Nhất phẩm ngỗ tác (Nữ ngỗ tác)

Quyển 1 - Chương 87: Đế giá [1]



Tấu chương truyền đến Thịnh Kinh, rơi vào bên trên long án ở hành cung Biện Hà.

Trời chưa tối, đèn cung đình đã sáng, điện ngọc rực rỡ. Ngọn đèn chiếu lên một phong mật tấu, đầu ngón tay hơi lạnh, như ngưng kết sương tuyết.

Cát lún, mất tích!

Ánh mắt nam tử dừng trên trang giấy, chỉ để tâm bốn chữ này, không biết bao lâu, bỗng nhiên xoay người trở lại, ánh nến lay động, tay áo lạnh thấu.

“Người tới!”

Đầu vai của những cung nhân đứng chờ ngoài điện hơi run lên, dạo gần đây cứ mỗi cuối tháng là bệ hạ lại hỉ giận khó dò, tháng trước thì ngồi ở trong điện hồi lâu, cung nữ Thái Nga được gọi vào điện chút nữa bị đánh chết, hôm nay lại gọi người vào thật sớm, chỉ không biết mặt rồng hỉ hay giận?

Cửa điện kẽo kẹt một tiếng mở ra, khuôn mặt Phạm Thông không chút thay đổi đi vào, ôm phất trần, cúi đầu không nói.

Tâm tình của bệ hạ không tốt, nghe tiếng hắn đã biết.

“Truyền chỉ về triều, chủ soái Tây Bắc quân Nguyên Tu mất tích, Trẫm muốn thân chinh đến Tây Bắc!”

Phạm Thông bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt ngàn năm không đổi của lão thái giám trong chớp mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết nguyên nhân là do chuyện Nguyên Tu mất tích, hay là do đế vương muốn tự mình đến Tây Bắc.

“Truyền Lý Hướng Vinh đến!” Bộ Tích Hoan không đợi Phạm Thông lĩnh chỉ, lại nói.

Vẻ kinh ngạc trong đáy mắt Phạm Thông thu hồi lại, vừa nghe Bộ Tích Hoan truyền gọi Lý Hướng Vinh thì hiểu thánh ý đã quyết, nói tiếng tuân chỉ rồi lui ra khỏi điện.

Lý Hướng Vinh là võ tướng, Hổ Bí tướng quân của Vũ Lâm vệ, trưởng ngự tiền thị vệ, xuất thân Nguyệt Bộ, từng là thủ lĩnh của Nguyệt Bộ, sau đó được xếp vào trong triều, bái Nguyên gia làm thầy, bề ngoài là truyền tin tức của hoàng đế ở hành cung cho Nguyên gia, nhưng thực chất là một trong số ít những tâm phúc của Bộ Tích Hoan.

Người tới Càn Phương Điện, cửa điện đóng suốt một canh giờ, ai cũng không biết Bộ Tích Hoan cùng hắn ở trong điện nói chuyện gì, chỉ biết một lúc lâu sau, Phạm Thông ở ngoài điện thông báo: “Khởi bẩm bệ hạ, Thứ Sử Biện Châu Trần Hữu Lương xin gặp.”

“Truyền!”

Phạm Thông nhận lệnh, bước xuống bậc thềm, ra khỏi Càn Phương Điện, một lát sau dẫn Trần Hữu Lương đến. Trần Hữu Lương ở dưới bậc thềm đá bên ngoài điện thỉnh an, sau đó mới khom người vào trong điện.

Vào bên trong, Trần Hữu Lương lại hành lễ, làm xong lễ vẫn chưa đứng dậy, vội vàng tấu: “Bệ hạ, Tây Bắc không thể đi! Nơi nơi ở Giang Bắc đều có nguy hiểm, Tây Bắc cách nơi đây ngàn dặm, bệ hạ không thể để đám tặc tử thích khách lợi dụng cơ hội này được!”

