Nhất phẩm ngỗ tác (Nữ ngỗ tác)

Quyển 1 - Chương 119: Vua ngựa hoang



Edit: Leo

Trang trại ngựa tại thành Thạch Quan.

Gió lạnh thổi giữa nền trời u ám, bông tuyết bay tán loạn, che khuất đồng cỏ triền núi, trên sườn núi trắng xoá lại đen nghìn nghịt đầu người.

Trong quân thường có những trận tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, trang trại ngựa ba mặt là sườn núi, sáng sớm đã đứng đầy tân quân Tây Bắc. Gió thổi to, tuyết rơi đọng trắng xóa từng hàng lông mày, nhưng không che lấp được những đôi mắt đang hưng phấn nhìn chằm chằm ngự trướng bên dưới sườn núi. Bên ngoài trướng, tướng lĩnh cấp Đô Úy trở lên khoác chiến giáp kỵ trang, đứng trang nghiêm, quân dung chấn động sơn quan.

Bên trong ngự trướng đốt chậu than, Bộ Tích Hoan chậm rãi thưởng trà, Nguyên Tu cùng với Cố lão tướng quân và Mộ Thanh đứng bên cạnh làm bạn giá, chức quan Mộ Thanh tuy thấp, nhưng là người nổi bật nhất trong tân quân, được làm bạn bên cạnh thánh giá, tượng trưng cho tân quân Tây Bắc làm bạn giá.

Trong trướng trải thảm lạc đà, chậu than đặt ở giữa phòng, cách Mộ Thanh gần nhất, lửa đỏ chiếu vàng giầy chiến, toàn thân ấm áp. Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Bộ Tích Hoan, không biết hôm nay hắn muốn làm gì, nhưng nhất định không yên ổn.

Đang nghĩ ngợi lung tung, bên ngoài trướng có tiếng người đạp tuyết tới, cung nhân bên ngoài đưa tin: “Khởi bẩm bệ hạ, Phiêu Kị tướng quân Lỗ Đại đã chọn ngựa đã trở lại.”

Cưỡi ngựa bắn cung không có ngựa thì không thành, tướng lĩnh quân Tây Bắc đều có chiến mã, nhưng khi Thánh giá tới không mang theo ngựa riêng, vừa rồi Lỗ Đại lĩnh mệnh đi chọn ngựa, người đi chưa đến mười lăm phút, đã trở lại.

“Truyền.”

“Vâng.” Cung nhân lĩnh chỉ, ở bên ngoài hô lớn, “Thánh thượng cho truyền Phiêu Kị tướng quân Lỗ Đại vào ——”

Rèm trướng đẩy ra, gió tuyết bên ngoài rót vào, trên chiếc giầy vừa được hơ ấm của Mộ Thanh dính vài bông tuyết, nhanh chóng hóa thành nước, thấm vào mặt giầy. Bộ Tích Hoan nhìn thấy, mày khẽ nhíu lại, khi ngước mắt lên vẻ mặt đã khôi phục như thường, nhìn Lỗ Đại bước vào.

“Bệ hạ, đã chọn được ngựa.” Lỗ Đại tùy ý quỳ xuống.

“Ừ.” Bộ Tích Hoan nhàn nhạt đáp lại, giơ chén trà sang một bên, cung nhân phía sau vội vàng đỡ lấy, hắn lười nhác đứng lên, nói: “Đi thôi, nhìn thử xem.”

Nguyên Tu cùng với Cố lão tướng quân, Mộ Thanh đi theo phía sau, Lỗ Đại đứng dậy đuổi kịp, cung nhân vừa vén mành, gió tuyết đập vào mặt, Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng phía trước, hơi hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Trẫm lạnh, đưa chậu than lại gần chút.”

Cung nhân nghe vậy vội vàng làm theo.

Lỗ Đại trừng mắt, mày nhíu chặt muốn chết, ở phía sau âm thầm phỉ nhổ.

