Nhất phẩm ngỗ tác (Nữ ngỗ tác)

Quyển 1 - Chương 58: Địa điểm gây án



“Tướng quân không cần nóng vội.” Mộ Thanh ở bên cạnh xác chết từ từ đứng lên, trong con ngươi đã có chút ánh sáng, “Trên đời không có vụ án nào che giấu hoàn mỹ, cẩn thận nghiên cứu chắc chắn có sơ hở. Ta nghĩ, chúng ta có biện pháp nhìn thấy vị hung thủ này.”

Lỗ Đại ngẩng đầu, ngoài rừng nắng sớm như sợi, âm u dần tan đi, “Tiểu tử ngươi nhìn ra cái gì rồi?”

“Đã rõ ràng.” Mộ Thanh nói, lập tức đi ra ngoài rừng, “Đến bờ sông.”

Bờ sông cỏ dầy đá xanh, Mộ Thanh đứng ở bên cạnh khối đá nhuốm máu, xoay người nhìn về phía Lỗ Đại cùng Hàn Kỳ Sơ đang theo tới, “Hung thủ gây án càng nhiều, càng nhiều địa điểm gây án, càng dễ phân tích ra bản đồ tâm lý, quy luật hành vi cùng tâm lý của hắn. Đêm trước đến sáng nay, ba vụ án mạng, ba địa điểm gây án, đường mòn, trong rừng, bờ sông, địa điểm gây án không liên quan đến nhau, nhưng địa điểm quăng thi thể lại giống nhau —— đều ở trong rừng! Đêm hôm trước và sáng nay, sau khi hung thủ giết người ở đường mòn và bờ sông, đều muốn chuyển người chết vào trong rừng, bởi thế hiện trường giết người cùng địa điểm ném thi thể không cùng một chỗ. Nhưng rạng sáng hôm qua thì khác, hiện trường đầu tiên cùng địa điểm ném thi thể đều ở một nơi, bởi vì người chết bị giết hại ngay trong rừng.”

“Kẻ biến thái giết người, phần lớn là vì thỏa mãn ảo tưởng. Bọn họ hoang tưởng đến cảnh tượng giết người, tưởng tượng chính mình thành một nhân vật mang sứ mệnh đặc thù, hoặc là chúa tể cao cao tại thượng, thực thi trừng phạt hoặc khống chế với người bị hại, cho nên hình thức gây án của bọn họ thường mang đậm sắc thái cá nhân, phạm án càng nhiều, tâm lý phạm tội cùng địa điểm phạm tội sẽ càng dễ bị tra ra. Ba vụ án này, địa điểm hung thủ ném thi thể đều ở trong rừng, người chết nếu không bị hại trong rừng, hắn vẫn sẽ đưa xác chết vào rừng. Rừng rậm với hắn mà nói không phải chỉ là địa điểm ném xác đơn thuần, mà là thánh địa thực thi, bởi vì với hắn mà nói, giết người cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là coi người chết như con mồi lột hết quần áo, mổ bụng xé ngực sau đó treo lên cây, toàn bộ quá trình này mới là thỏa mãn lạc thú chi phối của hắn. Mà tất cả quá trình quan trọng này hắn đều hoàn thành ở trong rừng, ba vụ án không có ngoại lệ. Vì thế ta cho rằng, rừng rậm là nơi ẩn náu của hắn.”

Lỗ Đại nhíu mày nghe, nghe xong mày chíu càng chặt, “Ngọn núi không có gì, chỉ có rừng là không thiếu! Lão tử biết đi đâu bắt con sói kia?”

Tiểu tử nói đã biết rõ ràng là chuyện này sao?

Cái này thì không có tác dụng gì!

“Trong núi đều là rừng, nhưng ở cánh rừng cách nơi này năm dặm, ta nghĩ cơ hội gặp được hung thủ của chúng ta là rất cao.” Mộ Thanh nói.

Lỗ Đại biến sắc, “Cái gì ngoài năm dặm? Tiểu tử ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói rõ ràng cho lão tử!”

