Nhất sinh nhất thế: Tiếu thương khung

Chương 42


Nghĩ vậy, tâm trạng của Nhiếp chính vương điện hạ chợt chùng xuống!

Hắn ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ, rồi lại nhìn Long Ngạo Địch, kiêu ngạo nói: “Chuyện ngày kia một mình Cô chủ trì là được, Thái tử không cần phải đi theo. Y tới cũng chỉ vướng chân cản lối, lời này Tướng quân hãy về hồi bẩm Hoàng thượng!”

“A...” Long Ngạo Địch cảm thấy không hiểu tình hình lắm nhưng vẫn gật đầu, “Lời của Nhiếp chính vương điện hạ, thần nhất định sẽ truyền lại!” Dù sao cũng chẳng cần2hắn hiểu, đối với lời của Phượng Vô Trù, dù hắn có thể hiểu rõ được tình hình hay không, thì nhất định cũng phải chấp hành như thánh chỉ.

“Gì cơ?” Lạc Tử Dạ giật mình, quay lại nhìn hắn, đôi mắt muốn phun lửa. Tên này có ý gì vậy? Đây là không muốn nàng đi đúng không? Vì sao lại không cho nàng theo?

Nàng nghiến răng, trợn mắt nhìn hắn: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngài yên tâm! Bản Thái tử cái gì cũng biết chỉ không biết cản trở thôi. Ngài nghĩ6nhiều quá rồi! Cho nên những lời này ngài không cần để Hộ quốc Tướng quân truyền tới phụ hoàng đầu. Tránh cho phụ hoàng biết, lại hiểu nhầm bản Thái tử không ra gì, trong lòng lại thêm muộn phiền!”

Những lời này của nàng, gần như rít từ kẽ răng mà nói! Những người khác hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, đều cảm nhận được mùi thuốc súng giữa hai người. Đặc biệt là Hiến Thương Dật Phong, hắn không chỉ thấy mùi thuốc súng giữa hai người mà còn nhận thấy3chút gì đó bất thường. Hắn quay sang nhìn Minh Dận Thanh, đang nghĩ có nên nói gì đó để hòa giải không thì Nhiếp chính vương điện hạ đã đứng lên.

Cẩm bào thêu màu đen vàng đan xen rủ xuống chạm đất, càng làm tôn lên dáng cao rắn rỏi của hắn. Hắn từ tốn bước từng bước cao quý đến trước mặt đám người hầu, cầm một chén rượu trên chiếc khay trong tay họ lên, rồi lại chậm rãi bước đến bên cạnh Lạc Tử Dạ. Từng động tác được thực hiện9rất cao quý, tao nhã. Sau khi hắn bước đến bên Lạc Tử Dạ, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt đầy kiêu ngạo và khinh bỉ, chậm rãi nói: “Thái tử không vừa lòng với ý của Cô à?”

Nàng không chỉ không vừa lòng mà còn tức giận là đằng khác: “Nhiếp chính vương nghĩ bản Thái tử nên vừa lòng sao? Hơn nữa, bản Thái tử cho rằng việc ta có đi quốc tự hay không là chuyện của ta, Nhiếp chính vương không thấy mình quản quá nhiều sao?”

Không chỉ4bởi vì trai đẹp, mà còn là vì... tối nay Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh đến phủ Nhiếp chính vương này chắc chắn vì Thiên Tử lệnh. Còn Long Ngạo Địch tin rằng Thiên Tử lệnh không có trong tay mình, nhưng hắn vẫn đến mà còn truyền lợi của hoàng để cho Phượng Vô Trù, có nghĩa Long Ngạo Địch đến đây chính là ý của hoàng đế. Những người này đều có hứng thú với Thiên Tử lệnh, điều này cho thấy hiện nay những thể lực có dính líu đến chuyện này đều chẳng có phe nào đơn giản!

Hiện giờ bọn họ đều muốn đến quốc tự, bao gồm cả Long Ngạo Địch lấy danh nghĩa phụ trách bảo vệ, điều này chứng minh chắc chắn quốc tự có vấn đề! Nói không chừng còn khủng hơn cả Thiên Tử lệnh, hơn nữa còn không phải là thứ phiền toái như Thiên Tử lệnh. Nếu nàng có thể nắm được thứ đó trong tay, không chừng lại là một tấm bùa hộ mệnh! Dù không lấy được, chí ít cũng phải đi theo, cũng coi như tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra! Tuy rằng có những lúc biết quá nhiều sẽ nguy hiểm nhưng hiện giờ với thân phận của nàng hiện nay mà không biết gì cả không phải càng nguy hiểm hơn sao?

Nhưng mà tên khốn kiếp này lại phá hỏng, không cho nàng đi tìm hiểu tình hình, nhân tiện thông đồng với trai đẹp, rốt cuộc nàng và hắn có thù hận lớn đến mức nào chứ? Phượng Vô Trù nghe những lời nói rít từ kẽ răng của nàng xong, liền gật đầu, thong thả nhấc tay, uống chén rượu trong tay. Sau khi uống xong, hắn tiếp tục ung dung nhìn nàng: “Ngươi nói đúng, ngươi có đi quốc tự hay không là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì tới Cô cả!”

