Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 902: Vây công


Tên Thiên Hầu này nói to, hắn tiến lên vài bước cúi đầu với Đại Thiên Sư!

Bạch Tiểu Thuần nhìn tên Thiên Hầu nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn lên người Thiên Hầu, sau đó lại có tên Thiên Hầu khác đi ra.

- Đúng vậy, Đại Thiên Sư, Bạch Hạo không trải qua cho phép đã chém giết Thiên Hầu của triều đình, kẻ này không tuân vương pháp, nhất định phải giết.

- Đại Thiên Sư, thần thỉnh tấu, chém giết Bạch Hạo!

- Đại Thiên Sư, thần cũng thỉnh tấu, phải xử quyết Bạch Hạo tại chỗ.

Đám Thiên Hầu kia như tổ ong vò vẻ bị chọc thủng, lúc này có bảy tám người đứng ra bắt lấy chuyện Chu Vũ Đạo muốn ép Bạch Tiểu Thuần vào chỗ chết.

Bạch Tiểu Thuần lườmđaám người này, cuối cùng mình cũng cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát thu hồi ánh mắt, hắn mặc kệ đám người đang thỉnh tấu.

- Xem ra trước khi tìm Hạo nhi nên đi tìm mấy gia tộc này nhiều một chút!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng oán thầm.

Đại Thiên Sư trầm mặc, Thiên Công a mưu túc trí đều không nói chuyện, đám Thiên Hầu đã như thế, sau đó lại có vài tên đứng ra, càng có một tên Thiên Hầu họ Lưu đứng trước Đại Thiên Sư ôm quyền cúi đầu.

- Đại Thiên Sư, thần đã vạch ra một trăm tội lớn của Bạch Hạo, hôm nay muốn ở trên triều đình tuyên đọc tội danh của cuồng đồ này.

Những lời này vừa ra làm nhiều người hít khí lạnh, ánh mắt nhìn sang tên Thiên Công họ Lưu, hắn là Lưu Dũng, trong các Thiên Hầu nơi đây, tu vi của hắn chỉ ở mức trung bình, hắn trái ngược với Chu Vũ Đạo, hắn rất sinh động, nhất là chuyện mọi người liên thủ hiếm thấy như thế càng làm hắn phấn chấn không thôi.

Cho nên nội tâm đã có ý định, hắn muốn lại náo động, cũng muốn người khác lau mắt mà nhìn mình..

Ngay cả đám Thiên Công cũng chú ý tới Lưu Dũng, Đại Thiên Sư cũng dò xét qua, hắn thật sự bị một trăm tội lớn của Lưu Dũng làm rung động.

Bạch Tiểu Thuần cũng bị dọa kêu to, hắn hít sâu một hơi nhìn Lưu Dũng, sững sờ một lúc, hắn nhìn tên Thiên Hầu này quen mắt, biết rõ họ Lưu nhưng không có ấn tượng quá nhiều, thật không nghĩ tới hắn vừa lên tiếng đã nói ra một trăm tội lớn của mình.

Nhìn thấy nhiều người đang mình hắn, nội tâm Lưu Dũng phấn chấn, hắn tiến lên vài bước.

- Bạch Hạo lúc còn ở trong gia tộc lại giết thân tộc, đại nghịch bất đạo, đây là tội phản tộc!

- Lúc ở thành Cự Quỷ đoạt thê tử của người khác, táng tận thiên lương, đây là tội cường đoạt!

- Ăn cắp hồn tràng của Thái gia, làm Thái gia tổn thất lớn, đây là tội trộm cướp!

- Cướp đoạt bảo tàng Trần gia, làm cho Trần gia tại thành Cự Quỷ tổn thất thảm trọng, đây là tội ăn cướp!

...

Lưu Dũng thao thao bất tuyệt, ngữ nhanh chóng đọc rất nhanh, thời gian dần qua, ánh mắt tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Lưu Dũng, nhìn hắn không ngừng gán tội danh lên đầu Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Dũng, nghiến răng nghiến nhưng biết rõ đối phương liệt ra không ít tội trạng là đã điều tra qua, bằng không hắn cũng không biết được những việc nhỏ như thế.

- Trong Luyện Hồn Hồ, hắn hấp thu sinh cơ của các thiên kiêu luyện tà công, đây là tội ác độc!

- Còn nữa, sau khi tới thành Khôi Hoàng lại suýt làm quân đoàn Cự Quỷ bất ngờ làm phản, phóng hỏa bốn phía, đây là tội phóng hỏa.

...