Ánh mắt Mộ Thanh thanh lãnh, nói: “Ta không thừa nước đục thả câu, khi phân tích tình tiết vụ án ta không thích nói lời vô nghĩa, tướng quân kiên nhẫn nghe xong sẽ hiểu những lời ta nói hữu dụng chỗ nào.”

Lỗ Đại phiền chán xoa bóp mi tâm, kiên nhẫn! Hắn hiện tại thiếu nhất chính là kiên nhẫn!

“Được rồi! Ngươi nói xem, lão tử không ngắt lời ngươi nữa!”

“Tướng quân còn nhớ rõ, đêm trước diễn luyện, hồ Thanh Phong cách doanh trướng của chúng ta bao xa?” Mộ Thanh hỏi.

“Năm dặm!” Lỗ Đại nói, đó là nơi hắn chỉ định, sao có thể quên?

“Thế đại trướng trong quân cách lều trại của chúng ta bao xa?” Mộ Thanh lại hỏi.

“... Năm dặm!”

“Lều lớn trong quân cách nơi xảy ra án mạng rạng sáng hôm qua không xa, nói cách khác, địa điểm gây án hôm qua cách doanh trướng của chúng ta năm dặm. Mà sáng nay chúng ta phải đi mười dặm mới tới được đây, tức là nói, địa điểm gây án hôm qua và hôm nay lại cách xa nhau năm dặm! Ta đã nói, hung thủ phạm án càng nhiều, tâm lý phạm tội cùng địa điểm phạm tội càng dễ dàng phát hiện ra. Hiện tại, địa điểm hung thủ gây án đã được xác minh, năm dặm giết một người, xác ném ở trong rừng.”

Lỗ Đại cùng Hàn Kỳ Sơ nghe vậy, trong mắt đều có thân sắc kích động.

Năm dặm! Bọn họ thật sự không hề chú ý tới!

Nói như thế, chỉ cần mai phục ở khu rừng cách nơi này năm dặm, có thể bắt được hung thủ! Cánh rừng bên ngoài năm dặm, tuy rằng phạm vi cần mai phục không nhỏ, nhưng so với toàn bộ núi Thanh Châu, cũng đã thu nhỏ lại đến mức khiến người ta cảm xúc mênh mông.

“Nhưng...” Hàn Kỳ Sơ có chút sầu lo, “Ba vụ án trước cách xa nhau năm dặm là có thể xác định vụ án tiếp theo cũng sẽ xảy ra cách đây năm dặm sao? Nhỡ đâu hung thủ tâm huyết dâng trào, lại muốn cách mười dặm tám dặm thì sao?”

“Sẽ không.” Mộ Thanh kiên định lắc đầu, “Hình thức của các vụ án giết người do kẻ biến thái gây ra đều mang đậm sắc thái cá nhân, một khi một loại hình thức khiến cho hắn cảm thấy sung sướng, hắn sẽ không dễ dàng thay đổi. Trừ phi, khi hắn gây án cảm thấy bị uy hiếp.”

Kiếp trước Mộ Thanh từng được mời đi điều tra và giải quyết những vụ án giết người gây ra do những hung thủ kiểu này, đúng là có những hung thủ liên tục thay đổi hình thức gây án, cùng cảnh sát đấu trí so dũng. Nhưng đó là dưới tình huống cảnh sát không ngừng trinh sát.

“Trước mắt hung thủ gây ra ba vụ án, chúng ta ba lượt đều bị hắn nắm mũi dắt đi, hơn nữa lo lắng việc che dấu sự thật với binh lính, bận rộn trấn an quân tâm. Hiện tại ở trong mắt hung thủ chúng ta là con mồi bị hắn đùa bỡn, chưa được hắn coi là đối thủ, hắn không cảm nhận được uy hiếp, cho nên sẽ không sửa đổi hình thức gây án, ngược lại càng vui vẻ thưởng thức sự luống cuống của chúng ta.”

Sắc mặt Lỗ Đại càng thêm âm trầm, Hàn Kỳ Sơ cũng không nói nữa, hiển nhiên cách giải thích của Mộ Thanh đã thuyết phục hắn.

