Nhất thế tôn sư

Quyển 2 - Chương 11: Phong Vân Trang


Âm thanh băng lãnh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên, vào tai đám Mạnh Kỳ lại đầy máu tanh và tàn nhẫn, mỗi một lần được thưởng thiện công, mỗi một lần bị trừ thiện công, đều có nghĩa là có luân hồi giả bị giết.

Nhiệm vụ đối kháng trận doanh rất nguy hiểm!

Hắc ám trước mắt biến mất, âm thanh ô...ô.... vang lên bên tai Mạnh Kỳ, như có vô số con ruồi bay múa bên cạnh, đưa mắt nhìn lại thì thấy cả nhóm đang ở trong góc sảnh của một khách sạn. Khách sạn khá lớn, cột trụ thô to, các bàn trong sảnh gần như ngồi kín người.

Không ít người mang theo binh khí, nhìn qua đã biết là nhân sĩ giang hồ, nhưng bọn họ hoàn toàn không nhận ra rằng trong góc khách sạn đã có thêm tám người.

Mạnh Kỳ quay đầu lại, thấy trong mắt đồng đội đều có chung một ý nghĩ, chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi thật đáng sợ!

Lúc trước Mạnh Kỳ còn tưởng chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi chỉ đem luân hồi giả hàng lâm chỗ vắng vẻ không người để tránh bị phát hiện. Thế nhưng khi truyền tống xuống những Luân Hồi thế giới, cho dù là giữa phố xá sầm uất hoặc đại sảnh khách sạn, người dân bản địa ở gần đó cũng không cảm thấy gì khác thường. Ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn sang đều mang bộ dáng vốn nên là như vậy.

''Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi thần thông quảng đại, thủ đoạn vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta. Ít nhất là trước khi đạt Pháp Thân, không nên làm những việc vô vị.'' La Thắng Y mỉm cười nói, tựa hồ nhìn ra tâm tư của đám Mạnh Kỳ. Hắn cũng không quá đắn đo về thân phận của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, trực tiếp coi như nó là một vị thần tiên đại năng.

"Đa tạ La huynh nhắc nhở.'' Trương Viễn Sơn khách khí trả lời.

La Thắng Y đưa tay chỉ vào Hạ Đan Đan tỷ đệ: ''Hạ Đan Đan, đã khai tứ khiếu, quen dùng uyên ương đao, Hạ Sơ Lâm, vừa khai Nhãn Khiếu, khinh công xuất chúng, ẩn nấp tốt, giao tiếp khéo léo, các ngươi thì sao?''

Hạ Đan Đan và Hạ Sơ Lâm có vẻ như rất bội phục cùng tôn kính La Thắng Y, lúc hắn nói chuyện ánh mắt của hai người đều không loạn động, khuôn mặt biểu lộ thu liễm.

Trương Viễn Sơn trầm ngâm một chút nói: ''Tại hạ đã khai tứ khiếu, am hiểu kiếm pháp.''

Sau đó hắn chỉ vào Giang Chỉ Vi: ''Giang sư muội bước vào tứ khiếu đã lâu, cũng quen dùng kiếm pháp, thủ đoạn tấn công rất mạnh.''

Giang Chỉ Vi mở khiếu thứ tư tại lần nhiệm vụ thứ hai. Nàng trải qua Đóa Nhi Sát nhiệm vụ, hoàn thành một nhiệm vụ cá nhân, lại có thời gian một năm rưỡi rèn luyện, Tị khiếu và tương quan khiếu huyệt sớm đã hoàn tất cô đọng. Giang Chỉ Vi sở dĩ không đổi ''Thiên thị địa thính hoàn'' để đột phá là vì sau lần nhiệm vụ cá nhân, nàng cảm thấy đã tìm được chỗ mấu chốt, trải qua thêm một thời gian ma luyện thì có thể tự bản thân đột phá.

Vì vậy Mạnh Kỳ suy đoán nàng có thể đã đạt đến lục khiếu, có kém thì cũng chỉ là một tầng cửa sổ. Bất quá hắn chưa hỏi Giang Chỉ Vi điều này, cũng không chắc chắn lắm.

''Giang Chỉ Vi, đã qua tứ khiếu, am hiểu công kích kiếm pháp...'' La Thắng Y nghe xong suy nghĩ một chút, ''Phải chăng là Tẩy Kiếm Các Giang nữ hiệp?''

Một vị thiếu nữ còn chưa chính thức xuống núi du lịch, đã được xếp vào nhân bảng, La Thắng Y không khỏi chú ý nhiều hơn. Vừa rồi lúc giới thiệu tên gã cũng có chút suy đoán, giờ này nghe đến đặc điểm thực lực, càng thêm khẳng định thân phận của nàng.