Lưu Dũng càng nói càng phấn chấn, giọng càng lúc càng lớn. Nhất là hắn nhìn thấy Thiên Hầu, Thiên Công đều trầm mặc, cả đại điện chỉ còn lại hắn nói, hắn kích động càng sôi sục hơn nữa.

- Trong phố luyện linh, bán hồn dược, luyện linh giá cao, đây là tội lên giá ào ào.

- Sau khi hắn trở thành giám sát sứ, mượn xét nhà trung gian kiếm lời túi riêng, đây là tội tham ô!

Lưu Dũng không ngừng lên tiếng, thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi qua một nén nhang hắn vẫn còn chưa nói xong, thậm chí ngữ khí cũng không có chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.

Cảnh này làm nhiều người rung động, cũng làm Bạch Tiểu Thuần triệt để há hốc mồm, thậm chí hắn càng bội phục Lưu Dũng.

Đại Thiên Sư dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lưu Dũng vài lần, hắn thật không phát hiện Lưu Thiên Hầu lại tổng kết quy nạp và tìm hiểu tình báo vượt qua người thường.

-... Đây là tội bỏ rơi nhiệm vụ!

-... Đây là tội lạm dụng chức quyền!

-... Đây là tội nhận hối lộ!

- Cuối cùng, hắn chém giết Thiên Hầu vô tội vô cùng tàn nhẫn, đây là tội giết người!

Sau khi lại qua một nén nhang, Lưu Dũng lúc này mới nói xong, hắn thở dốc vài hơi sau đó ôm quyền với Đại Thiên Sư.

- Đại Thiên Sư, thần nói xong, Bạch Hạo là kẻ vạn ác tập trung vào một thân, phạm phải một trăm tội lớn, bất cứ tội nào trong đó cũng đáng lăng trì xử tử, thần thỉnh tấu phân thây xé xác Bạch Hạo răn đe!!

Sau khi hắn dứt lời, tâm thần mọi người chấn động rất mạnh, bọn họ xem như đại khai nhãn giới, có cảm giác Lưu Dũng biến thành kẻ khác, hiện tại kịp phản ứng và liên tục đi ra, ôm quyền bảo Đại Thiên Sư định tội!

- Thần tán thành!

- Thần cũng tán thành!

- Trăm tội của Lưu Thiên Hầu cực kỳ có chứng cớ thuyết phục, thần cũng tán thành!

Không phải một đám, mà là vài chục Thiên Hầu đều đi ra, bọn họ đều lên tiếng, trong tám mươi chín Thiên Hầu đã có một nửa đứng ra.

Những người còn lại nhìn nhau, sau đó cũng ôm quyền với Đại Thiên Sư Sư và lên tiếng tán thành.

- Thần tán thành! Phải hành quyết Bạch Hạo tại chỗ.

Âm thanh to lớn như sóng cồn oanh động tứ phương, Bạch Tiểu Thuần nhìn đám người này, nội tâm không ngừng kêu to, nhất là Lưu Dũng càng làm hắn kiêng kị rất mạnh.

- Chẳng lẽ người này có sở trường đào động, chuyện nhỏ như thế bị xé ra to, quá xảo trá, không ngờ điều tra việc của ta rõ ràng như vậy.

Bạch Tiểu Thuần đã ghi nhớ Lưu Dũng trong lòng, suy nghĩ về sau phải thu thập kẻ này.

Đại Thiên Sư nhíu mày, chuyện cả triều văn võ thống nhất với nhau nhắm vào một người, muốn đẩy kẻ khác vào chỗ chết, nếu là hắn lúc trước sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao thời điểm này Bạch Tiểu Thuần đã triệt triệt để để trở thành cô thần, nếu mình cứu hắn, như vậy Bạch Tiểu Thuần sẽ trung tâm với hắn.

Hiện tại có một đám người cùng thỉnh tấu, một khi triều đình bất ổn sẽ ảnh hưởng tới hắn không nhỏ, trừ phi là hắn có thể có được lý do không ai nói gì, nếu không cho dù Bạch Tiểu Thuần có thành nghĩa tử của hắn, hắn cũng không cách nào bảo trụ đối phương ngay lúc này.

Nội tâm của hắn thở dài, thầm giận Bạch Tiểu Thuần xông ra đại họa như thế, nội tâm hắn không còn do dự.

Việc này còn chưa kết thúc, sau khi tất cả Thiên Hầu lên tiếng, ánh mắt Trần Hảo Tùng lóe sáng, hắn nhìn thấy do dự của Đại Thiên Sư biến mất, lúc này mới đi ra ôm quyền với Đại Thiên Sư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status