“Nếu cách thức gây án của hung thủ không dễ dàng thay đổi, như vậy thời gian gây án của hắn cũng đã được xác minh. Đêm trước cùng rạng sáng hôm qua, có vẻ như một đêm hung thủ giết hai người, nhưng thật ra là hai ngày, lần này án xảy ra vào rạng sáng nay. Cho nên, quy luật thời gian là một ngày giết một người. Xét thấy hôm nay hắn đã giết người rồi, cho nên đến trước giờ tý tối nay hắn sẽ không động thủ nữa, thời gian xảy ra vụ án tiếp theo có thể trong khoảng từ giờ tý đến rạng sáng.”

Mộ Thanh nhìn về phía Lỗ Đại, tổng kết lại: “Cách nơi này năm dặm, rừng rậm quanh doanh trướng, từ giờ tý đến rạng sáng đêm nay, binh lính một mình đi lạc —— thỏa mãn bốn điều kiện này, chúng ta có thể nhìn thấy hung thủ!”

Thiếu niên xoay người, nắng sớm chiếu lên thân thể, đơn bạc thanh lãnh như vậy, lại khiến lòng người trông thấy mênh mông.

Hô hấp của Lỗ Đại và Hàn Kỳ Sơ gấp gáp, Lỗ Đại xoay người muốn đi an bài.

“Ta còn chưa nói xong.” Mộ Thanh lại nói.

Lỗ Đại dừng bước xoay người, “Còn gì?”

“Còn có,” Mộ Thanh quay người, “Vừa rồi ta nói là bản đồ địa lý phạm tội của hung thủ, hiện tại ta muốn nói đến bản đồ tâm lý phạm tội của hắn.”

Bản đồ tâm lý?

Lỗ Đại nhíu mày, đó là cái gì?

“Vừa rồi ta nói, hung thủ thích gây án trong rừng rậm. Chính xác mà nói, không phải rừng rậm, mà là trong rừng rậm đêm tối. Trong rừng cỏ dầy cây lớn, đêm tối có thể che dấu mắt người, rất giống một không gian u tối bí mật, hắc ám giam cầm. Đây không phải hoàn cảnh mà ai cũng thích, thích hoàn cảnh như thế này phần lớn đều là những kẻ quái gở, vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn. Thiếu cảm giác an toàn phần lớn được hình thành từ khi còn nhỏ, mà đại đa số kẻ biến thái đều bị thương tổn trong vấn đề cảm tình. Hung thủ lựa chọn nơi tăm tối như thế để chi phối sống chết của người khác, ta đoán khi hắn còn nhỏ cũng từng ở nơi như thế này mà chịu đựng thương tích. Hắn từng ở nơi tăm tối chịu sự chi phối của người khác, cho nên hiện tại lựa chọn nơi đồng dạng để đoạt mạng người, để chứng minh hắn đã lớn mạnh đủ để chiến thắng nơi từng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.”

Chuyện này cũng giống như đạo lý đứa nhỏ từng sống trong một gia đình bạo lực, sau khi lớn lên trở thành một người bạo lực cũng rất bình thường.

“Hung thủ là người thông minh, các ngươi cho rằng vì sao cứ năm dặm hắn lại giết một người? Hắn không đơn giản chỉ là kẻ giết người, hắn còn là người Hồ, tàn sát tân quân Tây Bắc không đơn thuần chỉ vì tìm niềm vui, hắn muốn làm loạn sĩ khí quân ta. Đại quân hạ trại trong núi, xảy ra chuyện truyền mười dặm chỉ tốn chút canh giờ, truyền năm dặm thời gian lại càng bị rút ngắn. Năm dặm là khoảng cách có lợi nhất với hắn, ngắn nữa thì tỷ lệ hắn bị chúng ta phát hiện sẽ tăng lên rất nhiều. Cho nên, hung thủ không chỉ thông minh, hơn nữa còn giả dối.”

“Thêm nữa, chiến sự tiền tuyến gấp rút, quân Tây Bắc cùng Ngũ Hồ đang chém giết kịch liệt, hung thủ một mình xâm nhập vào chiến tuyến phía sau, bằng thủ đoạn của một người làm rối loạn năm vạn tân quân ta, sẽ có cảm giác thành tựu thật lớn, chiến công vang dội!” Mộ Thanh hừ một tiếng.