Giang Chỉ Vi nhẹ nhàng gật đầu: ''Đúng vậy.''

''Có Giang cô nương ở đây, nhiệm vụ lần này sẽ đơn giản hơn không ít.'' La Thắng Y thay đổi cách xưng hồ, kéo gần mối quan hệ.

Giang Chỉ Vi không trả lời, Trương Viễn Sơn tiếp tục giới thiệu: ''Tề sư đệ, nhị khiếu, võ công khá đặc biệt, quyền cước, khinh công cùng kiếm pháp đều bất phàm.''

Người tu luyện Hồn thiên bảo giám đều am hiểu quyền cước, nội công, khinh công.

Đối với Tề Chính Ngôn, nhóm La Thắng Y hoàn toàn không có ấn tượng, nghe giới thiệu xong chẳng qua là gật đầu hỏi thăm, không có giao tiếp nhiều.

''Chân Định sư đệ, cũng nhị khiếu, am hiểu đao pháp, một thân ngạnh công.'' Trương Viễn Sơn cố ý giới thiệu qua mặt ngoài, đại khái nói ra một chút phương thức chiến đấu của Mạnh Kỳ, tuy nhiên lại để cho đám La Thắng Y có chút nghĩ khác, dù sao thì ngạnh công chung chung cùng với Kim Chung Tráo vẫn có sự khác nhau lớn.

La Thắng Y, Hạ Sơ Lâm nhìn thoáng qua Mạnh Kỳ, cùng gật đầu chào hỏi, Hạ Đan Đan ở bên thì lại đánh giá Hồng Nhật Trấn Tà Đao, dù sao nàng cũng là một đao khách.

''Phù sư muội, vừa khai Nhãn Khiếu, am hiểu đoản kiếm, chưởng pháp, khinh công và dược vật.'' Trương Viễn Sơn giới thiệu xong liền dừng lại một chút hỏi, ''Bên chúng ta không có Súc Khí, mà nhiệm vụ có nhắc đến, như vậy là trong trận doanh địch có?''

La Thắng Y thoạt nhìn kinh nghiệm trải qua nhiệm vụ Luân Hồi khá phong phú, cho nên Trương Viễn Sơn hỏi thăm.

''Đúng vậy, nhưng nhìn chung sẽ không nhiều, trận doanh đối kháng thường có thực lực tương đương nhau, cho dù là hai bên có cách biệt lớn, nhưng bên yếu hơn sẽ nhận được lợi thế khác trong thế giới Luân Hồi, ví dụ trong thế lực của trận doanh yếu hơn sẽ có tu sĩ bản địa mạnh hơn trận doanh bên kia.'' La Thắng Y bổ sung suy đoán của Trương Viễn Sơn.

Mạnh Kỳ khẽ hít một cái, chuyện này không sai biệt lắm với suy nghĩ của mình: ''Chúng ta được phân ở bên vây quét, như vậy có nghĩa là tiêu chuẩn thực lực của trận doanh bên kia mạnh mẽ hơn chúng ta không ít, phải mau chóng đi Phong Vân Trang.''

''Ân, tiểu sư phụ nói đúng, ta cũng cho rằng như vậy. Sơ Lâm, ngươi đi tìm hiểu chút tin tức, rồi sau đó chúng ta xuất phát.'' La Thắng Y phân phó Hạ Sơ Lâm.

Hạ Sơ Lâm cười hì hì đứng dậy, đi đến một bàn khác, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà rất nhanh đã gia nhập vào năm sáu người bên kia, nâng ly cạn chén, hô to gọi nhỏ, chỉ thiếu mỗi kết nghĩa kim lan rồi.

Trong lúc đám người Mạnh Kỳ nghiêng tai lắng nghe Hạ Sơ Lâm nói chuyện, La Thắng Y bên cạnh tiếp tục nói: ''Bất quá tiêu chuẩn thực lực cùng với thực chiến là hai việc khác nhau, đôi khi sẽ có cục diện hoàn toàn nghiêng về một phe.''

Nói đến chỗ này, sắc mặt La Thắng Y thoáng hiện chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi.

Mọi người bắt đầu có hứng nói chuyện phiếm, Mạnh Kỳ sợ La Thắng Y có kĩ xảo nghe lén đặc biệt, cố ý không dùng truyền âm nhập mật hỏi Giang Chỉ Vi đã mở Tị khiếu hay chưa. Một lúc lâu sau Hạ Sơ Lâm trở vể, khuông mặt đỏ hồng, càng lộ ra vẻ hèn mọn bỉ ổi.