Đường đi Tây Bắc, dọc theo Thượng Lăng, Ninh Di, Hạ Xuyên, Thanh Châu, thủ thành võ tướng đều là chân tay của Nguyên gia!

“Thế thì sao?”

“Bệ hạ!” Trần Hữu Lương không có sự đồng ý của Bộ Tích Hoan, không dám ngẩng đầu nhìn đế nhan, chỉ phải quỳ gối cúi thấp đầu, trong bụng lo lắng bồn chồn, “Nếu không ngoài dự đoán, trong triều chắc chắn sẽ dâng tấu xin viện binh gấp rút tiếp viện Tây Bắc quân tìm kiếm Đại tướng quân Nguyên Tu, Tây Bắc có ba mươi vạn đại quân, nếu như lại bổ sung thêm binh tướng, ai có thể khẳng định Nguyên gia không có tâm tư gì, việc Nguyên Tu mất tích lại là thật hay giả?”

Nếu như giả, lần này bệ hạ đi Tây Bắc, còn không phải là rơi vào bẫy của tặc tử hay sao?

Nếu như là thực, Nguyên Tu sống chết chưa biết, huyết mạch của Nguyên gia tiêu tùng, phía bên kia Thịnh Kinh nhất định đã gấp đến điên rồi! Bệ hạ cùng Nguyên gia không hòa thuận đã lâu, Nguyên gia sao có thể yên tâm để bệ hạ đến Tây Bắc tìm người? Bọn họ chắc chắn lo lắng bệ hạ ở giữa làm khó dễ, trong triều nhất định sẽ cản trở quyết liệt việc bệ hạ đến Tây Bắc!

Một đường này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Trong điện yên tĩnh, Trần Hữu Lương quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy có ánh mắt đang dừng trên lưng hắn, nghe giọng đế vương lười nhác, không chút để ý hỏi: “Mấy năm nay Trẫm lui tới Thịnh Kinh Biện Hà, hàng năm trên đường gặp biết bao thích khách, khanh đã thấy Trẫm sợ hãi lần nào chưa?”

Trần Hữu Lương hơi giật mình.

“Mấy năm nay Trẫm làm việc, bị phá rối cản trở còn thiếu hay sao? Khanh đã thấy Trẫm khuất phục bao giờ chưa?”

Trần Hữu Lương im lặng không nói gì, bệ hạ chưa bao giờ, mặc dù phương pháp làm việc không được người trong thiên hạ hiểu, nhưng lại là hữu hiệu nhất.

Bệ hạ là con cháu Tiên Đế, phụ thân là hoàng tử thứ sáu của Tiên Đế, vốn là hoàng tử long tôn, nhưng bởi vì phụ thân tửu sắc thành tính, không được Tiên Đế yêu thích. Năm đó đoạt vị, vốn Lục vương không hề có phần thắng, vị trí đế vương cũng vốn không tới phiên bệ hạ ngồi, chỉ vì trong triều sinh biến, long mạch tàn lụi, bệ hạ tuổi nhỏ, cho rằng dễ dàng thao túng, Nguyên gia mới lập bệ hạ lên làm hoàng đế.

Nguyên gia là công thần khai quốc, gia tộc sáu trăm năm tuổi, từng có ba vị hoàng hậu, năm vị Tể tướng là người của Nguyên gia, ba đời trước có ý định quy ẩn, con cháu nhàn rỗi ở nhà, không can thiệp triều chính.

Nhưng đến thời Tiên Đế, Tây Bắc sinh loạn, người Hồ rình rập ở biên quan, Vinh Vương mượn cơ hội mưu phản, Tiên Đế ba lần tự mình đến cửa tìm Nguyên quốc công, phong con trai của lão quốc công Nguyên Quảng làm tướng quân, cũng hứa phong con gái của Nguyên thị thành Quý phi, một lần nữa dẹp yên loạn Tây Bắc và Vinh Vương, từ nay về sau củng cố đế vị, Nguyên gia lại vào triều đình, vinh quang có một không hai, việc Tiên Đế ba lần tự mình tới cửa tìm Nguyên quốc công cầu hiền cũng được truyền lại như một giai thoại.