Kích động của Lỗ Đại thu liễm, sắc mặt lại nhiễm âm trầm.

“Hiện tại, đặc thù của hung thủ đã rất đầy đủ —— giả dối, tàn bạo, to gan, khi còn nhỏ từng có cuộc sống tăm tối, khát vọng chiến công, biết khinh công, thân thủ mạnh mẽ.” Mộ Thanh nhìn phía Lỗ Đại, hỏi: “Lỗ tướng quân ở Tây Bắc nhiều năm, cùng người Hồ tác chiến vô số, có thể nhớ được kẻ nào phù hợp với những đặc thù như thế? Người này có thể xâm nhập Đại Hưng ta, tìm được tuyến đường luyện binh của tân quân, dựa vào lực lượng của một người rất khó có thể làm được, chắc chắn bên trong có nội ứng, nắm rõ mạng lưới tin tức, hắn nhất định không phải vô danh tiểu tốt, mà ở một địa vị cao! Có thể có ai giống những đặc điểm này không?”

Lỗ Đại nghe được một nửa đã nín thở, nghe Mộ Thanh nói xong, trong mắt đã có thần sắc kinh sợ!

Mộ Thanh nhíu mày, trong lòng biết là có.

“Có thì có, nhưng sao sói con này lại ở Thanh Châu được?” Lỗ Đại nhíu mày nói, “Tiểu tử ngươi nói những điều đó, chỉ có thể khiến lão tử nhớ tới một người —— Địch tam vương tử Hô Diên Hạo! Hô Diên Hạo là con trai thứ ba của lão Địch Vương, xuất thân không tốt, mẹ hắn là nô lệ tù binh được bắt trở về khi bộ lạc tranh chấp, người Địch đối xử với nô lệ như dê bò, thuở nhỏ hắn cũng chung sống cảnh sinh hoạt trong chuồng như dê bò, nghe nói chịu nhục không ít từ các vương tử khác. Năm hắn mười lăm, đại tướng quân ta một ngựa xông trận, trong vạn quân lấy được thủ cấp của Nhung vương, một trận chiến chấn danh thiên hạ! Trận chiến ấy, lão Địch Vương cũng thiếu chút nữa chết dưới tên của đại tướng quân, khi đó không biết hắn từ góc nào xông ra, cứu phụ vương của hắn một mạng, từ đó về sau được lão Địch Vương mang theo bên người, hắn thường dẫn quân quấy rầy biên quan, làm việc quả thật giả dối tàn bạo. Những năm gần đây, Địch Vương sắp chết, mấy người con trai của hắn vì tranh đoạt vương vị mà đối chọi càng gay gắt. Thời gian trước, Hô Diên Hạo giết đệ nhất dũng sĩ dưới trướng đại ca hắn, bị đại ca hắn cáo trạng trước mặt Địch Vương, lão Địch Vương phạt hắn đi coi nông trường. Hắn ngay cả chiến sự trên chiến trường cũng không thể tham gia, làm sao có thể ở núi Thanh Châu này?”

“Cái này cũng khó mà nói.” Tiếp lời là Hàn Kỳ Sơ, “Tướng quân làm sao biết chuyện Hô Diên Hạo đi coi nông trường không phải là một màn kịch Địch Vương và hắn diễn ra? Mà cho dù hắn thực sự bị phạt, làm sao biết hắn sẽ không vì chính mình mà tìm đường ra? Nếu đúng như lời Chu huynh nói, hắn có thể dùng năng lực bản thân nhiễu loạn năm vạn tân quân, không chỉ có có thể quay về tranh đoạt vương vị, mà danh tướng trong thiên hạ có lẽ từ nay về sau sẽ nhiều thêm một người.”

Lỗ Đại nhíu mi không nói, Hàn Kỳ Sơ nói có đạo lý.

Mộ Thanh nói: “Nếu như thế, kế tiếp phải xem Lỗ tướng quân. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu Lỗ tướng quân đã từng tiếp xúc với hung thủ, hẳn là rõ ràng tác phong làm việc của hắn, đêm nay vây bắt, đừng để cho hắn chạy thoát.”