Lạnh?! Lạnh còn chọn ngày tuyết lớn như thế này tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, tự làm tự chịu!

Lúc này, cung nhân đã đưa chậu than lại đây, mấy người đồng loạt tránh ra, chậu than được đặt ở phía sau Bộ Tích Hoan. Mấy người Nguyên Tu đành phải cách chậu than theo hầu ở phía sau, giương mắt nhìn ra bên ngoài trướng.

Bên ngoài trướng không có con ngựa nào, cách màn tuyết trắng xóa, chỉ trông thấy sườn núi đối diện đông nghìn nghịt người.

“Ngựa đâu?” Nguyên Tu quay đầu lại hỏi Lỗ Đại.

Lỗ Đại nhếch miệng cười với Nguyên Tu, sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, cảm giác không ổn, Lỗ Đại hô lớn với thân binh đang đứng chờ bên ngoài: “Đưa ngựa tới đây!”

Thân binh kia lĩnh mệnh mà đi, cách xa mấy chục bước, thổi một tiếng còi dài về phía trạm ngựa!

Tiếng còi vừa dứt, gót sắt vang lên!

Phương bắc truyền đến tiếng rít gào giận dữ, gió cuốn tuyết bay, bên ngoài lối vào, từng con ngựa cao lớn hung mãnh đạp tuyết tới, như trời đất mênh mông vẽ ra một nét mực đậm! Vạn ngựa lao nhanh tráng lệ tựa một bức tranh!

“Ngựa Tây Bắc đều là ngựa tốt! Mạt tướng không biết sở thích của bệ hạ thế nào, cho nên chọn tất cả những con tốt nhất tới.” Lỗ Đại nói với Nguyên Tu.

“Làm bậy!” Nguyên Tu trách mắng.

Chiến mã trong quân tất nhiên đều được tuyển chọn loại tốt nhất, nhưng tính tình có ác liệt có hiền hòa, để Thánh thượng trước mặt vạn quân tự mình chọn ngựa, chẳng lẽ không phải cố ý làm khó dễ? Chiến mã có ôn hòa cũng không thể so với ngựa đã được thuần hóa trong cung, Thánh thượng chắc chắn cưỡi không quen, nếu tuyển chọn kỹ lưỡng đưa đến thì không nói làm gì, nhưng nếu tự mình chọn, chọn tính tình ôn hòa sẽ có người xem thường, mà chọn tính tình ác liệt không thể thuần phục càng dễ trở thành trò cười. Lại nói chọn ngựa là một môn học vấn, cùng là ngựa ác, nhưng phẩm mạo cũng có tốt xấu, tân binh đang quan chiến trên sườn núi thì không nói làm gì, nhưng tướng lãnh trong quân hôm nay phần lớn là lão quân Tây Bắc, hằng ngày gắn bó với chiến mã, cách nhìn ngựa cực chuẩn, nếu Thánh thượng chọn vào một con ngựa quá kém, trong lòng tướng lĩnh tất sinh ý coi khinh.

Quân Tây Bắc phòng thủ biên quan, binh sĩ trong quân đều là những hán tử nhiệt huyết nhất, đối với hành vi hoang đường của Thánh Thượng mấy năm gần đây đều có phê bình kín đáo, trận tỷ thí hôm nay nếu bêu xấu, sợ là khiến lòng quân càng thêm bất mãn.

Nguyên Tu trừng mắt nhìn Lỗ Đại, hắn dặn đã chọn một con ngựa ôn hòa, thằng nhãi này lại dám làm bậy!

Lỗ Đại sờ sờ mũi, toét miệng cười. Chọn con ngựa ôn hòa? Như thế thật không thú vị! Có bản lĩnh thì tự mình chọn, tự thuần ngựa để cho các tướng sĩ xem! Không phải có lời đồn, Thánh thượng …… thích nằm dưới hầu hạ sao? Chiến mã Tây Bắc đều cao lớn hùng tráng, dựa vào cái thân thể mềm oặt của Hoàng Đế này, cho dù chọn một con ngựa ôn hòa, hắn cũng không lên được lưng ngựa!

