người này tới đây gây sự.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhớ tới lúc nói chuyện với đồ nhi, đối phương khuyên bảo, lại nghĩ dù sao nơi này không phải thành Cự Quỷ, vì vậy nhịn xuống.

- Muốn luyện cái gì?

Bạch Tiểu Thuần cứng rắn nói ra.

Bạch Tiểu Thuần có ý thỏa hiệp, đôi mắt thanh niên áo trắng sáng ngời, hắn cười lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật sau đó lấy một ngọc bội màu tím ra, ngọc bội vừa xuất hiện liền có sương mù lượn lờ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy hư ảnh giao long trong đó đang gào thét, bị thanh niên vung tay liền hóa thành ánh sáng tím, hắn đưa ngọc bội tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Càng kinh người hơn trên ngọc bội có mười đạo ngân vân nhìn thấy mà giật mình, đám người chung quanh nhìn thấy cũng khiếp sợ.

- Ngọc bội phong ấn hồn một con giao long, loại hồn bảo này rất khó luyện linh!

- Đã luyện linh mười lần, lần thứ mười một... Xem như cải biến bản thân bảo vật, cũng là khó luyện nhất.

- Sợ là cho dù Luyện Hồn sư Hoàng Phẩm cũng không dám thử, xác xuất thất bại quá lớn.

Âm thanh mọi người quanh quẩn, nội tâm Bạch Tiểu Thuần sinh ra ý niệm khác, cũng giả vờ làm ra bộ dáng hèn mọn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thanh niên áo trắng.

Thanh niên áo trắng mỉm cười, mọi người chung quanh xôn xao, hắn sớm đoán trước như vậy, lúc nhìn thấy gia hỏa làm khó các thiên kiêu khác phải nhăn nhó như vậy, hắn càng cảm thấy nội tâm đắc ý.

- Ta luyện ngọc bội này, vật ấy giá trị thật lớn, ngươi cũng không phải luyện phế.

Thanh niên áo trắng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng nói ra lời này lại lộ ra thân thái đắc ý.

- Bạch mỗ luyện linh thu phí theo số lần luyện linh của bảo vật tăng nhiều.

Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, cắn răng mở miệng, nội tâm đang suy nghĩ làm sao lừa đối phương vào tròng.

Thanh niên áo trắng nghe vậy cười cười, hắn trực tiếp ném hồn tháp ra.

- Trong đó có hồn dược, đầy đủ, ngươi luyện đi, cứ dựa theo tiêu chuẩn của ngươi, nếu luyện phế của ta... Ngươi cần phải bồi thường! Nếu ngươi có thể luyện làm ta thỏa mãn, ta có thể trả cho ngươi gấp mười lần hồn dược.

Thanh niên áo trắng nói ra một câu làm người xem náo nhiệt bốn phía khiếp sợ không nhỏ, phải biết rằng Bạch Tiểu Thuần luyện linh có giá cao, mà thanh niên áo trắng lại chịu tăng gấp mười lần, giá tiền này cũng đã không cách nào hình dung, đồng dạng cái giá bồi thường khi thất bại cũng cực lớn.

- Xem như đánh bạc lớn...

- Mặc dù nói thất bại phải bồi thường, một khi thắng sẽ có thu hoạch lớn...

- Trận đánh bạc này cũng công bằng... Phải xem ông chủ cửa hàng có dám hay không.

Thanh niên áo trắng tươi cười càng đậm, nội tâm hừ lạnh, hắn đã nói trong một tháng sẽ làm Bạch Tiểu Thuần cút ra khỏi thành Khôi Hoàng, tự nhiên có nắm chắc, ngọc bội kia nhìn như bình thường giá trị không lớn, trên thực tế nó lại có giá trị không nhỏ, đây chính là đồ hoàng tộc ban thưởng, nếu thật bồi thường, nói bao nhiêu cũng có thể.

Cho dù đối phương thành công một lần, hắn có thể yêu cầu lại luyện một lần, cứ như thế, sớm muộn gì cũng nát, xem ra mình thắng rất dễ dàng, một khi nát thì hắn sẽ làm khó dễ.

Mà hắn có tính cách âm độc, rõ ràng là một hồi đánh bạc nhưng hết lần này tới lần khác không nói như vậy, mà là từng bước ép sát đào hố cho Bạch Tiểu Thuần nhảy vào, lại nói đánh bạc cũng chẳng khác gì dùng ngôn từ đấu nhau..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status