Nhất niệm vĩnh hằng

Chương 934: Nhạc phụ cứu ta! (Thượng)


Trời đất như có sấm sét ầm ầm đánh xuống, mây đen đang tràn ngập bầu trời, dường như bị kích thích, run lên một chút rồi bất chợt, những hạt mưa từ đó rơi xuống, rải ra khắp mặt đất. Trước mặt Bạch Tiểu Thuần, Lôi Sơn toàn thân run rẩy, hắc mang trong mắt dần mờ đi rồi biến mất, cặp mắt vô thần nhìn Bạch Tiểu Thuần, đôi môi khẽ động.

- Chủ nhân, sẽ tới tìm ngươi...

Còn chưa nói hết câu, thân thể gã đã nổ ầm một tiếng, chỉ trong nháy mắt liền vỡ vụn ra, không phải chỉ có chia năm xẻ bảy mà là biến thành vô số những khối thịt nát, xương gãy bắn tung ra bốn phía, rơi lả tả trên đất.

Về phần máu đen của gã đều đã bị nước mưa cuốn trôi. Lúc này, sấm sét đánh xuống, cơn mưa càng lớn.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, khí tức có chút không ổn định, nhìn về phía xa, nơi Công Tôn Uyển Nhi bị phong ấn, hắn im lặng, quay người đi, thân thể lóe lên một cái, ôm lấy Hồng Trần Nữ, bay lên không, đặt chân xuống Thiên Chu. Cả con thuyền chấn động, ở dưới cơn mưa, hóa thành một vệt cầu vồng xuyên qua làn mưa bay về phương xa.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần mang theo Hồng Trần Nữ còn đang hôn mê, toàn lực vận chuyển tu vi Nguyên Anh hậu kì để điều khiển Thiên Chu bay đi thì cách đó mấy vạn dặm, nơi Công Tôn Uyển Nhi bị Hồng Trần Nữ dùng Hồng Trần Tử Mạch phong ấn, bỗng nổ vang một tiếng.

Vụ nổ này làm xung quanh xuất hiện sóng gợn, lan ra xung quanh, những nơi nó đi qua, đất đá xung quanh đều bị thổi bay đi ba thước, lõm xuống. Còn tòa thành trì lớn bằng bàn tay kia cũng lập tức tan vỡ.

Ngay khi đó, có hắc khí từ bên trong thành trì vỡ vụn kia bay lên không, sau đó ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một tiểu cô nương, ngay sau đó liền biến thành Công Tôn Uyển Nhi, rồi lại một lần nữa trở thành Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu ca ca, bây giờ thì ngươi làm sao trốn được đây, chỉ cần ngươi xuất hiện thì kế hoạch của ta coi như đã thành công rồi.

Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười, thân thể lóe lên, dung nhập vào hư vô, sau đó đã xuất hiện ở nơi Lôi Sơn mất mạng.

Nàng đứng ở đó, nhìn mặt đất xung quanh, khẽ cau mày.

- Dám làm Tiểu Hùng của ta vỡ vụn rồi... Đã thế, ngươi sẽ làm Tiểu Hùng mới của ta.

Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi lúc trước, đôi mắt lóe lên sát khí!

Người

Công Tôn Uyển Nhi vừa nhìn về phương hướng hắn rời đi, lập tức ở cách đó hơn một vạn dặm, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên Thiên Chu bỗng giật nảy mình, quay người lại. Dù rằng hắn không nhìn thấy, thế nhưng nội tâm dường như thấy lạnh lẽo, thân thể hắn cũng run rẩy một chút, dường như hắn và Công Tôn Uyển Nhi tuy cách nhau hơn vạn dặm nhưng dường như có linh cảm.

- Nàng đang đuổi tới!

Bạch Tiểu Thuần biến sắc mặt, hiện giờ Hồng Trần Nữ vẫn còn hôn mê, hắn vội vàng lấy ra ngọc giản truyền âm, thế nhưng vẫn không thể sử dụng được.

Điều này làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh hoảng, hơi thở lộ vẻ lo lắng. Đối với Công Tôn Uyển Nhi kia, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, bất kể là tại Vẫn Kiếm Thâm Uyên hay trong Táng cung, đối phương đều mang lại cho hắn một nỗi ám ảnh.

Điều quan trọng nhất là, từ đầu đến giờ, Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể nhìn thấu tiểu cô nương kia rốt cuộc có tu vi gì, có lẽ ngay từ ban đầu nàng không phải là quá mạnh, thế nhưng càng cắn nuốt, qua bao nhiêu năm nay, sự mạnh mẽ của nàng đã vượt khỏi phạm vi thông thường.