Mối thù lúc trước đám thái giám của Mỹ Nhân Tư cướp binh Tây Bắc, lần này coi như có cơ hội trả thù!

Đương lúc Nguyên Tu và Lỗ Đại còn đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, chiến mã đã phi đến nơi tận cùng của trại ngựa, không còn đường để đi, con chiến mã dẫn đầu cất vó hí dài một tiếng, đạp tuyết chuyển thân mình, dẫn cả đoàn tuấn mã chạy vòng quanh trại ngựa.

Cả đàn ngựa lớn chạy qua trước ngự trướng, như nét mực hắt ngang qua cuốn tuyết bay mù mịt, Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng bên ngoài trướng, đón gió tuyết, cười nhạt.

Nguyên Tu nói: “Vi thần nguyện chọn ngựa thay bệ hạ.”

Cũng may tuy Lỗ Đại làm bậy, nhưng cũng không phải làm bậy đến không đường cứu chữa, hắn chỉ nói không biết Thánh thượng thích loại nào, cho nên đều đưa ngựa đến cũng không nói để Thánh thượng tự mình chọn ngựa, như thế để hắn chọn thay, chỉ mong Thánh thượng đừng ghi việc này thành thù.

“Tâm ý của Ái khanh trẫm nhận.” Bộ Tích Hoan không quay đầu lại, giữa tiếng gào rít của gió bắc, giọng nói nam tử lười biếng đến nỗi khiến cho người ta nhớ đến ánh dương cuối xuân, “Trẫm tự mình chọn.”

“Bệ hạ!” Nguyên Tu hơi giật mình, hắn và Cố lão tướng quân liếc nhìn nhau một cái, đang muốn ngăn cản, đã thấy Bộ Tích Hoan khoanh tay bước ra ngoài.

Vạn quân chợt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió kêu, tân quân đứng trên sườn núi ngóng nhìn bên ngoài ngự trướng, giữa gió tuyết đứng một người, người nọ chậm rãi bước đi, ống tay áo tản ra, như đóa sen hồng giữa đất trời trắng xóa. Hắn bước về phía đoàn ngựa, Nguyên Tu và Cố lão tướng quân cùng đi, Mộ Thanh và Lỗ Đại theo ở phía sau, đột nhiên giọng nói của Bộ Tích Hoan vang lên.

“Ồ?”

Giọng nói kia mang theo vài phần hứng thú, Mộ Thanh theo ánh mắt Bộ Tích Hoan nhìn lại, thấy chiến mã chạy băng băng như điện, cả đoàn nhoáng cái đã vượt qua ngự trướng, chạy về nơi xa, trong chốc lát nàng không cảm thấy có gì không đúng, ánh mắt dõi theo đàn ngựa không rời, thấy đàn ngựa dần dần vòng qua phía đối diện, tuyết lớn che mắt người, trang trại rộng lớn, Mộ Thanh không nhìn rõ phía trước, chỉ cảm thấy đàn ngựa hơi loạn, lại không biết xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, hỏi: “Sao lại đem nó đến đây?”

“Hả?” Thị lực của Lỗ Đại không tốt như Nguyên Tu, trong chốc lát chưa nhìn ra, đợi đến khi đàn ngựa lại chạy tới, hắn mới trừng mắt há mồm, “A!”

Tuyết lạnh rót đầy miệng, Lỗ Đại vẫn không ngậm miệng lại.

Mộ Thanh nhìn chằm chằm đàn ngựa, lúc này mới nhận ra đàn ngựa không nối liền, mấy con chiến mã vẫn luôn duy trì khoảng cách với một con ngựa trong đàn, con ngựa kia toàn thân tuyết trắng, chỉ có hai tai và bốn vó là đen, so với con ngựa dẫn đầu đàn còn thần tuấn hơn.