Đây mới là nguyên nhân nàng hao hết tâm tư phân tích tâm lý của hung thủ, hung thủ giả dối, gặp được cũng chưa chắc có thể bắt hắn, nhưng Lỗ Đại có thể đoán ra hắn là ai thì sẽ khác, có thể nhiều thêm vài phần thắng!

“Yên tâm!” Lỗ Đại vỗ vỗ bả vai Mộ Thanh, “Bắt được con sói con này, công lao của ngươi là lớn nhất!”

*

Lần này, Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ không cùng Lỗ Đại trở về đại trướng, mà là trực tiếp quay trở về doanh trại của mình. Dọc theo đường đi đều có thể nghe được các tân binh đang bàn luận việc này, sự tình quả nhiên đã truyền rộng! Nhưng đám tân binh phần lớn chỉ biết chuyện sáng nay, chuyện hai ngày trước ngoại trừ Mộ Thanh và trăm tân binh hôm trước, cũng chỉ có mạch trưởng của tân binh bị giết hôm qua biết.

Hai người trở lại doanh trướng, thấy Chương Đồng đáng đứng ở bên ngoài trướng chờ, những doanh trướng còn lại đều buông mành, bên trong im ắng.

Chương Đồng bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Thanh, hỏi: “Hôm qua toàn quân giới nghiêm, là đã xảy ra chuyện đi?”

Mộ Thanh không đáp, hỏi: “Mọi người đâu rồi?”

Chương Đồng hừ lạnh, “Ngươi cho là chỉ có ngươi mới khống chế được sao? Mọi người đều ở trong trướng của lão Hùng!”

Mộ Thanh cùng Hàn Kỳ Sơ đi thẳng đến doanh trướng của lão Hùng, trăm tên tân binh chen chúc trong đại trướng, mành vừa nhấc lên là có thể cảm nhận được không khí hoảng hốt áp lực bên trong, thấy hai người trở về, mọi người chưa cần mở miệng, riêng ánh mắt đã nói hết lên nghi hoặc sợ hãi.

Lão Hùng đứng dậy hỏi: “Tình huống này là thế nào? Bên ngoài đều truyền khắp rồi!”

“Một Hỏa Đầu binh đã chết, hung thủ cũng là người gây ra án mạng đêm trước. Nhưng Chu huynh đã suy đoán ra nơi hung thủ sẽ ra tay lần tới, Lỗ tướng quân đang chuẩn bị phái người vây bắt, việc này Lỗ tướng quân sẽ đến nói tỉ mỉ, chư vị an tâm một chút.” Hàn Kỳ Sơ nói.

Nghe nói Lỗ Đại sẽ đến, thần sắc kinh sợ của đám tân binh mới dịu đi một chút.

Chỉ có Chương Đồng hỏi Mộ Thanh nói: “Ngươi biết lần tới hung thủ sẽ xuất hiện ở nơi nào?”

Hắn hỏi gấp, hiển nhiên là muốn vì tân binh đã chết kia báo thù.

Mộ Thanh ngoại trừ thời điểm phân tích tình tiết vụ án sẽ nói nhiều một chút, còn ngày thường vẫn nói ngắn gọn, không cần mở miệng thì sẽ không mở miệng. Hàn Kỳ Sơ đã thấu hiểu tính tình này của nàng, cho nên quay sang vỗ vỗ bả vai Chương Đồng, thở dài: “Chương huynh, chờ Lỗ tướng quân đến đây đi.”

Một lúc lâu sau Lỗ Đại mới đến, lão Hùng nhường lại vị trí chủ thượng, Lỗ Đại không nhắc đến chuyện hôm qua, chỉ kể lại tỉ mỉ chuyện sáng nay: “Lão tử nghĩ rằng là bọn cướp ngựa, nhưng vừa mới biết được là người Hồ! Thằng nhãi con người hồ chết tiệt, dám giết tân quân Tây Bắc ta! Đêm nay lão tử tự mình dẫn quân vây bắt hắn, không bắt được hắn báo thù cho huynh đệ, lão tử thề không làm người!”

Lỗ Đại không nói hung thủ là Địch tam vương tử Hô Diên Hạo, việc này chỉ là suy đoán, không thể khẳng định.