Bây giờ đến Hồng Trần Nữ cũng đại bại dưới tay nàng, ngay đến đòn sát thủ phong ấn kia cũng không vây khốn được nàng quá lâu, Bạch Tiểu Thuần có thể tưởng tượng, nếu cứ cắn nuốt như vậy thì độ khủng bố của nàng sẽ càng ngày càng kinh người.

- Người này, rốt cuộc là có lai lịch gì đây, lần đầu tiên là xuất hiện ở bên trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, cũng không có gì khác biệt với những Sát Hồn khác, chỉ vì nuốt được một viên đan dược của ta mà...

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đây liền hối hận muốn chết. Lúc này hắn không ngừng thở dài, toàn lực vận chuyển tu vi, gia tốc cho Thiên Chu, nổ vang một tiếng, bay đi thật nhanh.

Thế nhưng chỉ sau một lúc, hắn liền sợ hãi, từ xa xa có thể loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười như có như không. Tiếng cười kia lúc đầu còn ở rất xa thế nhưng rất nhanh sau đó đã tới thật gần.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, một lần nữa quay đầu lại. Lập tức hắn nhìn thấy ở phía xa trên trời bỗng xuất hiện một đám khói đen đang cuồn cuộn mà đến. Ngay trước đám khói đen là một khuôn mặt, mà khuôn mặt này lại chính là của... Bạch Tiểu Thuần hắn!

Chỉ là lúc này nó rất quỷ dị, lại dữ tợn chẳng khác gì Lệ Quỷ, đang bay tới rất nhanh.

- Tiểu ca ca thì ra người trốn ở nơi đây.

Ngay khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, từ phía xa một âm thanh quỷ dị cùng với tiếng cười đáng sợ liền truyền tới, vang vọng bên tai hắn.

- Ta không phải tiểu ca ca của ngươi... Ngươi nhận lầm người rồi.

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng mở miệng, âm thanh cũng có chút run rẩy. Dù là chiến lực của hắn lúc này có thể nghiền ép được Thiên Nhân sơ kì, thế nhưng trực giác của hắn mách bảo, bản thân mình tuyệt đối không phải đối thủ của Công Tôn Uyển Nhi đầy quỷ dị này.

- Làm sao có thể nhận lầm người đây, tiểu ca ca à, ta đi tìm ngươi thật vất vả, thế mà ngươi lại làm hỏng Tiểu Hùng của ta rồi, ngươi, phải bồi thường cho ta.

Khuôn mặt ngưng tụ trên đám khói đen kia bỗng truyền ra tiếng cười khanh khách, gương mặt kia càng tăng tốc độ nhanh hơn nữa. Chỉ trong chốc lát, khoảng cách của nó cùng Thiên Chu chỉ còn không đến trăm trượng!

Thấy khoảng cách gần như vậy, Bạch Tiểu Thuần suýt nữa là nhảy dựng lên, sợ tới hồn bay phách tán, da đầu tê dại, lông tóc đã sắp dựng đứng lên, toàn thân hắn thậm chí còn không ngừng run rẩy.

- Thật sự là ngươi đã nhận lầm người rồi... A đúng rồi, cứ theo hướng này, ngươi sẽ đi tới Khôi Hoàng Thành, ở đó có một kẻ tên là Trần Hảo Tùng, có lẽ người ngươi cần tìm là hắn đấy... Mà còn có một gã tên là Triệu Hùng Lâm, thân thể vô cùng khôi ngô, vừa nhìn đã thấy rất thích hợp làm Tiểu Hùng, mau đi đi, hắn nhất định vẫn còn ở đó.

Bạch Tiểu Thuần lời nói đã bắt đầu mất trật tự, ngón tay run rẩy chỉ về phía xa.

Công Tôn Uyển Nhi lập tức nở nụ cười, chỉ là nụ cười này vô cùng lạnh lẽo. Vừa thấy vậy, lập tức đầu óc Bạch Tiểu Thuần dường như nổi lên những cơn sóng lớn. Gương mặt kia há miệng thật lớn, khói đen nhanh chóng bành trướng khiến cho nó cũng trở nên to lớn vô cùng, kích thước chỉ trong chớp mắt đã biến thành mấy ngàn trượng, chỉ há miệng là đủ nuốt cả ngọn núi lớn. Nó nhanh chóng bay tới Thiên Chu, ngoạm một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status