Dưới gối Tiên Đế có chín người con trai, Nguyên quý phi sinh cho Tiên Đế một người con trai, ba tuổi năm ấy, Giang Bắc đại hạn, người chết đói khắp nơi, trong dân gian phát bệnh dịch, truyền vào Thịnh Kinh. Lại truyền vào trong cung, tiểu hoàng tử nhiễm bệnh dịch mất sớm, trong cung của Nguyên quý phi vì bệnh dịch mà đóng cửa cung, ba năm không mở.

Sau đó Tiên Đế tuổi già, chúng hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, Nguyên gia vốn đã không có quan hệ với chuyện này, lại trong đêm cung yến, mượn binh tướng của thuộc địa Nam đồ xung phong liều chết vào cung, dùng tội danh hành thích vua gán tội cho Tam vương, Thất vương ngay tại cung yến, tàn sát cung thành. Đêm đó, Tiên Đế băng hà, Tam vương, Thất vương bị giết, triều thần sợ bị liên lụy đều rút lui, trong một đêm Nguyên gia nắm giữ toàn bộ thế lực triều đình.

Năm ấy khi trong triều sinh sự, hắn mới chỉ hai mươi tuổi, vừa nhậm chức tri huyện Biện Châu, việc trong triều một ngoại thần phẩm chất thấp kém như hắn không thể nào biết được nội tình. Chỉ biết sau này, bệ hạ được Nguyên gia chọn làm tân đế, sáu tuổi, kế vị đăng cơ.

Phụ thân của bệ hạ vốn không nắm quyền gì, đường đường là Vương gia lại chẳng khác gì ngoại thích*, bán con cầu đường sống. Lục vương đưa con đưa trai vào trong cung, từ nay về sau không hỏi đến, bệ hạ một mình chịu khổ trong cung, may mà bệ hạ là đứa nhỏ trí tuệ, biết rõ Nguyên gia sớm có tâm tư soán vị cướp ngôi, chỉ là chưa dám coi trời bằng vung, làm cho một đại tộc sáu trăm năm tuổi đeo danh nghịch tặc, bởi vậy vẫn luôn tìm kiếm thời cơ. Nếu như bệ hạ từ nhỏ đã thể hiện mình là một minh quân, Nguyên gia nhất định sẽ không để người lâu sống, cho nên người tự tạo cho mình lớp vỏ bọc hoang đường không chịu gò bó, càng lớn lại càng phóng đãng vô đạo, lấy thái độ của hôn quân thể hiện trước quần thần và dân chúng thiên hạ.

*Ngoại thích: gia đình phía mẹ hoặc vợ vua.

Điều này rất hợp với ý Nguyên gia, cũng khiến cho bệ hạ có được cơ hội ra khỏi nhà giam ở Thịnh Kinh.

Bệ hạ dựa vào tính tình hoang đường của mình, không tuân theo ý Thái hoàng thái hậu, không nghe can gián của Nguyên thị triều thần, cự tuyệt nạp cung phi, mà công bố tuyển nam phi rộng tãi, hàng năm đến Biện Hà, âm thầm thành lập Thích Nguyệt bộ, bồi dưỡng thân tín, nhẫn nại đến hôm nay, bố cục dần thành, cánh chim dần mạnh.

Mười tám năm, nếu như có một khuất phục triều đình, Giang Nam đã không có kết quả hôm nay.

Bệ hạ tâm chứa càn khôn, ngực mang thiên hạ, tối nay lại vì một phong mật tấu quyết định bãi giá đến Tây Bắc, chẳng lẽ thật sự có thâm ý khác?