“Người Hồ?” Lão Hùng kinh sợ, trong núi Thanh Châu sao lại có người Hồ?

“Lão tử cũng không biết làm cách nào hắn vào được, có điều đại quân người Hồ muốn vòng qua biên quan Tây Bắc, xâm nhập vào Thanh Châu là không có khả năng, có thể chỉ là một vài kẻ lẻn vào được. Mẹ nó! Dám coi năm vạn tân quân Tây Bắc là đám khỉ đem ra đùa giỡn, đêm nay lão tử vây chết hắn!” Lỗ Đại cả giận nói, nặng nề liếc mắt nhìn trăm tên tân binh trong trướng, “Nhưng việc này không thể tiết lộ ra ngoài, tránh đánh rắn động cỏ, lão tử chỉ tính toán mang theo hai ngàn tinh binh cùng người trong doanh trướng của các ngươi và doanh trướng của binh lính bị giết sáng nay, các ngươi có dám theo lão tử báo thù cho huynh đệ đã chết hay không? Có dám theo tinh quân đi tác chiến, trước khi lên Tây Bắc giết được vài tên người Hồ hay không?”

Con người khi đối mặt với những gì mình không biết sẽ sợ hãi lan tràn như ôn dịch, nhưng một khi biết chân tướng, lý trí sẽ dễ dàng trở về đầu óc.

Lỗ Đại vừa hỏi, ánh mắt đám tân binh lập tức trở nên lẫm liệt.

Theo tinh quân tác chiến là cơ hội cầu còn không được, giết người Hồ có thể lập quân công, lại có thể vì huynh đệ đã chết báo thù, chỉ bằng ba việc này, có ai không đồng ý?

“Dám!”

Thoáng chốc, tiếng thề động đầy doanh trướng.

Đợi thanh âm hạ xuống, Mộ Thanh nói: “Dẫn rắn ra khỏi hang cần có mồi, phải có người đóng giả là tân binh đi lạc, việc này ta có thể làm.”

Lời này vừa nói ra, đám tân binh đều sững sờ.

“Không được!” Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lỗ Đại cùng Chương Đồng.

“Việc này để lão tử sắp xếp, ngươi đừng xen vào!” Lỗ Đại khoát tay chặn lại, hắn không thể để cho tiểu tử này đi mạo hiểm, tiểu tử này là một nhân tài, phải giữ hắn hoàn hảo mang về Tây Bắc tiến cử với đại tướng quân, không thể sơ suất để hắn chết ở trong tay thằng nhãi con người Hồ.

“Tướng quân, đêm đó diễn luyện, là ta lãnh binh không tròn nhiệm vụ, không phát hiện ra có người rớt đội, người vốn không phải chết... Ta thỉnh cầu chuyện này do ta đảm đương! Xin tướng quân cho ta một cơ hội, để tự tay ta báo thù cho binh lính kia!” Chương Đồng xin ra trận, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Mộ Thanh một cái.

“Ngươi không được, ngươi vội vàng nóng nảy, làm mồi dụ sẽ đánh rắn động cỏ.” Mộ Thanh nói.

“Ngươi? Chu Nhị Đản, ngay cả cơ hội báo thù ngươi cũng không cho ta? Trước kia ta không coi trọng ngươi, cho nên ngươi muốn mượn chuyện công báo tư thù?” Chương Đồng tức giận nở nụ cười.

“Hai người các ngươi đừng tranh nhau!” Lỗ Đại tức giận vỗ bàn.

“Tướng quân, ta nguyện ý làm mồi nhử!” Lúc này, một người lên tiếng, khiến cho Lỗ Đại, Mộ Thanh cùng Chương Đồng đều đồng thời nhìn lại.

Chỉ thấy người nọ là một tân binh, thân hình gầy gò, tướng mạo bình thường, chỉ có một đôi mắt hàm chứa thần thái lạnh lùng, khiến người ta gặp rồi khó quên.

Người này không phải binh của Mộ Thanh, nàng không có ấn tượng gì với hắn, là binh lính của Chương Đồng đêm đó, Chương Đồng nhíu mày cự tuyệt, “Không được! Các ngươi không thể mạo hiểm!”