''Phong vân trang ở ngoài thành.'' Hạ Sơ Lâm nói ngay thông tin đầu tiên cho mọi người an tâm.

''Chỗ đó là nơi tụ họp của tứ đại môn phái để chuẩn bị vây quét nhân sĩ Ma giáo, dương danh lập thế. Nhiều hiệp sĩ giang hồ cũng tới nơi đó trợ giúp, chúng ta đến sẽ không quá gây sự chú ý.''

''Tuy vậy chúng ta đi khá nhiều người, nhìn qua là biết có quan hệ đặc thù, tốt nhất nên giả như là người của một bang phái, miễn cho lúc đó bị người ta nghi ngờ đuổi đi.'' Hạ Sơ Lâm nói liền ba câu rồi nâng chung trà uống một ngụm.

La Thắng Y cười ha ha nói: ''Như vậy thì chúng ta tạm lập một bang phái đi, các ngươi nói nên để tên gì thì tốt?''

Trong phong cách nói chuyện của hắn luôn mang thế chủ động, làm cho người khác không tự giác mà nghe theo ý kiến của hắn, hành động theo sau h

Đặt tên? Ta am hiểu nhất cái này! Mạnh Kỳ thú tính phát tác, cười hắc hắc nói: ''Gọi là quyền lực bang đi.''

Mọi người thực lực còn thấp, không nên lấy mấy cái ''Tiệt Giáo'', ''Thiên Đình'' điên cuồng bá khốc, đọc ra ngượng mồm. Về phần ''Thanh Y Lầu'', "Kim Phong Tế Vũ Lâu'' lại quá văn vẻ rồi, không thích hợp.

''Quyền lực bang? tay nắm quyền thiên hạ, đầu tựa mĩ nhân đùi, tên rất hay a.'' La Thắng Y trêu ghẹo nói, ''Chân Định tiểu sư phụ, không biết tên này có điển cố gì không.''

''Có, là ta từng nghe một người kể chuyện đi qua nói cho. Có bảy người trẻ tuổi, chí hướng rộng lớn, muốn khống chế thiên hạ, cho nên bọn họ kết bái thành huynh đệ. Bọn họ dùng quyền lợi làm tên, thề trước khi hoàn thành đại sự thì không nhắc đến tên cũ, huynh đệ họ sắp xếp, gọi nhau theo thứ tự, ví dụ như : Lý đại, Liễu Ngũ ...'' Mạnh Kỳ cười ha hả, thuận mồm nói bậy nói bạ.

La Thắng Y nhãn tình sáng lên: ''Tốt một cái hào hùng, tốt một cái chí hướng! Lý đại, Liễu ngũ...Ta thích loại xưng hồ này.''

Nói qua, hắn nhìn đám Giang Chỉ Vi: ''Ngày sau mọi người thành sinh tử chi giao, cũng có thể kết bái như thế, cùng nhau tạo một phen nghiệp lớn, cũng không phụ sự cố gắng trên võ đạo khó khăn.''

Đối với biểu hiện mới gặp đã thân của La Thắng Y, bọn Mạnh Kỳ chỉ có thể ha ha cười cho qua chuyện.

La Thắng Y cũng không tức giận, mặt đầy thỏa thuê mãn nguyện, khí thế hùng hồn hỏi lấy Mạnh Kỳ:

''Bảy huynh đệ này sau đó có thành nghiệp lớn không?''

''Đương nhiên là thành rồi.'' Mạnh Kỳ mỉm cười trả lời.

La Thắng Y truy vấn: ''Kết cục cuối cùng là?''

''Lúc thành đại sự, chỉ còn Lý đại và Liễu ngũ còn sống.'' Mạnh Kỳ không nói kết cục cuối cùng.

La Thắng Y trầm mặc lại, tay phải vuốt vuốt chén rượu, một lát sau mới nói: ''Chúng ta đi Phong Vân Trang thôi. Sơ Lâm, trên đường ngươi tiếp tục thăm dò tin tức.''

Ra ngoài thành mười dặm chính là tới Phong Vân Trang rộng lớn. Trên đường đi, đám người Mạnh Kì từ Hạ Sơ Lâm đã biết đại khái tình hình, ví dụ như bốn đại tông là Phong Vân Trang, Vạn Kiếm Phái, Trích Tinh lâu và Hiểu Nguyệt Môn. Mỗi một tông môn đều có một thanh thần binh trấn phái, uy lực vô cùng, đó là nguyên nhân chủ yếu khiến họ thành bá chủ thế giới này.