“Chuyện thế gian, ngàn nan vạn hiểm, Trẫm không e ngại, cũng mong khanh không sợ.” Ngồi ở bên trên ghế, đế vương trẻ tuổi nhìn thần tử đang lo lắng khuyên can mình, thu lại thái độ lười nhác, ung dung trầm tĩnh.

Trần Hữu Lương đã mất dáng vẻ giữ mình trước quân vương, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại.

“Tối nay chuẩn bị xa giá, sáng sớm ngày mai lên đường tới Tây Bắc, để thế tử ngồi trong ngự liễn của Trẫm. Trên đường báo lại cho các châu phủ đến tiếp giá.”

Thế tử?

“Đêm nay Trẫm sẽ cùng với Hướng Vinh ra khỏi thành đi đến Tây Bắc.”

Trần Hữu Lương kinh sợ, “Bệ hạ!”

“Ý Trẫm đã quyết.” Bộ Tích Hoan thở dài, đứng dậy bước xuống, nâng Trần Hữu Lương dậy, “Trẫm cùng ái khanh nói chuyện này, là vì Trẫm tín nhiệm ái khanh có thể thu xếp thỏa đáng, chứ không phải là muốn ái khanh khuyên Trẫm bỏ ý định đến Tây Bắc.”

Trần Hữu Lương nghe lời ấy, vừa thụ sủng nhược kinh, lại vừa lo lắng, hắn nhìn về phía Lý Hướng Vinh, võ tướng xuất thân từ Nguyệt Bộ, ánh mắt như sắt, chỉ đứng ở bên cạnh đế vương, im lặng không nói, chuyện này đã mất đi cơ hội thương nghị.

Bộ Tích Hoan khoát tay áo, ý là muốn hắn đi chuẩn bị, Trần Hữu Lương nhất thời nói không ra lời, đành phải mang tâm tình phức tạp ra khỏi điện.

Cửa điện vừa đóng lại, thần sắc ung dung trầm tĩnh trong ánh mắt của đế vương trẻ tuổi biến mất, cất tiếng gọi ra ngoài cửa: “Phạm Thông!”

Phạm Thông đẩy cửa tiến vào, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị, quần áo ở trong xe.”

Biết rõ lần này đi Tây Bắc có hiểm, nhưng lão thái giám không khuyên nửa lời, vẫn là khuôn mặt cứng đờ như người chết thường ngày.

Đêm đó, một chiếc xe ngựa ra khỏi cửa cung thẳng đến cổng Tây của thành, cổng Tây vốn đã đóng lại được mở ra, xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành. Sau đó hai người xuống khỏi xe, cởi ngựa khỏi xe, vứt xe ở lại, cưỡi ngựa chạy về hướng Tây Bắc.

Trên quan đạo Giang Nam, trăng thu treo cao, nam tử vừa giục ngựa vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng, trong bàn tay nắm roi ngựa còn nắm một tờ giấy trắng, nét chữ thanh trác trên mặt giấy đã nhăn nhúm, nam tử gắt gao nắm chặt.

Mật báo là Ngụy Trác Chi gửi đến, mật báo hàng tháng của Nguyệt Sát lại chưa tới! Trong Tây Bắc quân hắn bố trí chín cơ sở ngầm, mỗi tháng đều có mật thư báo về, lần này lại chỉ thiếu của Nguyệt Sát, việc nàng rơi vào hố cát là sự thật! Mật tấu có truyền đi nhanh nhất từ Tây Bắc đến Biện Hà cũng phải ba ngày, tối nay hắn nhận được mật tấu, cũng có nghĩa là nàng đã rơi vào hố cát ba ngày.

Ba ngày trước, hắn vừa nhận được thư tháng này của nàng.

Chạng vạng hôm đó, nắng chiều chiếu đỏ cửa sổ điện ngọc, hắn đứng ở phía trước cửa sổ mở thư ra, liếc mắt nhìn một cái, nở nụ cười.