Binh lính kia không nhìn Chương Đồng, ôm quyền, nhìn thẳng Lỗ Đại chờ lệnh, “Tướng quân, ta chờ lệnh làm mồi!”

Lỗ Đại nhíu nhíu hàng mi thô kệch, đi theo hắn vây bắt người Hồ là một chuyện, làm mồi nhử lại là một chuyện khác, không phải ai cũng có can đảm một mình mạo hiểm, đặc biệt là khi đã tận mắt chứng kiến tình cảnh chết thảm của đồng đội. Nhìn trăm tên tân binh trong trướng này, nếu kêu gọi bọn họ theo quân tác chiến, bọn họ có sĩ khí, nhưng bảo bọn họ đứng ra làm mồi nhử, không có vài người dám. Đám tân binh này ngày sau được rèn luyện trên chiến trường, trên tay dính máu, chưa chắc sẽ không phải hảo hán, nhưng trước mắt bọn họ chẳng qua chỉ là tân binh được thao luyện hơn một tháng, ngoại trừ bộ quân phục mặc trên người, cũng chẳng khác dân chúng bình thường là bao!

Hắn vốn định để cho thủ hạ đảm nhiệm việc này, nhưng tiểu tử trước mặt này có vẻ can đảm còn rất xuất chúng, cho nên định thay đổi chủ ý. Ở trong quân, muốn trở thành một mãnh tướng, trước tiên phải là một tên dũng binh, sợ chết không lập được quân công không thành được châu báu. Đội ngũ tân binh này là dòng máu mới của Tây Bắc quân, hắn kỳ vọng bọn họ có thể sớm thành châu báu, cự tuyệt Chu Nhị Đản đi làm mồi nhử là vì tiểu tử có tài, hắn không muốn xảy ra sơ xuất gì, cự tuyệt Chương Đồng là vì hắn vội vàng lại nóng nảy, không thích hợp làm mồi dụ. Nhưng tiểu tử trước mắt thoạt nhìn là kẻ bình tĩnh, nếu gan hắn đã lớn như thế, Lỗ Đại cũng muốn cho hắn một cơ hội.

Tâm tình Lỗ Đại chuyển biến tốt hơn một chút, thủ hạ của lão Hùng lần này có vài kẻ không tồi!

“Tiểu tử, ngươi thực sự có can đảm này?” Lỗ Đại hỏi.

“Tướng quân?” Chương Đồng vội vàng nhìn về phía Lỗ Đại.

Lỗ Đại nhíu mày nhìn về phía hắn, “Ngươi muốn báo thù, lão tử chắc chắn cho ngươi cơ hội, nhưng làm mồi nhử thì ngươi không được!”

Chương Đồng nắm tay cúi đầu, mặt có vẻ đau thương.

Tân binh kia ôm quyền nói: “Có! Nguyện vì huynh đệ báo thù!”

“Tốt!” Trong mắt Lỗ Đại có thần sắc tán thưởng, vỗ bàn, “Như thế lão tử cho ngươi một cơ hội!”

“Đa tạ tướng quân!”

“Tướng quân.” Mộ Thanh cùng tân binh kia dường như đồng thời lên tiếng.

Lỗ Đại ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi đừng tranh cãi nữa, lão tử đã quyết, đây là quân lệnh!”

“Ta muốn nói, ta đối với thủ pháp gây án của hung thủ hiểu biết nhất, nếu để hắn làm mồi nhử, ta muốn cùng hắn nói tỉ mỉ một vài chuyện, cũng để hắn chuẩn bị chu toàn một chút.”

Lỗ Đại sửng sốt, sắc mặt dần dần hòa hoãn, “Được rồi, nói đi, chớ đi xa.”

Mộ Thanh gật đầu, cùng binh lính kia ra khỏi doanh trướng. Hai người đi vào trong rừng, không vào quá sâu, vừa đến bìa rừng đã dừng lại, bên ngoài doanh trướng nhìn thấy rõ ràng, nếu có người xuất hiện, liếc mắt một cái có thể trông thấy.

Thấy bốn phía không người, Mộ Thanh mới nhìn binh lính kia, mở miệng hỏi: “Chủ tử của ngươi phái ngươi đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status