Mà các đại cao thủ đứng đầu giới này, nếu không xuất thân bốn đại tông môn, thì chính là Ma giáo tông đồ. Mấy trăm năm qua không hề có tán tu hoặc người các bang phái nhỏ trở thành cao thủ đứng đầu.

Điều này khiến cho Mạnh Kỳ thấy có chút quái dị, mà Thần Binh trấn phái cũng làm cho hắn không ngừng suy đoán, đương nhiên, chúng không phải Thần Binh chân chính ở chủ thế giới. Nhưng khả năng cao có thể là Bảo binh cấp độ Ngoại Cảnh.

Trước cửa Phong Vân Trang đứng không ít người hầu, họ có nhiệm vụ nghênh đón giang hồ hảo hán tới tham gia kết minh, thấy đám Mạnh Kỳ đi tới, lập tức có người tới hỏi thăm khách khí.

''Quyền Lực bang?'' Nô bộc nghe thấy La Thắng Y trả lời, nhíu mày suy tư một lúc, lễ phép cười nói: ''Các vị hảo hán, trong trang hiện tại đã hết chỗ, mời các ngươi tạm ở nơi khác, lúc nào chính thức kết minh lại tới.''

La Thắng Y cũng không nói gì, nâng tay phải lên, nắm quyền nhẹ nhàng đánh vào đầu sư tử đá trước cửa.

Ba ba ba, sư tử đá lập tức biến thành một đống đá vụn, khiến cho người ở xung quanh mở to mắt mà nhìn.

Nô bộc vừa kinh vừa sợ, nhìn từ trên xuống dưới đoàn người Mạnh Kỳ, hồi lâu mới nói: '' Mấy vị hảo hán tạm vào bên trong uống trà, ta đi bẩm báo trang chủ.''

Tiến vào thôn trang, La Thắng Y mới hướng mấy người Mạnh Kỳ nói: ''Không triển lộ chút thực lực, liền không được coi trọng.Thực lực chúng ta so với người bình thường chênh lệch không ít, chi bằng mau chóng liên lạc với cao tầng bốn đại tông.''

''Chúng ta cũng cho là thế.'' Trương Viễn Sơn khách khí trả lời.

Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn ba người liếc nhau, La Thắng Y quyết đoán, phương thức xử lý cũng không sai. Nhưng hắn hoàn toàn không thương lượng cùng nhóm mình, tiền trảm hậu tấu, có vẻ bá đạo.

...

Trong sảnh đường, mấy người uống trà, đang đợi Trang chủ triệu kiến.

''Lão đại, ta đi xung quanh tản bộ một lúc, sưu tầm chút tin tức.'' Hạ Sơ Lâm cẩn thận nói.

Được La Thắng Y cho phép, Hạ Sơ Lâm cười tít mắt đi ra ngoài, bản tính hắn là người không chịu ngồi yên.

Sau một lúc lâu, có người hầu đến đây, rất tôn kính mà nói: '' Mấy vị khách quý, Trang chủ mời các người tới thư phòng gặp mặt.''

"Được'' La Thắng Y đứng lên, sau đó nghi ngờ tự hỏi: ''Sơ Lâm sao còn chưa quay lại?''

Lời chưa dứt, trong đầu mọi người đều có thanh âm chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên quanh quẩn:

''Hạ Sơ Lâm bị Luân Hồi giả của Ma Giáo trận doanh giết, mỗi người khấu trừ một trăm thiện công.''

Cái gì? Đám Mạnh kỳ có chút ngốc trệ cùng kinh ngạc, bởi vì không nghĩ địch nhân tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là hạ sát thủ ngay trong Phong Vân Trang.

Nguy hiểm đã bắt đầu!

Hạ Đan Đan sắc mặt đại biến, nàng mang khuôn mặt hắc ám lao nhanh ra ngoài, Giang Chỉ Vi, Mạnh Kỳ không dám chủ quan, đuổi sát theo sau, nô bộc vô cùng nghi hoặc, liên tục kêu hộ vệ đuổi theo.

Sau một hồi tìm tòi, Hạ Đan Đan đã thấy tung tích của đệ đệ, y là ở trong một gian phòng nhỏ.

Nàng đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, lui về phía sau.

Mạnh Kỳ chạy ngay sau Hạ Đan Đan, thấy rõ Hạ Sơ Lâm trông như một vị lão giả, khuôn mặt mang theo nét bình an vui mừng, dường như đã được giải thoát, mà từ đầu lâu trở xuống, làn da vàng co rút lại, tóc tai khô héo, giống như một cỗ thây khô.

''Vô sinh chỉ...'' Mạnh Kỳ kinh ngạc tự nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status