Trong thư chỉ có năm chữ —— ta rất tốt, đừng nhớ.

Rất tốt... Thật sự là tốt đến không thể tốt hơn, nàng chỉ viết thư cho hắn hai lần, đều cùng một nội dung. Mà cái nàng gọi là tốt là cùng Nguyên Tu học cưỡi ngưỡi, hay là ở trong phủ Đại tướng quân khám nghiệm tử thi tra án, hoặc là ở lại trong phủ tướng quân năm ngày?

Ngày hắn nhận được phong thư này, thật sự muốn xem nàng có bản lĩnh gửi mấy bức thư có nội dung tương tự thế này nữa, còn muốn ngày sau tính sổ với nàng, nào biết chốc lát đã nhận được mật báo ở Tây Bắc.

Bàn tay nam tử phút chốc nắm chặt lại, ngày hắn nhận được bức thư này, đúng là ngày nàng rơi xuống hố cát mất tích!

Thanh Thanh...

Hai bên quan đạo, rừng rậm nhanh chóng lùi về phía sau, vó ngựa đạp tung bụi đất, kinh động bóng đêm, bóng dáng hai người, một đường chạy băng băng.

*

Cát lún, chính là cơ quan khéo léo mà tự nhiên thiết kế, Mộ Thanh không ngờ vận may của mình tốt đến mức có thể gặp được.

Một khắc kia, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều ý niệm.

—— độ lún của cát, hai khắc mỗi centimet! Độ lún của người, một khắc một centimet! Căn cứ vào mật độ, thân thể của con người chìm vào trong cát lún sẽ không có chuyện bị ngập đầu, chỉ lún đến phần eo sẽ dừng lại.

—— không nên đối chọi lại sức mạnh của thiên nhiên, rơi vào trong cát lún, hành động sáng suốt nhất là không nên giãy dụa.

—— muốn thoát khỏi vây khốn, phải nhanh chóng nằm xuống, giảm bớt sức nặng thân thể, tay chân thả nằm trên cát để gia tăng sức nổi, nếu như chung quanh không có người có thể dùng phương thức lăn chậm hoặc động tác mai phục để thong thả bò sát ra.

Nhưng, chung quanh nàng có người, tất cả đều là binh mã Địch Nhân, rất nhiều người đang giãy dụa, nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, dự định nằm thẳng, sau đó thử thoát khốn.

Trên đỉnh đầu, Nguyệt Sát cùng Nguyên Tu lại bay vọt đến, mỗi người giữ một bàn tay nàng!

Trong đầu nàng lại hiện lên một ý niệm —— theo nghiên cứu của một nhân viên tính toán, nếu lấy tốc độ kéo người đi ra trung bình mỗi giây một centimet, cần khoảng mười vạn lực Newton, xấp xỉ bằng lực để nâng một chiếc ô tô cỡ trung bình mới có thể kéo nàng ra ngoài. Trừ phi có cần cẩu hỗ trợ, nếu không rất khó có thể lôi người bị lún vào trong cát lên. Chiếu theo tính toán như thế, nếu cứ cứng rắn lôi kéo, như vậy trước khi cát lún dừng lại, cơ thể người sẽ bị kéo đứt.

Nàng rất ít khi xuất hiện hắc tuyến, đời này lần đầu tiên là khi thấy văn điệp thân phận của Chu Nhị Đản, lần thứ hai là giờ phút này!

SHIT!

Buông tay! Cả hai người các ngươi!

Nàng muốn mở miệng, nhưng mà không có thời gian, phương pháp tự cứu của nàng còn chưa dùng tới, mà khoảnh khắc Nguyên Tu và Nguyệt Sát giữ chặt lấy nàng, tình huống nàng tưởng tượng cũng không xảy ra, nàng không lún vào trong hố cát, mà cùng với Nguyên Tu và Nguyệt Sát rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status