Nó chạy giữa đàn ngựa, chiến mã chung quanh luôn duy trì khoảng cách ba thước với nó, theo đàn ngựa chạy một vòng, nó hình như không muốn chạy nữa, muốn thoát khỏi đàn, chiến mã bên ngoài nhanh chóng tránh ra, đàn ngựa hơi hỗn loạn.

Một con ngựa màu mận chín tránh chậm, con ngựa trắng kia bỗng nhiên cất vó, hí dài một tiếng, tiếng hí như đâm thủng cuồng phong gào thét, cả thân hình nó dựng thẳng, tầng mây như mở ra, sắc ngày chợt sáng! Con ngựa màu mận chín bị nó đá ngã lăn ra đất, tuyết bắn cao cả trượng!

Đàn ngựa kinh sợ hỗn loạn, con ngựa trắng kia phun ra tiếng phì phì trong mũi, đuôi ngựa vung, ngẩng đầu ra khỏi đàn, đi bộ đến một chỗ trống trải.

Vạn quân trên sườn núi khấp khởi tiếng hô, nghị luận sôi nổi, đều nói ngựa thật mạnh!

“Mẹ nó!” Lỗ Đại không màng thánh giá ở đây, mở miệng mắng chửi, quay đầu hỏi thân binh, “Thế này là thế nào? Sao lại đem nó đến đây?”

Thân binh kia gãi gãi đầu, vội kêu oan: “Tướng quân, chuyện này không thể trách ta được, con ngựa hoang này vốn là nuôi thả, ngài chọn chiến mã quá nhiều, có lẽ khi đàn ngựa tiến vào kéo theo cả nó.”

“Ngựa hoang?” Bộ Tích Hoan xoay người cười hỏi.

“Vâng.” Nguyên Tu trả lời: “Con ngựa này ở thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, một lần theo đàn ngựa cùng trở về.”

“Đã là ngựa hoang, vì sao lại cùng trở về?”

Cố lão tướng quân cười, trả lời: “Bệ hạ có điều không biết, để cải tiến chiến mã trong quân, Đại tướng quân thường dẫn tướng sĩ lên thảo nguyên tìm kiếm ngựa hoang, năm trước Ngũ Hồ gây chiến, quân ta và liên quân Ngũ Hồ chiến đấu trên thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, sau trận chiến dọn dẹp chiến trường, phát hiện một đàn ngựa hoang. Đại tướng quân hạ lệnh bắt cả đàn về, chỉ có con ngựa này không trói được, con ngựa này là vua của đàn ngựa hoang, đàn ngựa đã theo quân nhập quan, nên con ngựa này cũng đi theo phía sau. Bởi vì tính tình của nó ác liệt, không chịu ở trong chuồng ngựa nên Đại tướng quân hạ lệnh nuôi thả nó trong trại.”

“Đúng thế. Năm nay chiến sự khẩn cấp, thần còn chưa kịp thuần phục ngựa này, khiến bệ hạ kinh sợ, xin bệ hạ thứ tội.” Nguyên Tu nói.

“Ồ?” Bộ Tích Hoan cười, liếc mắt nhìn con ngựa hoang kia một cái, nhấc chân đi qua.

“Bệ hạ!” Cố lão tướng quân sợ hãi, vội vàng đi qua cùng, một đường gọi: “Bệ hạ không thể tới gần con ngựa này! Ngựa này……”

Còn chưa dứt lời, Bộ Tích Hoan đã dừng lại trước con ngựa trắng kia ba thước, đúng là khoảng cách vừa rồi đám chiến mã duy trì với nó.