“Vậy ngươi cứ...” Lạc Tử Dạ đang muốn nói, vậy thì người cứ ngậm miệng lại đừng có lắm lời, cản trở ta cùng dàn trai đẹp dạo chơi vui vẻ, nô đùa tung tăng, bồi dưỡng tình cảm sâu hơn! Về phần tiện thể đi thăm dò xem vì sao họ đến đó thì nàng không có ý định nói.

Nhưng những lời này nàng còn chưa kịp nói, đã bị chặn lại, hắn bất chợt dí sát mặt vào mặt nàng.

Sắc đẹp tuyệt mỹ, như câu hồn đoạt phách lại gần trong khoảnh khắc này khiến người ta run rẩy. Lạc Tử Dạ vô thức nuốt nước bọt, nàng bị sắc đẹp mê hoặc quá kinh khủng, những lời nói đã lên đến cổ họng rồi mà nàng lại nhất thời quên nói

ra.

Sau khi dí sát vào mặt nàng nhìn một lúc lâu, khóe miệng Nhiếp chính vương điện hạ chậm rãi kéo lên thành nụ cười, đó là nụ cười tà ác, ngạo mạn, khinh bỉ, thậm chí còn có chút cay độc. Sau đó, hắn ra vẻ “Có bản lĩnh thì người đến đánh ta đi” mà nói: “Ngươi đi hay không, không liên quan tới Cô. Nhưng Cô cứ không muốn người đi đấy, ngươi có thể làm gì nào?”

“Phắc diu!” Lạc Tử Dạ tức đến xanh mặt, cầm chổi quét vôi định vẩy lên mặt hắn! Sao trên đời lại có người có thể độc ác, không có tự trọng, đáng dập như Phượng Vô Trù chứ, đúng là mở rộng tầm mắt!

Đương nhiên là nàng chưa vẩy được thì cổ tay đã bị hắn nắm lấy.

Hắn đứng thẳng người, từ tốn quay lại nhìn Long Ngạo Địch nói: “Hộ quốc Tướng quân cũng thấy rồi đấy, Thái tử bản tính lỗ mãng, nếu đến quốc tự mà cứ càn rỡ thế này, chẳng may xúc phạm tới thần phật hay tổ tiên, hậu quả đó chẳng ai muốn thấy cả! Ngươi về bẩm với hoàng thượng, Thái tử nhất định không thể xuất hiện tại quốc tự cùng chúng vương gia, cứ nói đây là ý của Cô!”

Hừ, Lạc Tử Dạ! Muốn đi ngắm mỹ nam đã hỏi hắn đồng ý chưa mà đòi đi?

Long Ngạo Địch thấy tình hình trước mắt rõ ràng là Phượng Vô Trù cố tình hoạnh họe, không muốn Lạc Tử Dạ đi, nhưng lo làm gì, đây chẳng phải chuyện của hắn. Bí mật của quốc tự bao nhiêu năm nay hoàng đế vẫn chưa tìm ra được, lần này người tài ở các nước đều tới, hoàng đế cố tình tung miếng mồi này ra, hy vọng những người khác có thể moi ra được bí mật đó. Còn về chuyện sau khi moi ra xong ai là người hưởng lợi đương nhiên còn tùy thuộc vào bản lĩnh!

Trên thực tế, trừ Phượng Vô Trù không quan tâm tới long mạch ra thì ai cũng quan tâm. Nên thời khắc này với hắn mà nói, đương nhiên càng ít người tham gia thì cơ hội nắm giữ được long mạch sau khi moi ra bí mật lại càng lớn.

Cho nên Lạc Tử Dạ không đi càng tốt! Vì thế hắn gật đầu: “Thần đã rõ, xin Vương hãy yên tâm. Lời này thần nhất định sẽ truyền lại!” Lần này Lạc Tử Dạ thực sự bị tức đến xanh mặt! Tên khốn Phượng Vô Trù! Đầu tiên chọc tức khiến nàng động thổ, sau đó lại quay đầu lấy hành động của nàng nói tính tình nàng lỗ mãng nóng nảy, trở thành cái cớ hợp lý!

Hắn tưởng hắn không cho nàng đi thì nàng không có cách nào đến đó sao? Đồ hèn hạ!

Sau khi nhận được câu trả lời của Long Ngạo Địch, hắn mãn nguyện nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ. Thấy nàng đầy vẻ bất bình, hắn rũ mắt nhìn nàng từ trên xuống, trong ánh nhìn đem theo vài phần đắc ý, nhìn nàng càng thêm cay độc, giọng nói lạnh lùng đầy từ tính chầm chậm vang lên: “Sao vậy? Sắc mặt Thái tử khó coi như thế, phải chăng có cách nghĩ gì khác?”

“Đúng thế, ta có cách nghĩ khác!” Lạc Tử Dạ dừng một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình, “Phượng Vô Trù, ta thấy người đã hèn hạ lên một tầm cao mới!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 15 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status