Con ngựa kia đang đào đào tuyết trên mặt đất để ăn cỏ, đầu cũng không nâng, lạnh lùng xoay người, ăn đến bãi cỏ phía sau, đưa mông nhằm phía Bộ Tích Hoan, thuận đường đá đá tuyết, tuyết bắn về phía sau, Bộ Tích Hoan mỉm cười tránh ra, tuyết tức khắc bắn vào mặt Cố lão tướng quân.

Bộ Tích Hoan vẫn duy trì khoảng cách ba thước, vòng đến trước mặt con ngựa,  ngựa kia vừa muốn ăn cỏ, thấy hắn tới, vẫn không thèm nâng mắt, xoay nửa người, tiếp tục tìm cỏ ăn.

Bộ Tích Hoan nhìn nó, ý cười thêm sâu, tính tình này…… sao giống một người?

“Trẫm muốn làm một giao dịch với ngươi.” Hắn không tiếp tục đi đến trước mặt ngựa nữa, mà bắt đầu cùng nó nói chuyện.

Ngựa kia phát ra tiếng mũi phì phò, tiếp tục ăn cỏ của mình.

Bộ Tích Hoan tiếp tục nói, “Trẫm hôm nay tỷ thí tài cưỡi ngựa bắn cung trong quân, ngươi nếu giúp trẫm lần này, trẫm sẽ thả ngươi trở về thảo nguyên.”

Động tác ăn cỏ hơi dừng lại, lỗ tai màu đen giật giật.

“Không chỉ thả ngươi trở về, đàn ngựa của ngươi trẫm cũng thả! Thế nào?”

“Bệ hạ……” Cố lão tướng quân giật khóe miệng.

“Đàn ngựa hoang đó còn ở đây không?” Bộ Tích Hoan mặc kệ Cố lão tướng quân muốn nói gì, chỉ hỏi lại một câu.

“Bẩm bệ hạ, vẫn còn.”

“Vậy phái người đi kiểm kê, lát nữa mang đến đây, sau hôm nay, thả về thảo nguyên!”

Nguyên Tu và Cố lão tướng quân đều giật mình, vẻ mặt Lỗ Đại giận dữ, thật vất vả với bắt được một đàn ngựa hoang, nói thả là thả?

Ngựa kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bộ Tích Hoan, Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng giữa gió tuyết cười nhìn nó, một người một ngựa đối diện nhau, thiên địa mênh mang chỉ còn màu tuyết trắng.

Không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng hí dài, ngựa kia ở tại chỗ đạp tuyết, tuyết vừa bắn lên, ngựa đã phi ra, bóng dáng của nó như điện, chớp mắt đã ngoài mấy trượng.

Vạn quân đứng trên sườn núi kinh hô, thật nhanh!

Vừa rồi chạy giữa đàn ngựa, không thấy được tốc độ của nó, không ngờ lại thần tốc như thế!

Còn đang kinh hô, ngựa đã dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bộ Tích Hoan mũi phì phò không ngừng, chân không kiên nhẫn đạp đạp đất.

Bộ Tích Hoan cười dài một tiếng, nói: “Lấy yên ngựa tới!”

Cung nhân ở chỗ xa nghe vậy vội đi lấy yên ngựa, khi đưa tới đầy mặt tươi cười, nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Đây là thần mã, thế nhưng dăm ba câu đã bị bệ hạ thuần phục! Không biết nên ban tên gì?”

Cung nhân kia nghĩ, xong việc thả về thảo nguyên là không thể nào, chẳng qua chỉ là một con ngựa, súc sinh mà thôi, gì cần phải giữ lời hứa?

Bộ Tích Hoan nghĩ, xong việc sẽ thả về thảo nguyên, ban hay không ban tên đều không sao, có điều ——

Hắn thật sự muốn đặt cho nó một cái tên.

Hắn giương mắt, nhìn về phía thiếu niên áo bào trắng phía sau Nguyên Tu, cười nói: “Ừ, như vậy gọi là …… Khanh Khanh đi.”

~*~

Leo: Chương sau có Pass!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status